Lục Tử Minh vừa nhìn thấy cảnh tượng này là kéo Đường Hạ Linh lại ngay, tố cáo: "Ố chị dâu, chị nhìn xem, anh cả vừa xuất hiện là mọi người đều dồn sự chú ý vào anh ấy kìa, khi hai người về nhà, chị nhất định phải bảo ổng quỳ ván giặt đồ đấy nhá."

"Hai người đều kẻ tám lạng người nửa cân, cậu có tư cách nói vậy à?" Đường Hạ Linh liếc cậu ấy một cái, thầm nghĩ: "Không phải chính cậu cũng mới được hai cô em xinh tươi tới thăm hỏi sao!"

Lục Tử Minh thì cứ làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nói: "Sao lại không có tư cách được? Rõ ràng là anh cả được chào đón hơn em nhiều mà. Không biết gu của con gái bây giờ bị làm sao nữa, một cậu ấm vừa đẹp trai ngời ngời vừa hài hước vừa tốt tính như em, các cô ấy không thích, thế mà không hiểu sao lại đi thích cái kiểu khó tính, ngày nào cũng xụ mặt, lạnh lùng khó gần như ổng nữa."

Cậu ba nhà họ Lục tỏ vẻ mình rất khó hiểu với vấn đề này.

Đường Hạ Linh không khỏi cảm thấy hơi buồn cười: "Có gì kỳ lạ đâu, không có được luôn là tốt nhất. Bình thường Chấn Nam luôn cho người ta cảm giác ngoài tầm với, khó mà đuổi theo kịp. Anh ấy lại khá kín tiếng về đời tư nên rất dễ dàng hấp dẫn lòng tò mò muốn tìm tòi của phụ nữ. Một người như anh ấy, không có được thì cũng chỉ có thể ngửa mặt trông ngóng, nhưng một khi lấy được thì sẽ chẳng khác gì lấy được toàn bộ thế giới, dĩ nhiên là thu hút rất nhiều đàn bà phụ nữ rồi."

"Nên em mới nói là hiểu lòng phụ nữ như mà kim dưới đáy biển." Lục Tử Minh bĩu môi, sau đó trong lòng đột nhiên có chút tò mò: "Chẳng lẽ chị cũng có cảm giác thế này với anh cả sao?"

"Cũng không hẳn, trường hợp của tôi và Chấn Nam tương đối đặc biệt."

"Đặc biệt thế nào?" Lục Tử Minh bất chợt có hứng thú tìm hiểu: "Ban đầu vì sao chị kết hôn với anh cả thế? Lúc ấy ông có cầu hôn chị không? Cầu hôn thế nào?"

"Cầu hôn?" Đường Hạ Linh lắc đầu, liếc Lục Tử Minh một cái rồi nói: "Anh ấy không cầu hôn tôi, ngược lại là tôi cầu hôn anh ấy."

"Gì cơ?" Lục Tử Minh thừ người ra mấy giây, chợt trợn trừng hai mắt, cậu ấy không thể nào tin nổi những gì mình vừa nghe là thật: "Chị là người cầu hôn á? Làm sao có thể? Thật hay giả vậy?"

"Tôi lừa cậu làm gì."

"Sao anh cả có thể để chị đưa ra lời cầu hôn trước chứ ?" Trên khuôn mặt Lục Tử Minh đầy vẻ khó tin.

"Cái này hả..."

Suy nghĩ về việc mình tìm người ghép cặp để cưới vào lúc đó, Đường Hạ Linh hơi buồn cười: "Tình hình lúc đó cũng khá là oái oăm nên tôi cầu hôn trước, đúng lúc Chấn Nam cũng phải tìm người kết hôn nên anh ấy đồng ý luôn."

"Thế là, hai người cứ vậy mà thành vợ chồng sao?" Lục Tử Minh trợn mắt há hốc mồm.

"Đúng rồi đấy."

Lục Tử Minh cạn lời một lúc rồi mới lấy lại tinh thần, lẩm bẩm: "Anh cả may mắn thật, có khi nào em cũng làm thử không nhỉ, nói không chừng cũng có thể tìm được một cô vợ tốt đó!"

Lần này đến phiên Đường Hạ Linh ngán ngẩm không biết nói gì.

Lời đề nghị ngu ngốc dở hơi kiểu này chỉ có mỗi Lục Tử Minh mới nghĩ ra được thôi!

Ngay lúc đó, Tống Bình An đột nhiên vội vã chạy về phía cô, vừa thở hổn hển lấy hơi vừa nói: "Đường Hạ Linh, sao cậu còn ở đây?"

"Tớ không ở đây thì ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Có chuyện lớn rồi! Tớ mới vừa thấy đám Chu Phương Hoa và Cao Ngân Tuyết bắt chuyện với Tổng giám đốc Lục nhà cậu, cậu có muốn đi qua xem không?" Tống Bình An chỉ về một hướng ở phía trước, lấy hơi thêm lần nữa rồi mới nói tiếp: "Chút nữa sẽ có phần khiêu vũ, giờ có nhiều cô gái rục rịch muốn mời Tổng giám đốc Lục làm bạn nhảy lắm."

Đường Hạ Linh không khỏi nhíu mày, nói: "Bạn nhảy của anh ấy là tớ."

"Tớ biết là cậu, nhưng chẳng lẽ cậu không hề tò mò ba con mắm kia đi tìm Tổng giám đốc Lục làm gì hả? Tớ thì tò mò lắm, lẹ lẹ lẹ, đi xem thôi." Tống Bình An nói một mạch rồi kéo Đường Hạ Linh luồn lách vào trong đám người, hoàn toàn không cho người đằng sau mình kịp phản ứng.

