Có vật gì đó rơi vào trong hồ nước, tạo ra một vòng gợn sóng.

Thẩm Ôn Đình ôm lấy Văn Ý, cằm anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô, "Đi vào trước đi, bên ngoài lạnh lắm."

Cái ôm của anh rất ấm áp, Văn Ý tham lam cọ cọ một cái, khoang mũi vẫn còn cảm thấy chua xót, ngón tay níu chặt lấy ống tay áo của Thẩm Ôn Đình, cô nói, "Em sợ."

Với Văn Ý mà nói, trên thế giới này ông nội Thẩm là người quan trọng nhất của cô. Ông nội Thẩm trông nom cô đến khi cô trưởng thành, cô cũng muốn trông nom ông nội Thẩm đến khi ông già đi.

"Đừng sợ, anh ở cùng em." Thẩm Ôn Đình hơi cúi đầu, hôn một cái lên trán Văn Ý. Đôi môi hạ xuống lạnh như băng, ở bên ngoài một lúc lâu, cơ thể cô cũng lạnh đi rồi.

Bên trong bệnh viện có máy sưởi, bây giờ là nửa đêm, hành lang hơi vắng vẻ. Thẩm Ôn Đình tìm một chỗ rồi ngồi xuống thì thấy Bạch Tiêu vội vàng chạy đến.

"Thẩm tổng, tôi mua một ít đồ dùng hằng ngày đến, khách sạn cũng đã đặt xong rồi." Bạch Tiêu nhìn Văn Ý đang được Thẩm Ôn Đình ôm vào trong lòng, anh tinh ý tìm một cái chăn trong túi, đưa cho Thẩm Ôn Đình.

Thẩm Ôn Đình nhận lấy, khoác lên trên người Văn Ý, anh nhỏ giọng hỏi, "Đến khách sạn trước nhé?"

Văn Ý lắc đầu, cô lại rúc vào trong lòng Thẩm Ôn Đình không chịu động đậy.

Tình hình trước mắt của ông nội Thẩm còn chưa rõ, cần phải quan sát một khoảng thời gian. Dựa theo tình hình hiện tại của Văn Ý, Thẩm Ôn Đình thật sự lo lắng rằng cô sẽ ngã xuống trước.

"Ông nội có chuyện gì chúng ta sẽ lập tức đến ngay." Thẩm Ôn Đình nói, anh bọc cô lại, ôm ngang người cô lên, đối mặt với ánh mắt của Văn Ý, anh chậm rãi nói, "Bây giờ không phải là lúc để giỡn, về nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó là lúc mà em rất bận đấy."

Văn Ý không lên tiếng, ngầm thừa nhận rồi gật đầu.

Ôm Văn Ý vài khách sạn, Thẩm Ôn Đình giúp cô cởi áo khoác nhung trên người ra, anh đặt cô lên giường rồi mở điều hòa.

Bên ngoài, Bạch Tiêu đang chờ, nhìn thấy Thẩm Ôn Đình đi ra, anh vội vàng bước lên đón, "Bệnh viện bên kia, tôi đã sắp xếp người trông chừng, một khi có chuyện gì, sẽ lập tức báo cho chúng ta."

"Ừ." Thẩm Ôn Đình cũng hơi mệt mỏi, lúc này đã hơn bốn giờ sáng, anh ấn xương mày, dặn dò Bạch Tiêu, "Chuyện của công ty, gần đây làm phiền Phương Dịch rồi."

Bạch Tiêu gật đầu, "Được." Dừng lại một chút, Bạch Tiêu lại nhìn vẻ buồn rầu trên mặt Thẩm Ôn Đình, anh không nhịn được mà khuyên nhủ, an ủi một câu, "Ông nội Thẩm sống hiền lành sẽ được che chở, anh không cần phải quá lo lắng, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu."

Thẩm Ôn Đình và Văn Ý không giống nhau, với nhà họ Thẩm, với Văn Ý mà nói, anh là trụ cột. Văn Ý có thể gục ngã, còn anh thì không thể.

Khôi phục lại trạng thái, Thẩm Ôn Đình gật đầu, "Tối nay vất vả cho cậu rồi."

Bạch Tiêu vội vàng lắc đầu, "Không vất vả, ngược lại thì Thẩm tổng, tối nay anh lo lắng mệt rồi, lại không được nghỉ ngơi. Bây giờ còn chút thời gian, anh đi nghỉ trước đi. Nếu ông nội Thẩm có tin gì, tôi lập tức báo cho anh."

