Edit: Shye
Lần đầu tiên Tô Khuynh lên lầu hai của tiệm trang sức Dương gia.
Trên lầu sáng trưng, Dương Lão Đầu mang kính râm, để chòm râu bạc trắng, ông ta đang ngậm một cái tẩu thuốc trong miệng, ngồi trước một quầy trang sức rộng lớn. Ánh mặt trời xuyên qua khe cửa rơi xuống mặt tủ.
Tô Khuynh nhìn không chớp mắt, thấy làn khói đang vờn trên tủ kính, vẫn còn đọng lại dấu vết của keo khô trên chiếc tủ vốn sạch sẽ.
Nhất thời cô có chút thất thần.
Dương Lão Đầu đang xoạch xoạch hút thuốc, đôi mắt đeo kính đen cứ thầm quan sát Tô Khuynh, lại nhìn qua đống tiền nằm trên bàn.
Năm nay ông ta đã 73 tuổi, thuở còn trẻ cũng là một tay giàu có xa xỉ, mãi đến khi gia sản lụn bại mới bắt đầu học buôn bán. May mà ông ta có hiểu biết về ngọc thạch châu báu, cũng có mắt chọn, cho nên đồ vật trong tiệm rất được nhóm phu nhân Diệp gia ưa chuộng.
Con người nếu đã sống trên đời quá lâu, đều trải qua vinh hoa và nghèo túng thì sẽ trở nên khôn khéo cùng thờ ơ. Dẫu cửa hàng bị người khác gọi là "Tiệm trang sức Diệp gia", thì ông ta sẵn sàng vui vẻ chấp nhận, vì dù sao ông ta cũng dựa vào Diệp gia để kiếm cơm.
Ông ta còn đắc ý một chuyện nữa, đó là thuyết phục được Đại phu nhân Diệp gia hằng năm đều trả một khoản phí thường niên khá cao, để ông ta có thể kiếm tiền không lo bị lỗ.
Với số tiền này, cả nhà Diệp gia thích món trang sức nào thì cứ trực tiếp lấy, các phu nhân tiểu thư cũng vui vẻ thuận tiện. Mọi năm đều làm theo quy cách như vậy, Diệp Ngũ thiếu gia không thể nào không biết quy củ.
Nhưng lần này hắn trả thêm một đồng bạc có mệnh giá cao nhất, yêu cầu cô gái nhỏ đến tận nơi để đưa nó.
Điều này chỉ ra cái gì? Ông ta dùng tư duy của một thương nhân để suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui đều vòng vòng, cuối cùng ánh mắt chuyển tới khuôn mặt trắng nõn của Tô Khuynh.
Tô Khuynh đã chọn xong vòng tay, ngón tay gầy guộc gõ lên quầy hàng. Dương Lão Đầu cúi đầu nhìn, trong lòng hốt hoảng.
Ánh mắt của tiểu nha đầu này rất "độc", chọn tới chọn lui trong đống đồ lại chọn trúng món mà ông ta vừa lòng nhất.
Ông ta lấy chiếc vòng tay từ trong tủ kính ra, cẩn thận đặt lên đệm nhung, rối rít gói lại cho cô: "Chiếc vòng này trang nhã thanh tao, rất thích hợp làm quà cho người lớn tuổi, lại càng quý giá. Chỉ có một chiếc này thôi, tôi đảm bảo không thể tìm thấy chiếc thứ hai trong trấn này."
Tô Khuynh không biết có nghe hay không, ánh mắt chỉ dán vào loan điểu đang giương cánh.
Giống, thật là giống.
Xuyên qua thời gian và địa vực, ở thế giới này lại xuất hiện một hình dáng mà cô vĩnh viễn không thể quên ở kiếp trước, nhưng thứ nó ngậm trong miệng không còn là sáp đèn, mà là trân châu bạch ngọc thuần khiết.
"Tô tiểu thư, chuyến này vất vả cho cô rồi." Dương Lão Đầu thấy cô đang không hiểu chuyện gì, liền nịnh cô đến cùng. Bỏ đồng bạc vào trong hộp, trả lại cô mấy đồng làm tượng trưng, nói xong, ông ta cười hiền lành: "Cô xem thích cái nào trong tủ này, tôi gửi cô thêm một món".
