Hai người nắm tay đi dạo vừa nhẹ giọng trò chuyện.

Tâm trạng Đồ Kiêu khá tốt: "Ngày kia trong cung có tổ chức yến hội, sẽ rất náo nhiệt. A Ly có muốn tham dự hay không?".

Châu Nghinh nhẩm tính trong lòng, ngày kia chính là ngày độc trong cơ thể cậu sẽ tái phát lần đầu tiên. Tốt nhất nên ở yên trong phủ Nhiếp chính vương. Cậu quay sang trả lời: "Yến hội ta cũng không quen ai, trong đó toàn là người quyền quý không thể đắc tội. A Ly nên ở lại trong phủ là tốt nhất".

Đồ Kiêu: "Em là người của bổn vương, cho dù có đắc tội hết tất cả bọn họ cũng không thành vấn đề!".

Châu Nghinh thật sự không muốn vào cung nên nhẹ giọng từ chối. Nhiếp chính vương thấy cậu quả thật không muốn đi nên mới thôi. Sợ cậu ở lâu trong phủ sẽ buồn chán nên hắn mới muốn dẫn cậu đi đến nơi náo nhiệt một chút. Nhưng trong lòng hắn cũng không quá mong muốn cậu gặp được thái hậu!

Xem ra hắn phải mau chóng tính toán diệt trừ bà ta để tránh phiền phức sao này!

Châu Nghinh muốn trở về tiểu viện của mình nhưng Nhiếp chính vương không đồng ý. Hắn dùng giọng nói trầm thấp kề sát vào tai cậu:

"Không cần về đó nữa, từ nay em ở cùng một chỗ với ta!".

Châu Nghinh nuốt nước bọt một cái. Hàng ngày ở chung làm sao cậu chịu nổi sự dày vò của Đồ Kiêu đây, lỡ như ngày tháng sau này chỉ có thể nằm nghỉ ngơi trên giường thì phải làm thế nào?

Vừa nghĩ tới thôi, Châu Nghinh đã bắt đầu cảm thấy xấu hổ. Nhưng cũng không thể từ chối, cậu thẹn thùng gật đầu, ngoan ngoãn để Đồ Kiêu dắt tay trở lại chính viện.

Nhiếp chính vương phải xử lý tấu chương, Châu Nghinh tưởng hắn sẽ không ở cùng mình. Nhưng không ngờ Đồ Kiêu trực tiếp dắt tay cậu vào thư phòng. Hắn ngồi xuống ghế, trên án thư trước mặt đặt mấy chồng tấu chương cao cao.

Châu Nghinh đứng ngơ ngác cạnh bên, cậu không dám nhìn ngó lung tung sợ làm Nhiếp chính vương nghi ngờ mình mang tâm bất chính. Cuối cùng chỉ có thể gục mặt xuống đất nhìn đôi giày bản thân đang mang.

Đồ Kiêu nhu hoà nhìn Châu Nghinh. Người nọ như sợ hắn hiểu lầm nên ngoan ngoãn đứng đó, bộ dạng lúng túng không biết làm gì cho phải. Đồ Kiêu sao nỡ để cậu như thế, hắn vươn tay kéo người ngồi lên chân mình, vòng tay ôm cơ thể mềm mại vào lồng ngực, sau đấy bình thản như không có chuyện gì mà bắt đầu xem tấu chương.

Châu Nghinh bị hắn kéo hơi hoảng hốt la nhỏ một tiếng, lúc bình tĩnh lại thì xung quanh đã toàn hơi thở của Nhiếp chính vương. Nhiệt độ ấm áp của hắn làm tâm cậu bắt đầu nóng lên.

Vì sợ làm phiền đến Đồ Kiêu nên Châu Nghinh khá an tĩnh, khuôn mặt tinh tế áp vào lồng ngực dày rộng của nam nhân, bên tai nghe tiếng tim đập đều đều trầm ổn của hắn. Cậu bắt đầu cảm thấy buồn ngủ!