Lúc này tâm trạng của Văn Ý không ổn định, để cô ở một mình quá lâu không được. Mở cửa vào, Thẩm Ôn Đình lại nhớ đến gì đó, "Liên lạc với Ngải Tư Ngôn, bảo cô ấy đến đây một chuyến."

"Được."

Ở bên trong, quả nhiên Văn Ý không hề ngoan ngoãn mà đi ngủ, cô đắp chăn đàng hoàng, nhìn thấy Thẩm Ôn Đình, cô đưa tay về phía anh, "Ôm."

Thanh âm mềm mại nũng nịu, giống như một đứa trẻ bất lực. Trái tim Thẩm Ôn Đình ngay lập tức trở nên mềm nhũn, anh đi về phía cô, nhẹ nhàng kéo Văn Ý đậy, ôm cô vào trong lòng, "Không ngủ được à?"

"Ừ, nhớ ông nội." Văn Ý vòng hai tay lên cổ Thẩm Ôn Đình, ngửi hương trà thoang thoảng trên người anh, cô hít một hơi thật sâu, "Em đã nghĩ rằng, ông nội sẽ sống lâu trăm tuổi."

Tất cả nguyện vọng của cô chưa từng được thực hiện, ông trời không thể nào không công bằng như vậy được. Ít nhất là nguyện vọng này, nhất định sẽ thực hiện giúp cô.

Thẩm Ôn Đình: "Ừ, ông nội chỉ là tạm thời hơi mệt thôi, em ngủ một giấc đi."

Văn Ý nặng nề gật đầu, cô nói với anh, "Đợi ông nội tỉnh lại, chúng ta cùng ông chơi cờ, cùng ông đi bộ."

"Được." Thẩm Ôn Đình nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dỗ cô giống như là dỗ con ngủ vậy, "Ngủ thêm một lát nữa đi."

Bàn tay anh vỗ nhè nhẹ sau lưng cô, rất có nhịp điệu. Văn Ý quả thật cũng rất mệt rồi, cô lo lắng và sợ hãi, lại khóc lâu như vậy. Lúc này cô ở trong vòng tay quen thuộc, bên cạnh đều là hơi thở ấm áp của anh, cô nhắm hai mắt lại, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Văn Ý bị tiếng điện thoại đánh thức, mặc dù Thẩm Ôn Đình đã cố ý hạ tiếng nhỏ xuống, chẳng qua là Văn Ý ngủ không sâu, như vậy cũng có thể đánh thức cô.

"Ừ." Thẩm Ôn Đình cúp điện thoại, anh đối mặt với đôi mắt vừa mới ngủ dậy của Văn Ý, "Bác sĩ nói đang trong thời kỳ quan sát, phải đợi hai ba ngày nữa."

Văn Ý gật đầu, cô xốc chăn xuống giường, "Em muốn đi thăm ông nội, ở bên ngoài nhìn một chút cũng được."

Thẩm Ôn Đình biết Văn Ý lo lắng, cô không nhìn thấy sẽ không an tâm, anh cũng không khuyên can nữa, "Được, nhưng em phải ăn sáng trước."

Giọng nói của anh có hơi khàn, nghe rất nhỏ, giống như là đang cố gắng hết sức để kiềm chế vậy.

Văn Ý ngẩn người ra, cô nhìn Thẩm Ôn Đình. Mắt anh có quầng thâm rõ ràng, quần áo mặc dù hơi xốc xếch, nhưng ủi lại cũng xem như là chỉnh tề. Cô do dự vài giây, sau đó lớn tiếng nói, "Anh không ngủ cả đêm à?"

"Không ngủ được." Thẩm Ôn Đình nói, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Văn Ý, anh bình tĩnh chuyển chủ đề, "Em đi tắm trước đi, anh đi mua đồ ăn sáng."

-

Lúc đến bệnh viện, cũng chỉ mới hơn tám giờ.