Một người đã chủ động chiếu cố, sao có thể không báo đáp. Nếu ông ta không thể ném vào tay Diệp Cầm, vậy thì đưa cho những người xung quanh hắn cũng được.
Làm ăn mà, luôn phải có qua có lại.
Tô Khuynh có chút giật mình: "Vậy thì thật là xấu hổ."
Dương Lão Đầu nhìn cô, ánh mắt lóe lên tia sáng nhạt ẩn sau cặp kính râm: "Tô tiểu thư có mắt thẩm mỹ, cũng rất hợp mắt tôi. Nếu cô không chê, có thể kết giao làm bạn vong niên với kẻ bất tài này. Công việc kinh doanh cửa tiệm này quá vắng vẻ, nếu được truyền bá nhiều hơn thì tốt."
*忘年交 - Bạn vong niên: Bạn bè chênh lệch tuổi tác, nhưng thân thiết đồng cảm với nhau như bạn bè.
Tô Khuynh gật gật đầu: "Đó là chuyện tất nhiên." Dừng một chút rồi bổ sung, "Người ở trấn này không hề giàu có, họ còn làm việc tay chân, nếu đeo châu báu ngọc thạch thì sợ bị va vào. Nếu như muốn phát triển làm ăn thì cứ để giá thấp trước đã, chủ yếu là các món có thể đeo trên cổ, mọi người chắc hẳn sẽ yêu thích."
Nói xong, cô lại lặng lẽ cụp mắt xuống, làm như chưa nói gì.
Dương Lão Đầu vui vẻ. Vốn dĩ ông ta cho rằng cô chỉ là một người đưa tin, không ngờ tuy cô ăn mặc mộc mạc nhưng không hề rụt rè, cũng không liều lĩnh, ăn nói cũng ôn hòa dịu dàng, biết nơi biết chỗ, còn khá thú vị.
Ông ta kéo nhẹ tủ: "Nếu tiểu Tô cô đã đáp ứng, vậy thì chớ khách khí?"
Tô Khuynh ngẩng đầu nhìn ông ta một lúc, trong ánh mắt đen nhánh rốt cục cũng lộ ra sự cẩn trọng của tiểu bối: "Có thể chọn ở lầu một không?"
Cuối cùng, ông ta giúp cô quấn lại một chiếc vòng tay bằng bạc để ở tầng một.
Dương Lão Đầu khách khí tiễnTô Khuynh, thư thả tâm tư hút thuốc.
Không ngờ, Tô Khuynh đi tới cửa thì quay người lại, cẩn thận đặt gói hàng xuống một bên.
Ông ta đặt điếu thuốc xuống, lòng lại nảy lên.
Ánh mắt tiểu cô nương nhìn lướt qua chiếc tủ kính trước mặt ông ta, xắn tay áo lên, hít một hơi thật sâu, dường như lấy hết dũng khí: "Cảm ơn ngài đã khoản đãi, để tôi lau tủ cho ngài."
_________________________________
Tô Khuynh mang theo vòng tay đi trên đường, gió thổi tung những hạt mưa mỏng manh, làm ướt đẫm người cô.
Vốn dĩ cô định dành ra một nửa số tiền tiết kiệm để mua vòng tay, nhưng không ngờ tiết kiệm được số tiền đó, cũng là được lợi từ hào quang của Diệp Cầm.
Nghĩ vậy, cô khẽ mỉm cười.
"Mẹ, con về rồi."
Đẩy cửa ra, Tô Khuynh phát giác có chuyện không đúng. Trong nhà bếp núc yên ắng lạnh tanh. Tô phu nhân đang ngồi ở bên giường gạt nước mắt, nghe được động tĩnh thì liếc mắt nhìn qua, khàn giọng: "Trong mắt mi còn có người mẹ này à?"
Thúy Lan và chị dâu qua nhà cáo trạng, trong lòng bà ta vừa vội vừa tức, vội quăng đồ may vá trên tay mà chạy đi. Người phía sau đều kinh ngạc, bà ta bó chân nhỏ xíu, thế mà có thể đi nhanh đến vậy.
Bà ta nhất định phải tận mắt nhìn xem, con gái lớn lên dưới mí mắt bà ta sẽ cấu kết với cái loại đàn ông gì.
Kết quả chạy đến bên hồ, ngay cả chim chóc, cái mẹ gì cũng không thấy. Thúy Lan giữ lấy một người vừa giặt quần áo xong, hỏi: "Cô có gặp Tô Khuynh không? Ngay phía bên hồ kia."
