Người đàn ông nhanh chóng xâm chiếm đôi môi mềm mại của cô, không ngừng rút đi hương thơm trong miệng cô, hô hấp của hai người hòa lẫn vào nhau, ý thức mê ly, thân thể dán sát, một luồng không khí nóng bỏng chậm rãi bao bọc chung quanh hai người.

Trong mơ hồ, Đường Hạ Linh chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể của mình càng lúc càng nóng, cả người giống như đắm chìm trong ngọn lửa nguyên sinh có thể đốt cháy mọi thứ, một luồng khí nóng bỏng không ngừng loạn xạ trong cơ thể, cơ hồ thiêu hủy lý trí của cô.

Mà nụ hôn của anh, không hề có bất cứ vật cản nào, đôi môi anh chu du từ trên xuống, trên chiếc cổ thiên nga của cô còn để lại dấu vết mờ mờ thật sâu.

Nút áo trên người cô nửa đóng nửa hở, mơ hồ có thể thấy bộ ngực lấp ló trắng như tuyết đầy đặn mê người, ẩn hiện trong lớp bra màu tím, có cảm giác bên dưới lớp vải kia, không cần miêu tả, cũng biết một khi chìm vào, là không thể thoát ra.

Cũng vừa lúc đó, Lục Chấn Nam rốt cuộc buông lỏng cô.

Anh ghé môi vào bên tai cô, dùng giọng nói quyến rũ khàn khàn: "Em yêu, anh muốn em."

Đường Hạ Linh mềm nhũn nép vào trong ngực anh, thẹn thùng gật đầu: "Trở về phòng có được hay không, đừng ở đây."

"Được, chiều em."

Anh ôm ngang cô lên, nhanh chóng lên lầu, vào phòng ngủ.

Cửa phòng chậm rãi đóng lại, che chắn cảnh xuân vô hạn phong tình bên trong.

...

Sáng sớm hôm sau, Đường Hạ Linh lại lần nữa thức dậy từ trong ngực Lục Chấn Nam, cảm nhận được ấm áp cùng an tâm mà người bên gối mang đến, cô không khỏi thỏa mãn cười một tiếng.

Hai người một trước một sau thức dậy, đánh răng rửa mặt, sau đó dắt nhau xuống lầu ăn điểm tâm.

Trên bàn ăn, Lục Chấn Nam vừa uống sữa tươi, vừa như lơ đãng hỏi: "Bà xã, đêm qua em và Tống Bình An đi chơi với nhau, có xảy ra chuyện gì hay không?"

"Không có, tại sao anh hỏi như vậy?"

Trong miệng Đường Hạ Linh đang nhai một miếng trứng gà, nghe anh hỏi như vậy, không khỏi có chút nghi ngờ.

Lục Chấn Nam liếc cô một cái: "Thật sự không có à? Em suy nghĩ kỹ lại một chút thử xem!"

"Uhm, thật sự là... giống như thật sự là có. Vốn là bọn em nói tối nay không say không về, nhưng nửa chừng Bình An đột nhiên rời đi, sau đó mới gọi điện thoại lại. Lúc ấy em cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều..."

Giọng nói bỗng nhiên ngừng bặt, đôi chân mày dày rậm của Đường Hạ Linh nhíu chặt: "Chẳng lẽ Bình An thật sự xảy ra chuyện gì?"

"Ừ! Theo anh biết, ba mẹ Tống Bình An là quản lý cấp cao của Tập đoàn Dương Quang, nhưng gần đây dường như đã bị cách chức, nghe nói là kế toán tham ô, rất có thể sẽ bị bắt đi điều tra theo luật. Nếu may mắn, hai người sẽ rửa sạch hiềm nghi, còn nếu không, có thể sẽ bị ngồi tù."

"Cái gì!"

Đường Hạ Linh hơi biến sắc mặt, dao nĩa trong tay rơi xuống bàn lanh canh như tiếng chuông: "Không thể nào! Vợ chồng chú Tống làm sao có thể làm những chuyện này được? Vợ chồng bọn họ vẫn luôn an phận thủ thường, làm việc đúng bổn phận. Tuyệt đối không thể nào làm ra những chuyện này được!"

"Bà xã, em đừng quá kích động, nghe anh nói hết lời."

Kéo Đường Hạ Linh trở về vị trí, trấn an cô, Lục Chấn Nam trầm ngâm chốc lát, mới chậm rãi nói: "Ba mẹ Tống Bình An đúng là bị oan uổng, bất quá người hãm hại bọn họ, thủ đoạn lại có vẻ không đơn giản, tình hình bây giờ rất bất lợi đối với ba mẹ Tống Bình An."

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Đường Hạ Linh nhất thời không suy nghĩ được gì.

Cô thầm trách mình không cẩn thận, mỗi ngày sớm chiều đều chung đụng cùng bạn tốt, mà nhà cô ấy xảy ra chuyện lớn như vậy, cô lại không có cảm giác chút nào.

"Bà xã, em không cần tự trách, chuyện này vẫn còn có thể vãn hồi, chỉ cần thu được chứng cứ, chứng minh ba mẹ Tống Bình An là trong sạch, như vậy tội này đương nhiên không cách nào đổ lên đầu hai người họ. Bất quá, mấy ngày nay em nên để ý Tống Bình An một chút, tránh cho cô ấy nghĩ quẩn."

Giọng nói của Lục Chấn Nam trịnh trọng hơn mấy phần, biểu cảm tựa hồ cũng mang thêm mấy phần nghiêm túc.