Bác sĩ kiểm tra tình hình như thường lệ, sau khi ra ngoài bác sĩ nói, "Hiện tại mọi thứ vẫn đang dao động trong phạm vi bình thường, chẳng qua là người già lớn tuổi rồi, có thể sẽ phát sinh tình huống bất ngờ, cho nên chúng ta phải tiếp tục quan sát. "

Dừng lại một chút,bác sĩ nhìn hai người, ông thở dài một tiếng, "Có một chuyện, người nhà nhất định phải biết, đối với người già mà nói, mỗi lần vào viện, đồng nghĩa với thể chất đã không bằng lúc trước."

Văn Ý sững sờ, đầu óc cô ong ong, khả năng lĩnh hội sụp đổ hoàn toàn, cô vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, cô gắng nói một cách bình tĩnh nhất có thể, "Chúng tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."

"Không có gì." Thầy thuốc nhìn hai người, "Hai người cũng đừng quá lo lắng, dựa theo tình hình trước mắt, hẳn là không có vấn đề gì lớn."

"Được..." Văn Ý thở phào nhẹ nhõm, bên ngoài phòng bệnh có một ô cửa kính nhỏ. Văn Ý nhìn qua cửa kính, thấy ông nội đang nằm bên trong.

Rõ ràng nửa tháng trước cô còn tìm ông nội pha trà, còn trò chuyện cùng ông. Nhưng mà chớp mắt một cái, ông nội ngủ trên giường bệnh. Xung quanh có rất nhiều máy móc, ngay cả trên mặt cũng vậy.

Hốc mắt Văn Ý hơi đỏ lên, cuối cùng cô vẫn cố gắng nhịn được, cô nhìn Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh, "Anh ở đây chờ em một chút."

Thẩm Ôn Đình bắt lấy tay Văn Ý, "Không được chạy lung tung."

Văn Ý nhìn anh mỉm cười, "Em về nhanh thôi."

Lúc này Thẩm Ôn Đình mới chịu buông tay.

Người nằm bên trong là ông nội của anh, nói không khó chịu thì là giả. Chỉ là anh cũng biết rằng, tình huống càng hốt hoảng như thế này, anh càng phải bình tĩnh.

Nhắm hai mắt lại, dường như cả đêm không ngủ, Thẩm Ôn Đình có chút không nhịn được. Bóng người lắc lư, nhưng lại được anh giữ lấy. Cổ họng có hơi đau, có lẽ do gần đây nóng trong người. Vừa nói, cơn đau nhói lại ập tới.

Tốc độ của Văn Ý rất nhanh, chỉ chừng mười phút, cô đã trở lại. Chỉ là trên tay cô còn cầm thêm một chai nước suối và một hộp thuốc, "Thẩm Ôn Đình, uống thuốc trước đi."

Ánh mắt Thẩm Ôn Đình hơi dừng lại, Văn Ý nhìn anh, tự mình vặn chai nước suối rồi nhét vào tay Thẩm Ôn Đình, lại dựa theo lời dặn của y tá lấy hai viên thuốc ra đưa cho anh, "Anh cũng phải chăm sóc mình thật tốt, khó chịu thì đừng chịu đựng một mình."

Thẩm Ôn Đình im lặng, Văn Ý thấy anh không động đậy, cô giục, "Sao không uống?"

"Không có gì." Thẩm Ôn Đình uống thuốc.

Có rất nhiều chuyện, đều do một mình anh gánh vác. Lâu dần, cũng trở thành thói quen. Nhưng mà dần dần, sau lưng anh có Văn Ý.

Văn Ý hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thẩm Ôn Đình, cô nghiêm túc nói xin lỗi, "Đột nhiên xảy ra chuyện, em có hơi nóng nảy, không cân nhắc đến cảm nhận của anh."

Ông nội Thẩm không chỉ là ông nội của cô, ông còn là ông nội ruột có chung dòng máu với Thẩm Ôn Đình. Cô chỉ quan tâm đến nỗi đau của mình, nhưng lại quên mất rằng Thẩm Ôn Đình cũng có cảm giác giống như cô.

"Không sao đâu." Thẩm Ôn Đình lại uống một ngụm nước, cảm nhận được cổ họng thoải mái hơn một chút, anh mới chậm rãi bổ sung thêm một câu, "Chuyện em không có lương tâm cũng không phải ngày một ngày hai."

Văn Ý tức giận, tâm trạng buồn bã vốn dĩ vừa bớt đi được một chút, cô cắn Thẩm Ôn Đình, tức giận trợn mắt nhìn anh.

Tên đàn ông chó này không biết nói chuyện.