Người phụ nữ kia ôm chậu đi về phía trước: "Không để ý lắm."
Thúy Lan chặn lại không tha: "Thằng nhãi xù xì vừa rồi nói chuyện cùng các người có phải là người của Diệp gia không?"
"Hình như là."
"Có phải hắn đi với Diệp thiếu gia tới, ngồi ở bên hồ lôi lôi kéo kéo với Tô Khuynh phải không?"
Người kia không kiên nhẫn, dừng lại liếc bà ta một cái: "Diệp thiếu gia thì sao, cô là quả phụ, cô lo lắng nhiều như vậy làm gì."
Thúy Lan nhảy dựng lên, chị dâu vội kéo bà ta lại, dè dặt khuyên, "Lúc ấy người phía bên kia hình như nhìn thấy chúng ta rồi, không chừng thấy xong liền rồi rời đi."
Thúy Lan hận nói: "Đó là bọn họ chột dạ."
Sau lưng gà bay chó sủa, Tô phu nhân không nói một lời nào, đưa lưng về phía bọn họ nhìn hồ nước.
Đã lâu rồi bà ta không bước ra khỏi cái tiểu viện đó, lúc đầu còn lười biếng nhờ Tô Tình chạy việc vặt, sau đó bà ta thật sự đi không nổi nữa.
Cả ngày bà ta chỉ nhìn thấy bầu trời bao quanh bốn góc sân, nhưng những gì Tô Khuynh nhìn thấy là một thác nước ào ạt, một hẻm núi mọc đầy bụi rậm, một hồ nước rộng lớn như gương. Cô bơi lội trong đó, để cho đất trời, ngọn núi và hồ nước tươi đẹp nuôi dưỡng, lớn lên trong tự do tự tại như những con vịt trời, cò trắng trong mân trấn.
Tô phu nhân nhận ra bà ta chỉ là người suốt ngày ở trong phòng ra lệnh, ra khỏi đó rồi thì không biết ai mới là người bị giam cầm đây.
Vì thế bà ta nhịn không được khóc rống lên, cảm thấy đố kị với năm tháng tuổi trẻ mà bà ta không thể vây giữ, bà ta nghĩ đến những năm tháng thiếu niên cùng chồng tay trong tay đi dạo ở Hương Sơn. Có người chỉ trỏ bọn họ, bà ta cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, một chút cũng không sợ.
"Buổi chiều mày đi đâu vậy?"
Tô Khuynh vừa mở miệng: "Con..."
"Đi tới bờ hồ hẹn hò với đàn ông!" Ngón tay Tô phu nhân chỉ lên trán cô, "Đừng tưởng là tao không biết, tao nói cho mày nghe, cái chuyện bại hoại thuần phong mỹ tục mày làm ra đã truyền đi ngàn dặm rồi, không ngờ da mặt lại dày như vậy!"
"Mẹ." Tô Khuynh hoảng hốt lui lại một bước, né tránh tay bà ta, trách cứ nhìn, "Đó là Diệp Ngũ thiếu gia."
"Vậy là mày thừa nhận?" Tô phu nhân cười lạnh một tiếng, chỉ vào mũi cô, "Mày cùng hắn làm gì, trong lòng mày tự hiểu rõ?"
Đôi bàn tay mềm mại của Tô Khuynh nắm lấy ngón tay bà ta: "Người khác nói gì với mẹ?"
"..." Tô phu nhân trừng mắt nhìn cô, không nói nên lời. Ánh mắt như đao xẹt qua mặt và cổ cô, bộ ngực ngây thơ nhô cao, giống như đang thách thức người khác cởi bỏ nút thắt.
Tô Khuynh theo ánh mắt bà ta nhìn xuống: "Ngũ thiếu gia nhờ con đi mua đồ giúp vì hai chân hắn không đi đứng được, chỉ có thể ngồi đó, nên con mới khom lưng nói chuyện với hắn. Có thể người ta đứng ở đằng xa không nhìn thấy rõ."
Tô phu nhân thở hắt ra một hơi, đỉnh đầu choáng váng lạnh run. Bà ta lại nghĩ rằng chắc hắn đã tàn phế, không đến nỗi có hứng ve vãn tán tỉnh.
Bà ta vẫn chất vấn: "Cần mày mua giúp thứ gì vậy?"