"Tại sao lại nói như vậy?" Đường Hạ Linh không hiểu: "Bình An cũng không phải là loại người không có lý trí."

Lục Chấn Nam lắc đầu một cái: "Vậy nếu như anh nói, người làm hại ba mẹ Tống Bình An rơi vào tình cảnh này, là bạn trai cô ấy, Hàn Trục Lưu, thì sao?"

"Cái... Cái gì?"

Sắc mặt Đường Hạ Linh lại biến đổi không ngừng, đáy mắt hoang mang không dám tin: "Anh nói là, chú Tống và dì Tống bị như vậy, đều là Hàn Trục Lưu làm? Làm sao có thể? Bình An và anh ta... tình cảm vẫn luôn rất tốt..."

"Ban đầu tình cảm giữa em và Vi Khiết Bảo, nhìn cũng có vẻ rất tốt đấy thôi, sau đó, anh ta đã làm cái gì?"

Lục Chấn Nam cắt ngang lời Đường Hạ Linh, mặc dù chỉ là một câu ngắn gọn, nhưng lại thành công khiến Đường Hạ Linh ngậm miệng lại.

Đúng vậy, tình cảm tốt thì thế nào, kết hôn còn có thể ly dị, giữa nam và nữ, phản bội từ lâu đã không phải chuyện hiếm lạ gì.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Đường Hạ Linh không khỏi nặng nề, vẫn có chút khó tin: "Tại sao Hàn Trục Lưu phải làm như vậy?"

"Hàn Trục Lưu phản bội Tống Bình An, để đến với người thừa kế Tập đoàn Dương Quang, thiên kim tiểu thư Dương Nhã Duệ, nghiêm túc mà nói, ba mẹ Tống Bình An, là bị liên lụy."

"Thật là quá đáng."

Sắc mặt Đường Hạ Linh khó coi, giận không kiềm chế được.

Chỉ có đích thân trải qua, mới có thể hiểu được cảm giác đau đến đứt ruột đứt gan khi bị người bên cạnh phản bội.

Ban đầu bị Vi Khiết Bảo phản bội, cũng suýt chút nữa nghĩ quẩn, không qua được cơn bi cực này, nếu không có Bình An luôn để mắt đến cô, e rằng cô đã sụp đổ, không có ngày hôm nay nữa.

Đường Hạ Linh thật sự không dám tưởng tượng, một loạt biến cố đồng loạt trút xuống, với tính tình hấp tấp nóng nảy của Tống Bình An, có khi sẽ thật sự đi làm những chuyện manh động bồng bột.

"Chấn Nam, ngay bây giờ em sẽ đến công ty, tính tình Bình An không tỉnh táo như em, cũng không giảo hoạt như Tĩnh Chi, em sợ cô ấy sẽ làm những chuyện không lý trí."

Đường Hạ Linh cũng không quan tâm ăn bữa ăn sáng nữa, vội vã đứng dậy, muốn rời khỏi nhà.

Lục Chấn Nam cũng không cản lại: "Em đi đi, anh bảo tài xế đưa em đi, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho anh."

"Ừ."

...

Đường Hạ Linh vội vội vàng vàng đi ra cửa, trên đường đến công ty, cô gọi đến mấy cuộc điện thoại cho Tống Bình An, nhưng lần nào cũng đều nghe giọng từ tổng đài, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.

Không biết làm sao, Đường Hạ Linh chỉ có thể chạy đến công ty, kết quả nhưng từ trong miệng Lê Lan biết được Tống Bình An xin nghỉ.

"Đáng chết!"

Đường Hạ Linh mắng một câu, cũng báo với Lê Lan xin nghỉ, sau đó mặc cho người kia phía sau đầy kinh ngạc nhìn soi mói, rời khỏi công ty.

Ra đến cửa công ty, Đường Hạ Linh gọi điện thoại cho Lê Tĩnh Chi, báo địa chỉ của Tống Bình An, bảo cô mau đến ngay.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, hai người rốt cuộc gặp nhau bên ngoài khu căn hộ của Tống Bình An.

"Gọi mình đến đây gấp như vậy, đã xảy ra chuyện gì à?"

Tùy ý dừng lại chiếc xe Maserati ven đường, Lê Tĩnh Chi xuống xe, mặt đầy mê hoặc, vẫn còn váng vất vì bữa rượu hôm qua.

Đường Hạ Linh không giải thích thêm, trực tiếp lắc đầu nói: "Chờ lát nữa mình sẽ nói tỉ mỉ cho cậu biết, bây giờ phải tìm được Bình An trước đã."

Hai người đi thang máy lên tầng, đi đến tầng Tống Bình An ở.

Đường Hạ Linh nhấn chuông cửa, nhấn liên tục bảy tám lần, bên trong trước sau không có động tĩnh.

"Có chìa khóa dự phòng không?"

Lê Tĩnh Chi đứng một bên cau mày hỏi, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy thần sắc lo lắng của Đường Hạ Linh, biểu cảm của cô cũng dần dần trở nên nặng nề.

"Ừ nhỉ, sao mình lại không nghĩ ra chứ?"

Đường Hạ Linh hoảng hốt một chút, thầm trách mình ngay thời điểm này lại mất bình tĩnh, vội vàng vòng qua Lê Tĩnh Chi, bước đến chậu cây ngay trước cửa nhà, lật một viên đá cuội lên, lấy ra một chiếc chìa khóa.

"Tìm được rồi."

Đường Hạ Linh mừng rỡ, vội vàng mở cửa cùng Lê Tĩnh Chi đi vào trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play