Anh cúi đầu nhìn dấu răng nhàn nhạt của cô, Thẩm Ôn Đình liếc nhìn Văn Ý. Văn Ý hừ một tiếng, kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình, vỗ lên bờ vai không rộng mấy của mình, "Cho anh mượn dựa một lúc, ngủ một lát đi."

Thẩm Ôn Đình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ mệt mỏi của cô, anh ôm lấy eo cô, đặt đầu Văn Ý tựa lên vai mình, "Em cũng ngủ một lát đi."

Văn Ý ngước mắt lên, "Có phải anh ngại không?"

Thẩm Ôn Đình: "Vai em hẹp quá, không dễ dựa."

Văn Ý: "..." Thấy anh không phải là ngại, mà là đang chê cô.

"Trách anh, sau này nuôi em mập thêm một chút." Thẩm Ôn Đình chậm rãi nói.

"Không cho phép." Văn Ý tức giận trừng mắt nhìn anh, bàn tay rộng lớn kia vỗ vỗ lưng cô, trên chóp mũi còn có hơi thở mà cô quen thuộc. Cô nắm lấy tay còn lại của Thẩm Ôn Đình, cô mơ hồ hỏi anh, "Anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em đúng không?"

"Ừ."

Văn Ý: "Nhưng mà sinh lão bệnh tử là chuyện thường của con người, nếu như có một ngày..."

"Văn Ý, anh không nỡ." Thẩm Ôn Đình khẽ thở dài một tiếng.

Cho dù là cát vàng xương trắng, anh cũng không nỡ rời đi một mình, để lại một mình Văn Ý.

Lúc Ngải Tư Ngôn đến, hai người đã dựa vào nhau ngủ. Người nhà và các bác sĩ xung quanh đi tới đi lui, nhưng bọn họ vẫn dán chặt vào nhau. Ở nơi máu lạnh và sống chết như thế này, "lẫn nhau" chỉ có duy nhất một.

Thời khắc này, dường như cô đã hiểu thế nào gọi là tình yêu.

Đã năm ngày rồi, tình hình của ông nội Thẩm đã ổn định lại, ông cũng đã được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh thường. Chỉ là ông vẫn chưa thể tỉnh lại.

Nói chuyện với ông nội Thẩm nửa tiếng, lúc này Văn Ý mới đóng cửa phòng bệnh lại, để cho ông nội nghỉ ngơi.

"Nhìn cậu xem, mấy ngày nay gầy đi không ít." Ngải Tư Ngôn đau lòng nâng mặt Văn Ý lên, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, "Tớ đưa cậu đi ăn chút gì đó được không?"

Mấy ngày nay Văn Ý cũng không ăn gì, cũng ngủ không ngon, gần như gầy đi rất nhiều. Ngải Tư Ngôn cũng chỉ có thể lo lắng, cô không thể làm gì khác được.

Văn Ý gật đầu, cô và Ngải Tư Ngôn đi ra ngoài, cô nhìn xung quanh một vòng, "Thẩm Ôn Đình và Cố Phương Nguyên đâu?"

"Không biết, vừa rồi hình như mới đi ra ngoài." Ngải Tư Ngôn lắc đầu.

Gần bệnh việt có không ít quán ăn, Ngải Tư Ngôn tìm một quán cơm đơn giản, sau khi gọi thức ăn xong, Văn Ý gửi vị trí cho Thẩm Ôn Đình.

"Cậu ăn nhiều thịt một chút, ông nội Thẩm hiểu cậu nhất, nếu sau khi ông tỉnh lại thấy cậu gầy đi, ông lại đau lòng." Ngải Tư Ngôn đẩy toàn bộ thịt đến trước mặt Văn Ý, cô rộng rãi nói, "Bữa này tớ mời, cậu cứ ăn thoải mái."

Văn Ý nhướng mày, cô trêu một câu, "Không sợ tớ ăn sạt nghiệp cậu luôn hả?"

Ngải Tư Ngôn nói, "Cái bụng nhỏ kia của cậu, muốn ăn sạt nghiệp tớ, vẫn là đợi đến kiếp sau đi."

Văn Ý rót một ly trà đưa đến trước mặt Ngải Tư Ngôn, cô nghiêm túc nói cảm ơn, "Cảm ơn đại tiểu thư mấy ngày qua đã bầu bạn cùng tớ, Văn mỗ vô cùng cảm kích. Sau này nếu như có việc gì cần nhờ vả, Văn mỗ nhất định sẽ nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, quyết không chối từ."

"Cậu bớt lại đi." Ngải Tư Ngôn liếc mắt nhìn qua, cô nhận lấy ly trà, "Chúng ta là gì chứ."

Quen biết hơn hai mươi năm, Văn Ý là người bay qua mấy nước để tìm Ngải Tư Ngôn, Ngải Tư Ngôn cũng có thể vì Văn Ý mà buông hết mọi chuyện trong tay xuống.

Hai người là bạn, là bạn thân cả đời.

Đồ ăn vừa mới lên, Thẩm Ôn Đình và Cố Phương Nguyên cũng đến.

Nhất thời, bên trong phòng bao có mùi của đồ nướng. Văn Ý lần theo mùi hương, thấy Thẩm Ôn Đình đang cầm trong tay một túi đồ nướng lớn. Cô chớp chớp mắt, có chút không thể tin được, "Anh mua đồ nướng hả?"

Thẩm Ôn Đình rất ghét món này, anh luôn cảm thấy rằng đồ ăn ven đường không hợp vệ sinh, có rất nhiều chất gây ung thư. Mỗi lần Văn Ý lén ăn, lần nào cô cũng bị Thẩm Ôn Đình dạy dỗ một lát.

"Ừ, không muốn ăn à?" Thẩm Ôn Đình hỏi cô.

Văn Ý vội vàng giật lấy, cái đầu nhỏ gật mạnh, "Muốn ăn."

Cố Phương Nguyên nhìn bộ dàng thèm ăn kia của Văn Ý, anh không nhịn được mà nói, "Sao làm như mấy năm rồi không được ăn cơm vậy, Thẩm tổng nhà cậu ngược đãi cậu à?"

"Không khác lắm." Văn Ý cố giả vờ đau buồn gật đầu, lại gặp phải ánh mắt của Thẩm Ôn Đình, "Quả thật không có lương tâm."

Lâu rồi không được ăn đồ nướng, cũng không biết Thẩm Ôn Đình mua ở đâu, ăn rất vào vị, kích thích khẩu vị của cô. Ăn được mấy xiên, lúc này cô mới nhớ đến Thẩm Ôn Đình, cô hỏi một câu, "Muốn ăn không?"

Thẩm Ôn Đình: "Không ăn."

Văn Ý cũng không để ý đến anh, cô tự mình ăn, nhưng ánh mắt cô vẫn đảo qua đảo lại giữa Cố Phương Nguyên và Thẩm Ôn Đình.

Mùi vị đồ nương chính tông này, cho dù Thẩm Ôn Đình biết chỗ nào có bán đồ nướng, cũng không có khả năng mua được đồ nướng vị chính tông như vậy. Trừ khi anh hỏi Cố Phương Nguyên. Cô và Cố Phương Nguyên đã từng đi ăn xiên que, đồ nướng của khắp thành phố.

Dường như... Thẩm Ôn Đình bắt đầu biết làm thế nào để ở cùng người khác rồi.

-

Một tuần sau, ông nội Thẩm cuối cùng cũng tỉnh lại. Bác sĩ kiểm tra cẩn thận lại một lần, lúc này mới nói, "Sức khỏe không có vấn đề gì lớn, vì lý do an toàn, tốt nhất nên nằm viện thêm một khoảng thời gian."

"Cảm ơn bác sĩ." Cố Phương Nguyên đưa bác sĩ ra ngoài, Ngải Tư Ngôn cũng biết ý mà đóng cửa lại, chỉ để lại Thẩm Ôn Đình và Văn Ý.

Sức khỏe của ông nội Thẩm quá yếu, chỉ có thể nằm trên giường. Ông khó khăn mở mắt ra, ông nội Thẩm nhìn Văn Ý, ông đưa tay ra, "Tiểu Ý..."

Văn Ý lập tức rơi lệ, cầm lấy tay ông nội Thẩm, khóc không thành tiếng, "Ông nội, ông làm con sợ quá."

"Ngoan, không khóc." Ông nội Thẩm thật sự không còn sức, chỉ có thể nhìn Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh, "Dỗ vợ con đi."

Sắc mặt Thẩm Ôn Đình hơi hòa hoãn lại, anh vén mái tóc hơi xốc xếch của Văn Ý lên, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng, "Ông nội, để cô ấy khóc một lúc đi."

Mấy ngày qua, Văn Ý nhịn rất lâu rồi.

"Lần sau không được phép như vậy nữa." Văn Ý khóc đủ rồi, cô vừa nghẹn ngào vừa nhìn ông nội Thẩm.

Ông nội Thẩm gượng cười, ông vội vàng nói, "Được được được, đều là ông nội không đúng, để cho Tiểu Ý của chúng ta lo lắng."

Ông vỗ vỗ lên tay Văn Ý, ông nội Thẩm nói, "Tiểu Ý này, ông nội muốn ăn chút gì đó."

Văn Ý ngẩn người ra, cô lại nói, "Bác sĩ nói bây giờ ông vừa mới tỉnh, cũng chỉ có thể ăn thức ăn lỏng."

"Vậy có thể uống trà không?" Ông nội Thẩm xem trà như mạng, một ngày không uống sẽ cảm thấy khó chịu.

"Không thể." Văn Ý nói, cô hừ một tiếng, "Sau này ông cũng phải bớt uống trà lại, về nhà con cũng sẽ dẹp hết lá trà đi."

Ông nội Thẩm vội vàng nói, "Vậy cũng không được."

"Trước tiên ông nội đừng gấp, dưỡng bệnh thật tốt, nếu lại xảy ra chuyện, con sẽ khóc đến nỗi nước ngập kim sơn, để ông đau lòng đấy." Văn Ý xụ mặt xuống uy hiếp ông nội Thẩm, biết ông nội Thẩm cố ý đẩy cô ra, cô ngay lập tức đứng dậy, "Ông nghỉ cho khỏe đi, con đi lấy thức ăn cho ông."

Đến khi Văn Ý rời đi, Thẩm Ôn Đình mới bước lên, "Ông nội."

"Ôn Đình này, bệnh tật thế này, ông nội cũng đã nghĩ rất nhiều." Giọng nói của ông nội Thẩm rất yếu, "Ông cũng già rồi, cho dù lần này qua khỏi, không biết khi nào..."

Thanh âm của Thẩm Ôn Đình thấp đi mấy phần, "Ông nội, không nói những chuyện này, không may mắn."

Ông nội Thẩm trừng mắt nhìn anh, "Ông cũng chỉ dám nói trước mặt con. Nếu là con nhóc mít ướt kia, không chừng lại khóc bù lu bù loa."

Thẩm Ôn Đình im lặng không nói gì.

Ông nội Thẩm kéo tay Thẩm Ôn Đình, "Từ nhỏ ông đã nghiêm khắc với con, con trai, tự mình phải đội trời đạp đất. Con đừng trách ông nội, ba con là kẻ bất tài, cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Thẩm chúng ta, không thể bị phá hủy."

Thẩm Ôn Đình đương nhiên biết được ý tốt của ông nội Thẩm, mặc dù ông nghiêm khắc, nhưng ông vẫn dành đủ tình yêu thương, "Con biết. Ông nội ông bị bệnh nặng vừa mới khỏi, ông cứ nghỉ ngơi cho khỏe trước đã, sau này rồi hãy nói."

"Hôm nay ông muốn nói luôn. Già rồi, trí nhớ không tốt, sợ sau này sẽ quên." Ông nội Thẩm vỗ vỗ lên tay Thẩm Ôn Đình, "Yên tâm, ông nội không sao."

"Con là người thận trọng, làm việc gì cũng luôn bình tĩnh, ông nội biết điều đó. Nhưng mà con bé, nhiều năm như vậy rồi, vẫn hệt như đứa trẻ vậy, làm việc liều lĩnh, không suy nghĩ đến hậu quả." Ông nội Thẩm lại ho khan hai tiếng, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thẩm Ôn Đình, ông dừng một lúc rồi mới nói, "Ông chỉ sợ sau này ông không có ở đây, không ai bảo vệ con bé. Ôn Đình, cho dù Tiểu Ý có thích con hay không, con đều phải hứa với ông nội. Cả đời này, bảo vệ con bé thật tốt."

Cả đời này của ông, đã từng đi lính, đã từng đi buôn, đã từng gặp biết bao nhiêu người. Chút tính toán nhỏ trong lòng hai người, sao có thể lừa được ông nội Thẩm. Chỉ là ông không muốn nói ra thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play