Tô Khuynh vờ đem cái hộp chứa vòng tay giá trị xa xỉ cho bà ta xem: "Mua ở tiệm trang sức Dương Ký."
Tô phu nhân còn rất nhiều điều muốn hỏi, bà ta giành lấy cái hộp kia lên thì thấy phía dưới còn có một cái hộp, bà ta cầm cái hộp kia lên: "Đây là thứ gì?"
Tô Khuynh nhìn bà ta một cái, ngừng lại, tránh mà không đáp: "Mẹ, cái này là con và A Dục cùng đi mua."
Tô phu nhân không buông tha bất cứ biến hóa nào trên mặt cô, bà ta cảm thấy đã bắt được chứng cứ Tô Khuynh chột dạ: "Tô Dục không đi học sao? Mày còn dám sắp xếp em trai mày!"
Vừa khéo Tô Dục đẩy cửa tiến vào. Hắn đi dạo cả một ngày, bụng đói ùng ục, nhưng trên bàn trống rỗng chưa có cơm, ngay cả một chén nước cũng không có, hắn đem túi sách nện lên ghế tựa, xông vào nhà trong tìm người: "Mẹ!"
Ai ngờ ánh mắt đỏ bừng của Tô thái thái mắt lập tức quét tới, lúc hắn trở về còn lớn tiếng hơn: "A Dục, con cũng đến tiệm trang sức phải không?"
Trong nháy mắt Tô Dục sợ tới mức hai chân như nhũn ra, suýt nữa quỳ xuống, tưởng rằng mẹ đã biết hắn cùng Tam tiểu thư trốn học để đến tiệm trang sức, lập tức trừng Tô Khuynh.
Chỉ biết chính cô là tiểu nhân mật báo.
Ánh mắt Tô Khuynh nhìn hắn không hề hoảng loạn, hàng mi lướt qua bình tĩnh cụp xuống, không lên tiếng.
Hắn lại nhìn mẹ, liền phát hiện có chuyện không đúng. Tô phu nhân cứ trừng mắt nhìn Tô Khuynh, giống như sắp nhai nuốt cô, lửa giận này không phải hướng về phía hắn.
Hắn nhìn Tô Khuynh, quyết định thật nhanh: "... Có đi, tại vì chị ta bắt con đi, con mới đi."
Lửa giận của Tô phu nhân tức khắc nguội lạnh: "Em trai mày đến trường, mày gọi nó làm gì?" Nói xong, xé mở cái hộp trong tay, chiếc vòng bạc mới tinh đặt trên vải nhung màu lục, hoa văn chạm khắc sáng long lanh.
Bà ta ngẩn ra.
Tô Khuynh nhìn chiếc vòng tay kia, lại nhìn mặt bà ta, sau một lúc, nhẹ nhàng thở dài: "A Dục, lỡ rồi vậy thì chúc mẹ sinh nhật vui vẻ đi."
Tô Dục nhìn biểu cảm như con cọp cái của Tô phu nhân cứng nhắc, hai mắt đỏ rực dọa người, lúc xem chiếc vòng tay, bộ dáng mâu thuẫn muốn che đậy.
Hắn nhanh mồm nhanh miệng nói: "Mẹ, sinh nhật vui vẻ. Con trai để dành tiền tiêu vặt rất lâu mới mua được chiếc vòng này cho mẹ, bức tranh mới nhất cũng chưa mua được nữa..."
Tô phu nhân nhìn mặt hắn, biểu cảm phức tạp như muốn khóc, trên mặt ánh vệt sáng.
Tô Khuynh không ngẩng đầu nhìn bà ta, trong tình cảnh xấu hổ xoay người đi ra ngoài, đến phòng bếp nấu cơm, bóng lưng gầy yếu lặng im.
Lúc ăn cơm, Tô phu nhân vẫn còn nức nở, vừa khóc vừa lặng lẽ đánh giá Tô Khuynh. Tô Khuynh vẫn múc canh cho Tô Dục giống như thường ngày, nhìn hắn ăn cơm.
Muốn Tô phu nhân xin lỗi là tuyệt đối không có khả năng. Bà ta chỉ gắp vào chén Tô Khuynh một miếng thịt gà, buồn bực nói: "Khuynh nhi con cũng ăn đi."
Tô Khuynh mỉm cười: "Cám ơn mẹ, con vẫn chưa đói bụng."