Hai người chạy băng qua đại sảnh tổ chức bữa tiệc, đến gần phạm vi trung tâm của đại sảnh.

Lúc này vẫn còn rất nhiều người tụ tập quanh người Lục Chấn Nam.

Khi Đường Hạ Linh và Tống Bình An đến nơi, dường như anh cũng cảm nhận được, chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt nhẹ nhàng lướt qua đám người, chính xác tìm được cô.

Hai người nhìn nhau từ xa, Đường Hạ Linh thấy anh đã thấy mình, lập tức nở nụ cười đầy ngọt ngào.

Nét mặt tươi rói như hoa ấy làm cho đôi mắt của người đàn ông đang đứng cách đó không xa trầm tĩnh lại, vẻ lạnh lùng hờ hững trên gương mặt cương nghị ấy bỗng nhiên có dấu hiệu hòa tan, đôi môi mỏng nhoẻn lên thành một nụ cười yếu ớt khó thấy.

Trong lúc hai vợ chồng trao nhau cái nhìn đằm thắm giữa biển người, Cao Ngân Tuyết lấy hết can đảm mà đi tới trước mặt Lục Chấn Nam, nói với anh: "Tổng giám đốc Lục, chào anh, tôi là Cao Ngân Tuyết, nghệ sĩ của Công ty giải trí Thành Nhân, không biết lát nữa có thể vinh hạnh được làm bạn nhảy của anh không?"

Cô ta không giữ giọng nhỏ lại khi nói những lời này nên không ít người xung quanh cũng có thể nghe thấy. Ai nấy đều kinh ngạc, không khỏi có chút tò mò Lục Chấn Nam sẽ có phản ứng thế nào.

Một người là nữ nghệ sĩ trẻ có nhiều tài nguyên, hay xuất hiện trong làng giải trí, một người là ông hoàng mà người người đều phải trịnh trọng ngưỡng vọng, tất cả mọi người đều cảm thấy hai người này mà đứng chung với nhau sẽ trở thành một phong cảnh rất đẹp đẽ.

Tuy nhiên, còn có một số người đang suy đoán Lục Chấn Nam có đồng ý hay không. Được một cô gái xinh đẹp thế này mời, có lẽ bất kì người đàn ông nào cũng sẽ không từ chối nhỉ?

Mọi người đang nghĩ như vậy thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lục Chấn Nam vang lên giữa không trung: "Muốn khiêu vũ với tôi à, cô không có tư cách."

Một câu nói ngắn gọn khiến sắc mặt Cao Ngân Tuyết nháy mắt trở nên tái nhợt.

Người xung quanh nghe vậy cũng đồng loạt ngậm miệng, một câu cũng không dám nói, chỉ có thể thầm nghĩ: "Đúng là ngang ngược, nghiêm túc như trong truyền thuyết!"

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên có chút lúng túng, không ít những nghệ sĩ trong giới đều nhìn Cao Ngân Tuyết với vẻ mặt cảm thông.

May mà tối nay chỉ có một công ty truyền thông là Công ty giải trí New world nhà mình đến, chứ nếu cảnh này mà bị truyền lên mạng thì không biết sẽ có bao nhiêu người cười nhạo Cao Ngân Tuyết.

Cao Ngân Tuyết có chút khó chịu, hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười đầy gượng gạo, nói lời xin lỗi: "Tôi xin lỗi, quấy rầy Tổng giám đốc Lục rồi."

Thấy Cao Ngân Tuyết ảm đạm lẫn vào trong đám đông, Tống Bình An cười trên sự đau khổ của người khác: "Xùy, bọn nghệ sĩ được người hâm mộ nâng lên trời này đúng là tự cho mình rất có sức hấp dẫn! Đường Hạ Linh, hay cậu làm người mời Tổng giám đốc Lục làm bạn nhảy, kích thích mấy cô này chút đi."

Đường Hạ Linh có chút do dự: "Thôi, như vậy rêu rao quá."

"Sợ cái gì, Cao Ngân Tuyết và Chu Phương Hoa đều cùng một phe, tiếp cận Tổng giám đốc Lục cũng chỉ vì muốn chèn ép cậu thôi, nếu người ta đã muốn như vậy thì cậu nhân từ với người ta làm gì." Tống Bình An trợn trắng mắt, đẩy Đường Hạ Linh như đuổi ruồi, không ngừng xua tay nói: "Đi nhanh đi nhanh."

"Ôi trời, được rồi."

Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cuối cùng Đường Hạ Linh không địch lại Tống Bình An, không thể làm gì khác hơn ngoài việc cất bước lại gần Lục Chấn Nam.

"Tổng giám đốc Lục, không biết lát nữa tôi có được vinh hạnh làm bạn nhảy của anh không?"

Giọng nói thật chậm rãi đột ngột vang lên tại chính giữa bữa tiệc.

Đường Hạ Linh vừa nói ra thì lập tức có vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn cô.

Tất cả mọi người đều nhìn cô như nhìn một kẻ ngu ngốc, thầm nói: "Chẳng lẽ cô gái này không thấy Cao Ngân Tuyết bị từ chối nhục mặt thế nào sao, sao lại không biết sống chết mà sáp tới gần chứ?"

Cơ bản là các vị khách mời đều đã tưởng tượng ra được hình ảnh Đường Hạ Linh sẽ bị từ chối đầy bi thảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play