Châu Nghinh thả lỏng cơ thể, mềm mại dựa vào người Nhiếp chính vương dần dần thiếp đi.

Đồ Kiêu cảm nhận người trong ngực hơi thở bắt đầu trầm ổn. Biết Châu Nghinh đã ngủ, tay lặt tấu chương của Đồ Kiêu cũng nhẹ nhàng hơn. Hắn cúi đầu nhìn người trong ngực, đôi môi in một nụ hôn lên tóc cậu sau đó tiếp tục giải quyết chính sự.

Người hầu mang trà vào cho Nhiếp chính vương thấy cảnh này cũng bất giác nhẹ tay nhẹ chân, đặt trà lên bàn cho hắn sau đó cũng vội vàng lui ra ngoài.

Một buổi trưa cứ thế yên bình trôi qua!

_________

Thời gian chớp mắt trôi qua. Ngày mai chính là ngày thái hậu tổ chức yến hội trong cung và đồng thời cũng chính là ngày độc trong cơ thể Châu Nghinh sẽ tái phát.

Buổi chiều hôm ấy, cơ thể Châu Nghinh đã cảm thấy không được khoẻ. Cả người cậu cứ bồn chồn, ủ rũ không có sức sống, cậu mềm oặt nhũn người nằm trên ghế dài, trên người đắp một lớp chăn ấm. Nhiếp chính vương hiện giờ không có ở đây, trong phòng chỉ có mình cậu.

Mấy ngày trước Châu Nghinh cũng không quá lo lắng, nhưng ngày mai độc mới tái phát mà bây giờ cả cơ thể cậu đã không khoẻ, thừa biết trước được đến thời điểm độc phát sẽ đau đớn đến thế nào. Châu Nghinh hơi lo sợ một chút. Tiểu Khứ ở trong thần thức của cậu cũng bắt đầu lo lắng.

"Châu Châu chỉ tiếc em không mang linh dược theo được, nếu không loại độc cỏn con này chỉ cần một viên Bách Hy đan của nghĩa phụ là giải quyết êm đẹp luôn!".

Châu Nghinh cũng không biết Bách Hy đan trong lời Tiểu Khứ là loại thuốc gì, nhưng nghe giọng điệu của nó chắc là một loại linh dược thần kỳ. Cậu cười nhẹ với Tiểu Khứ đáp lời nó:

"Cho dù có loại đan dược đó ta cũng không thể uống được!".

Tiểu Khứ đầu đầy nghi ngờ: "Tại sao lại không thể uống kia chứ?".

Châu Nghinh: "Em thử suy nghĩ xem, sớm hay muộn Nhiếp chính vương cũng sẽ diệt trừ tổ chức sát thủ của thái hậu. Chuyện độc dược trước sau gì Đồ Kiêu cũng sẽ biết. Nếu ta uống thuốc giải thì đến lúc đó phải ứng phó với Đồ Kiêu thế nào đây!".

Tiểu Khứ nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng đúng: "Vậy thì cậu phải tình nguyện chịu cơn đau do độc tái phát rồi, Châu Châu cố lên!".

Châu Nghinh uể oải nói: "Tuy sợ đau, nhưng kiếp trước có đau khổ nào mà ta chưa từng trải qua kia chứ, dù sao có đau đớn như thế nào cũng không chết ngay được!".

Tiểu Khứ còn muốn an ủi cậu vài câu nhưng cái đầu nhỏ bé của nó không nghĩ ra được lời nói êm tai nào, nên cuối cùng đành im lặng để Châu Nghinh nghỉ ngơi.

Lúc Châu Nghinh đang mơ màng thì Nhiếp chính vương trở về.

Mọi ngày khi nghe thấy tiếng bước chân của hắn thì tiểu yêu tinh nọ đã thoăn thoắt nhào vào ngực hắn cười nói vui vẻ. Nhưng hôm nay, đến khi Đồ Kiêu đã bước qua cửa phòng nhưng bên trong vẫn yên lặng.

Đồ Kiêu lo lắng tăng nhanh bước chân vội bước lại gần nơi Châu Nghinh đang nằm. Nhìn người nọ giống như đang ngủ nhưng vẫn không làm Đồ Kiêu bớt lo lắng. Hắn đặt một bàn tay lên vầng trán tinh tế của cậu, nhiệt độ truyền qua tay hắn vẫn bình thường, không bị sốt. Lúc hắn định dời tay xuống cổ của cậu để cảm nhận nhiệt độ thêm lần nữa thì bị bàn tay như búp sen của người đang nằm nắm lấy.

Châu Nghinh ngủ không sâu, khi Đồ Kiêu đặt tay lên trán cậu đã tỉnh lại. Cậu nắm lấy bàn tay to lớn của Nhiếp chính vương, ngón tay nhỏ xinh chen vào giữa những ngón tay to thô ráp. Cậu dụi đầu như làm nũng, trên môi hé một nụ cười, nhẹ giọng nói: "Vương gia trở về rồi, em ngủ quên mất!".

Đồ Kiêu đỡ người ngồi dậy, chỉnh lại quần áo cho cậu ngay ngắn, nói: "Cơ thể em có khó chịu gì hay không?".

Hắn ngừng cho Châu Nghinh trả lời, nhưng cậu chưa kịp lên tiếng thì hắn đã nói tiếp: "Không được, bổn vương gọi thái y đến xem cho em!".

Châu Nghinh thấy hắn định đứng dậy nên vội vàng níu tay hắn lại: "Em rất khoẻ. Vương gia xem, A Ly chỉ có ngủ một chút mà thôi. Mấy hôm nay thời tiết thay đổi thất thường nên trong người hơi bức bối một chút!".

Vì muốn Đồ Kiêu tin lời của mình nên Châu Nghinh vội nói thêm: "Ngài xem thời tiết mấy hôm trước còn lạnh xé da xé thịt nhưng hôm nay nhiệt độ bất chợt tăng lên rồi. Cơ thể em vốn đã yếu ớt, lúc trước khi chưa ở cạnh vương gia, vào thời gian này A Ly đều đổ bệnh một phen. Năm nay ở cạnh ngài được chăm sóc quá tốt nên chỉ khó chịu trong người một chút! Vương gia đừng quá lo lắng!".

Châu Nghinh ôm thắt lưng của nam nhân ngại ngùng nói tiếp: "Vương gia đừng chiều chuộng A Ly quá kẻo cả người em lại ỷ sủng sinh kiêu, lúc đó ngài lại không cần em nữa thì phải làm thế nào!".

Nhiếp chính vương nghe lời nói của cậu mà đau trong lòng, hắn nhẹ nhàng hôn hôn chóp mũi tinh tế mà dỗ dành: "A Ly ở cạnh bổn vương chính là để ta sủng ái! Cưng chiều đến hư cũng không sao, bổn vương sẽ luôn vui vẻ chịu đựng!".

Con người ta yếu lòng nhất là khi bị bệnh trong người, Châu Nghinh cũng không ngoại lệ. Trái tim bất giác đập loạn nhịp khi nghe câu nói của Nhiếp chính vương. Cảm giác được người yêu thương này thật tốt làm sao. Cậu biết tình cảm Nhiếp chính vương dành cho mình càng ngày càng sâu đậm, bởi vì màu sắc cánh hoa trên tay cậu đang dần chuyển sang một màu vàng rực rỡ.

Châu Nghinh luôn tự nhắc nhở không thể dành tình cảm cho những mảnh hồn phách vì khi những mảnh vỡ hợp lại thành một linh hồn hoàn chỉnh thì tình cảm của cậu cũng sẽ hoá hư không, đến lúc đó Nhiếp chính vương mang tên Đồ Kiêu cũng vĩnh viễn biến mất trên đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play