Tô thái thái hốt hoảng trong lòng, cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng lại không nói nên lời.
Lúc này Tô Khuynh cũng cười nhún nhường, chỉ là trong tươi cười có khách khí, không có uất ức đau khổ trong lòng như thường ngày.
Bà ta lại nghĩ tới, lúc trên đường về Thúy Lan cứ kéo cánh tay bà ta, nói tận nửa ngày, cuối cùng mới nói là định làm mai với Chu nhi, con trai cô ta.
Như vậy xem ra, Thúy Lan qua nhà nháo loạn một phần là cố ý, còn lại là nhớ nhung nha đầu mà bà ta khổ cực nuôi lớn.
Bà ta nhìn hai đứa trẻ ngồi đối diện, trong lòng do dự, nếu không thể tiếp tục làm con gái nuôi, vậy thì phải nhanh chóng biến nó thành con dâu của mình.
Nàng cầm đũa trộn lẫn cháo: "Sau này con không được gặp cái tên Diệp thiếu gia kia nữa, đỡ phải bị người khác lời ong tiếng ve."
Tô Dục tò mò ngẩng đầu vểnh tai nghe, lập tức bị Tô phu nhân quở trách: "Con cũng đã lớn cả rồi, hiểu chuyện chút đi, nên xem trọng chị gái, có biết không."
Tô Dục cảm thấy mẹ hắn hôm nay như bị trúng tà, vậy mà thiên vị Tô Khuynh, để đũa xuống bàn: "Con ăn no rồi."
Tô Khuynh mới bắt đầu ăn cơm: "Vậy cũng không ổn, ngày mai con phải đem vòng tay với tiền lẻ trả cho người ta."
Tô phu nhân không phản bác, bỗng nhiên linh động: "Vậy con mang chó theo đi."
Tô Khuynh có chút đau đầu: "Mẹ, con đi gặp người khác, mang chó theo..."
Tô phu nhân biết súc sinh kia rất hung dữ, vừa thấy người khác liền sủa điên cuồng, có nó ở đó, hai người cũng không thể nói chuyện được lâu.
Vì thế bà ta kiên trì: "Người nó bẩn rồi, thuận tiện con mang nó đi tắm luôn đi, tắm nó xong thì nhanh chóng về nhà."
Vì thế ngày hôm sau, bên cạnh tảng đá xuất hiện thêm một con chó vàng to lớn ngồi đối diện với Diệp Cầm.
Tô Khuynh một tay kéo dây khóa, một tay cầm chặt dây cổ nó, một khắc cũng không dám nới ra.
Tô Khuynh sợ nó sủa loạn, nên trước khi đi đã cho nó ăn thật no, đỡ phải làm Diệp Cầm kinh hoảng.
Ngược lại chó vàng lại không phát ra tiếng nào, nó nhe răng trợn mắt trừng Diệp Cầm, trong cổ họng phát ra âm thanh ừng ực trầm thấp, lông trên đuôi đều dựng hết lên.
Diệp Cầm lãnh đạm nhìn nó một hồi, đột nhiên chống đầu gối cúi người xuống, người và chó cùng đối mặt.
Tô Khuynh siết chặt cọng dây trên cổ chó, lo lắng xông lên cổ họng: "Cách xa nó ra!"
Bỗng nhiên chó vàng bị dựa gần thì kinh hãi lui về sau hai bước, âm thanh trầm thấp ư ử chậm rãi biến thành nức nở, đuôi cụp xuống giữa hai chân, quay đầu nhảy bùm một tiếng vào trong nước.
Tô Khuynh nhìn chó bơi trong nước, sau một lúc mới có buồn bực nói: "Tại sao nó cũng sợ anh vậy nhỉ."
Diệp Cầm đang xem chiếc vòng tay thật cẩn thận, kiểu dáng cô chọn tao nhã thanh lịch, cũng hợp mắt hắn.
Hắn xem cô vì vẩy nước mà lộ ra cổ tay, tưởng tượng nếu vòng tay này đeo lên tay cô. Nghe được cô nói chuyện, mới suy nghĩ: "Tại vì chó của cô ngu ngốc."
Con chó này nhìn thấy cá liền bổ nhào tới, không phải ngốc thì là cái gì. Hắn quyết không thừa nhận trên người bản thân có lệ khí sát khí gì đó.
"Nó cũng không ngốc." Tô Khuynh cùng chó vàng chơi đùa, quay đầu lại cười, bọt nước trên tóc cô phản xạ ánh mặt trời, nhìn thoáng qua như đang đeo châu ngọc, "Nó rất thông minh, còn biết ăn kẹo."
Diệp Cầm: "..."
Con ngươi Tô Khuynh ngừng lại, ý thức được bản thân nói cái gì.
Diệp Cầm cụp mi xuống, hung hăng đóng hộp trang sức "Cùm cụp", tiện tay nhét vào trong túi.
Tô Khuynh mím môi, một đôi mắt bồ đào như nhiễm ánh nước, áy náy nhìn chằm chằm hắn, sợ hắn tức giận. Thiếu niên ngẩng đầu, biểu cảm trên mặt rất nhạt, hướng về phía cô quẳng một món đồ.
Tô Khuynh đưa tay tiếp lấy, tròn tron nho nhỏ giống như viên bi chạm vào tay cô, một túi thủy tinh đựng đầy kẹo.
Cô cúi đầu, nắm gói kẹo trong tay đùa nghịch.
Diệp Cầm nhìn chằm chằm cô: "Ăn đi, ăn trước mặt tôi."
Tô Khuynh chậm rì rì lấy kẹo ra, vì thời tiết nóng nên kẹo dây ra ngón tay không ít. Bình thường cô cũng sẽ không mút tay, lần này cảm thấy đáng tiếc, mới cẩn thận liếm liếm đầu ngón tay, một mùi hương hoa quả ngọt ngào.
Diệp Cầm cảm thấy cô giống như một con mèo trắng yên tĩnh thanh tú, càng trắng lại càng làm cho người ta muốn sờ. Có phải vạn vật đều giống như thế không, lang sói ở trước mặt cô cũng muốn khoe mẽ.
Thác nước rào rào đổ xuống, tạo ra một mảnh hơi nước, đúng là rất lạnh. Nhưng hắn còn cảm thấy ngực và sau lưng đều nóng lên.
Tô Khuynh ăn kẹo đáp lời: "Diệp Cầm."
Lần này vì cô gọi tên hắn nên rất hài lòng, gọi tên còn dễ nghe hơn so người khác, hắn nói: "Sao vậy?"
"Anh có biết ở đâu có tuyển người làm việc thủ công hay không?" Cô hỏi rất nghiêm túc, "Tôi chỉ biết được chút chữ, cũng không thể làm toán nhưng rất cần mẫn, tiền công đủ ăn là được."
Ở trong xã hội mới này, Diệp Cầm là người dẫn đường của cô.
Diệp Cầm nhìn chằm chằm cô, mở miệng nói: "Làm người hầu của tôi, hầu hạ cơm nước quần áo, không cần cô viết chữ tính toán, không cần lo chuyện ăn uống, ngày lễ ngày tết còn có tiền thưởng."
Tô Khuynh nhất thời ngớ ra.
Hắn liếc nhìn cô hai cái, trong mắt chứa nụ cười rất nhạt, hứng thú phủi phủi quần áo: "Thôi, tôn thần như cô tôi thỉnh không nổi."
Tô Khuynh bỗng nhiên phát hiện Diệp Cầm luôn luôn như thế, đùa giỡn hay trêu chọc luôn có điểm dừng, không làm cô khó xử, cũng nhìn không rõ rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.
Diệp Cầm nói: "Đúng rồi, ngược lại tôi có chuyện chính sự cần nói với cô."
Hắn chống tay lên đầu gối, chậm rãi vuốt ve, ngữ khí cũng rất chậm, "Cuối tháng này anh cả tôi tổ chức vũ hội tại nhà, với bộ dạng này của tôi thì không thể nào có bạn nữ đi cùng, cô đi cùng tôi được không?"
Tô Khuynh nhớ tới lời mời này. Đối với nguyên thân, cái thế giới kia cách cô ấy quá mức xa xôi nên không dám đi, tất nhiên là từ chối.
Lần vũ hội này, vì không có bạn nhảy nên Diệp Cầm tình cờ gặp được Lâm tiểu thư, là vợ tương lai sẽ ở bên hắn cả đời.
Nếu không muốn làm nhiễu loạn số mệnh tương lai của hắn, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để cô bứt ra.
Đăng tải duy nhất tại Wattpad _tichha_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT