Tống Bình An nghe vậy, không khỏi cười nói: "Ha ha, Tĩnh Chi, câu cũng quá coi thường Hạ Linh rồi, thủ đoạn phản kích của cậu ấy cũng nhiều vô số kể, con đàn bà xấu xa Chu Phương Hoa kia cũng không dễ chịu lắm đâu, nhìn vậy thôi chứ cậu ấy cũng không yếu như cậu nghĩ."
Trong lòng Đường Hạ Linh như có một dòng nước ấm chảy xuôi.
Ba người các cô đều có hoàn cảnh gia đình giàu có giống nhau, cô là con gái nhà họ Đường, từ nhỏ không cần lo chuyện áo cơm, nhưng dưới sự chèn ép của Triệu Duệ Dung và Chu Phương Hoa, cuộc sống của cô vẫn khó lòng bình yên.
Xuất thân của Tống Bình An tuy không lý tưởng bằng Đường Hạ Linh, nhưng ba mẹ cô đều là quản lý cấp cao nhiều người mơ ước, điều kiện gia đình cũng thoải mái dư dả hơn rất nhiều người.
Còn về phần Lê Tĩnh Chi, đó chính là con nhà nòi hàng thật giá thật, xuất thân trong gia đình quân nhân khét tiếng, hàng năm ba mẹ đều ở nước ngoài làm ăn, từ nhỏ cô đã là một công chúa nhỏ được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, sống tiêu diêu tự tại, nên tính tình thẳng thắn đanh đá, còn có biệt danh là ‘Công chúa bướng bỉnh’.
Mà điều cô không ưa nhất, chính là có người ức hiếp bạn mình.
Lỗ mũi Đường Hạ Linh không khỏi có hơi cay cay, mấy năm nay, cô chỉ một thân một mình, chịu rất nhiều tổn thương, cũng chỉ có Bình An và Lê Tĩnh Chi là một số ít người thật sự quan tâm đến cô.
Đường Hạ Linh cảm động khịt khịt mũi, chậm rãi kéo suy nghĩ trở về, cười một tiếng: "Những chuyện này cậu cũng không cần quá đặt nặng làm gì, stress lắm, họ đã muốn chơi, vậy chúng ta sẽ chơi với họ, coi như là tìm chút thú vị cho cuộc sống tẻ nhạt của chúng ta đi!"
"Được rồi, nghe cậu nói như vậy, cũng có chút thú vị đấy. Nếu đã nói đến chơi, cũng không ai hơn được mình đâu. Mình bảo đảm, sẽ chơi bọn họ thật sảng khoái, chơi chết bọn họ, khiến bọn họ không còn sức kháng cự."
Tạm thời gác lại chuyện này đã, ánh mắt Lê Tĩnh Chi chợt đảo nhanh, dời sang đề tài khác: "Không nói những chuyện mất hứng này nữa, bây giờ mình đang khá tò mò, cái vị kết hôn với cậu ấy."
"Anh ấy đối xử với mình rất tốt."
Nhắc đến Lục Chấn Nam, trong ánh mắt của Đường Hạ Linh bỗng nhiên hóa thành một hồ nước mùa xuân, trong veo ấm áp, khóe miệng hơi cong lên một nụ cười hàm tiếu: "Vi Khiết Bảo căn bản không bằng một góc của anh ấy."
"Ôi trời? Đánh giá cao đến thế sao?"
Lê Tĩnh Chi thoáng kinh ngạc nhíu mày.
Cô biết Đường Hạ Linh một khi bị tổn thương, sẽ rất khó rộng mở cánh cửa lòng đối với người khác, trước đây cô nghe Tống Bình An nói cô kết hôn cùng một người đàn ông xa lạ, còn cảm thấy cô quá bồng bột, cảm tính.
"Lần sau nếu có cơ hội nhất định mình sẽ giới thiệu cho các cậu quen anh ấy, cậu đừng lo lắng, mình biết mình đang làm gì mà. Thật ra thì bây giờ mình rất muốn nói một câu với Vi Khiết Bảo, cảm ơn anh ta ban đầu đã không lấy mình."
Nếu như không có sự phản bội của anh, vậy thì cũng không có chuyện gặp gỡ giữa cô và Chấn Nam.
Mặc dù bây giờ đối với Vi Khiết Bảo cô chỉ cảm thấy anh ta vô sỉ cặn bã, nhưng tận đáy lòng thật sự muốn nói tiếng cảm ơn với anh.
Tống Bình An ngược lại rất tán đồng, cô gật đầu: "Hẳn là phải cảm ơn, nếu không phải tên cặn bã kia phản bội, cậu cũng sẽ không gặp được người đàn ông tốt gấp trăm ngàn lần như Lục Chấn Nam."
"Nếu ngay cả Bình An cũng nói như vậy, vậy thì mình an tâm rồi."
Lê Tĩnh Chi thở phào nhẹ nhõm, trên mặt là biểu cảm cảm thấy vui vẻ thay bạn tốt từ trong thâm tâm.
Ba người ăn cơm giết thời gian, trò chuyện không ít, đến sau khi ăn xong, đã là tám giờ tối.
Bởi vì Lê Tĩnh Chi đã quá lâu không trở về nhà, nên đối với việc gặp lại hai người bạn thân thiết, tỏ ra vô cùng hưng phấn, dứt khoát liền kéo hai người vào một cái club cũng nằm trong hội quán Thiên Đường có tên là Đồng Âm uống rượu.
Phòng bao trong club được trang trí vô cùng tao nhã, trên mặt đất trải thảm hoa văn rực rỡ như cung đình châu Âu, trang bị đầy đủ các dịch vụ, ánh đèn chiếu nghiêng, hết sức xa hoa, đủ để làm người ta sống mơ mơ màng màng trong đó nhiều ngày cũng không bỏ đi được.
"Tối nay uống không say không về nhé, sao nào?"
Khui chai rượu vang ra, Lê Tĩnh Chi hào phóng rót mỗi người một ly, hào hứng nâng rượu lên.
Tống Bình An nhún vai một cái: "Chỉ cần cậu dám chơi thì mình dám hầu cậu đến cùng."
Đường Hạ Linh liếc hai người một cái: "Các cậu làm ơn suy nghĩ hộ đứa không biết uống rượu cái nào, uống say thì cũng được đi, nếu cả ba người đều nằm bẹp ở đây, ai kéo chúng ta trở về?"
"Sợ cái gì chứ, nằm ở đây thì nằm ở đây, chẳng lẽ còn có người dám ném chúng ta ra đường sao?"
Lê Tĩnh Chi không sợ trời không sợ đất, về điểm này ngược lại có vẻ giống với Lục Tử Minh.
Cô nói không sai, ở đây, đúng là không có ai dám ném cô ra đường cả.
Khách đến đây đốt tiền, phần lớn là nhân vật có chút lai lịch, nhân viên phục vụ nếu có mắt như mù chọc phải ai đó, nói không chừng không chỉ xui xẻo mà thôi.
Huống chi, hội quán Thiên Đường này, gia đình của Lê Tĩnh Chi còn nắm trong tay cổ phần đầu tư tương đối lớn.
"Được rồi, nếu đã như vậy, vậy thì mình sẽ chơi hết mình với cậu."
Ba người vui vẻ cụng ly, cười nói, bầu không khí ung dung sảng khoái giống như rất nhiều năm trước, các cô cùng học một trường đại học, cùng ở một phòng ký túc xá, cùng nhau vui đùa cùng nhau học tập, cứ như vậy mà làm người ta vui sướng.
Uống khoảng chừng một giờ, Đường Hạ Linh cũng đã có vẻ không uống nổi nữa, nhưng hai người Lê Tĩnh Chi cùng Bình An vẫn bừng bừng hào hứng, cụng hết ly này đến ly kia, dzô dzô liên tục.
Đường Hạ Linh ngồi ở bên cạnh nhìn, nụ cười trên miệng là nụ cười rực rỡ nhất suốt mấy tháng qua của cô.
Lúc đã uống được nửa chặng, Đường Hạ Linh đi vào nhà vệ sinh, dạ dày quả thực đang sôi trào, cả người bần thần ôm lấy bồn cầu, ói một trận.
Ói một hồi lâu sau, dạ dày cuối cùng cũng thoải mái hơn, cô rửa mặt, phía sau mới dời bước, lững thững trở về.
Kết quả không ngờ, lúc cô đang đi dọc hành lang, cô lại gặp hai người mà cô không ngờ.
Tần Mạn Ny cùng một người đàn ông trung niên.
Tần Mạn Ny kéo cánh tay của người đàn ông với vẻ rất thân mật, hai người đi sóng vai, trò chuyện với nhau rất vui vẻ, trong lúc nói chuyện, có thể nhìn thấy Tần Mạn Ny tỏ ra biểu cảm thẹn thùng như có như không.
Đường Hạ Linh không khỏi nhíu mày, cũng nhận ra người đàn ông trung niên kia.
Người này chính là người bị chụp lại dưới hầm để xe chung cư ở thành phố H lần trước.
Mà đang lúc Đường Hạ Linh âm thầm run sợ, Tần Mạn Ny cũng phát hiện sự tồn tại của cô, lập tức sắc mặt thay đổi, vội vàng buông ra khỏi cánh tay của người đàn ông kia.
"Sao thế?"
Người đàn ông trung niên kia nghi hoặc nhìn cô, khẽ nhíu mày.
Tần Mạn Ny hốt hoảng, vẻ mặt biến đổi khó lường.
Bởi vì Tần Mạn Ny va chạm với Đường Hạ Linh, làm cho tất cả công việc đều nhanh chóng bị đình trệ, việc này đối với người đang được đà phất lên như cô mà nói, là một đả kích vô cùng nghiêm trọng không thể nghi ngờ.
Bây giờ chính là thời điểm quan trọng nhất của cô, mà người đàn ông trung niên bên cạnh này, chính là chỗ dựa và con bài chót của cô.
Cô gọi người đàn ông này từ thành phố H xa xôi đến đây, ăn cơm với ông ta, uống rượu với ông ta, đến đêm nói không chừng còn phải lên giường với ông ta...
Vốn hết thảy đều dựa theo kế hoạch tiến hành thuận lợi, chỉ cần cô phục vụ làm ông ta hài lòng, vị đại gia nhiều tiền đếm không hết này sẽ cam tâm tình nguyện móc ví cho cô, thậm chí thay cô lấy về tất cả những gì trước đây cô đã mất.
Nhưng không ngờ, vào thời điểm then chốt nhất lại gặp Đường Hạ Linh.
Cô ta là một ngôi sao sáng, cũng là một con giáp thứ mười ba, thân phận này người khác không thể biết, nếu như để phóng viên biết được, vậy thì cô cũng chỉ có thể bị hủy hoại hoàn toàn.
Đột nhiên Tần Mạn Ny cảm thấy sợ hãi.
Cô không muốn trở thành Chu Phương Hoa thứ hai.
Ngay lúc sắc mặt Tần Mạn Ny xám như tro tàn vì lo lắng, Đường Hạ Linh chẳng qua chỉ liếc cô một cái, cười mà như không, sau đó lại tựa như thở dài, rồi lại lắc đầu, không hề mở miệng nói gì, lướt thẳng qua hai người, định cất bước rời đi.
Nhìn thấy ánh mắt của Đường Hạ Linh, trái tim Tần Mạn Ny vọt thẳng lên cổ họng, không khỏi lớn tiếng quát: "Đường Hạ Linh, đứng lại!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT