Thẩm Ôn Đình này, có đôi lúc anh quá nghiêm túc, Văn Ý thả thính mà anh lại không hề lay động. Nhưng có đôi khi anh chọc tức người khác mà lại không biết. Giống như bây giờ, Văn Ý tức giận đến nỗi muốn cắn anh, Thẩm Ôn Đình vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh như thường ngày, "Muốn ăn khuya không?"

"Không ăn!" Tức no rồi.

Văn Ý nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, cô tiếp tục vẽ.

Thẩm Ôn Đình nhìn cô, anh không nói gì, bước ra khỏi phòng làm việc. Trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Văn Ý, cô nhìn ra cửa một lát, tên đàn ông chó này không quay lại, còn đóng cửa lại giúp cô.

WeChat không ngừng nhận được tin nhắn, Văn Ý cũng không để ý đến, cô tiếp tục vẽ.

Đến khi gần xong rồi, một mùi hương thoang thoảng từ bên ngoài bay vào. Văn Ý không nhịn được mà ngửi một cái, bụng cô bắt đầu réo lên.

Cô đẩy nhanh tốc độ tay, vẽ xong nét cuối cùng, lúc này cô mới bước ra ngoài.

Trong phòng khách, đèn đuốc sáng trưng, TV được bật lên, trong TV vang lên giọng nói của người dẫn chương trình. Nhà bếp được thiết kế bán trong suốt, cô nhìn sang, thấy Thẩm Ôn Đình đang đưa lưng về phía cô, anh đang nấu đồ ăn.

Thật ra thì Văn Ý không có quá nhiều ký ức về gia đình. Nhà họ Văn kia, từ trước đến nay đều luôn lạnh lẽo, những ngày cô ở nhà họ Thẩm, mới thật sự cho cô sự ấm áp của gia đình.

Rồi sau đó Thẩm Ôn Đình về nước, những lúc anh không bận, đều là anh nấu cơm. Những chuyện nhỏ nhặt bình thường, không cần phải rầm rầm rộ rộ. Văn Ý thích như vậy, chuyện tình cảm đối với cô, quá xa, những gì cô muốn chỉ làm cảm giác của một ngôi nhà, có người ở cùng cô.

Văn Ý còn đang suy nghĩ lung tung, Thẩm Ôn Đình đã xoay người lại, trên tay bưng một bát mì, anh nhìn cô, "Đến đây."

Văn Ý nhìn thoáng qua, nắp nồi cũng đậy lại rồi, anh chỉ nấu một chén thôi sao?

Tối nay cô về trễ, ở bên ngoài giải quyết xong việc mới về nhà. Về đến nhà thì lại vẽ tranh một chút, da bụng cô đã dính vào da lưng từ lâu rồi. Nhưng mà vừa nghĩ đến thái độ vừa rồi của Thẩm Ôn Đình, cô không thể chịu đựng được nữa.

Văn Ý ủ rũ bước đến, cô không vui nhìn anh, "Làm gì vậy?"

"Ăn khuya." Thẩm Ôn Đình đưa mì cho Văn Ý.

Văn Ý ngẩn người ra, cô ép khóe miệng đang muốn cong lên, "Anh không ăn à?"

"Anh không đói." Thẩm Ôn Đình bình tĩnh trả lời, anh nhắc nhở Văn Ý, "Ăn khuya giờ này, dễ mập."

Văn Ý: "??" Vậy nên anh cho em ăn, để em mập lên à?

Anh nhìn biểu cảm thay đổi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Ý, Thẩm Ôn Đình cầm một ly nước ấm ngồi xuống bên cạnh Văn Ý, "Ăn đi, em có mập anh cũng không chê em."

Văn Ý tức giận nghiến răng, rất tốt, Thẩm Ôn Đình vẫn là Thẩm Ôn Đình, vẫn đối với cô không chút lưu tình. Cô cũng không làm khó dễ cái bụng của mình nữa, cô cầm đũa lên, trước khi ăn còn không quên nói, "Đầu năm em nhất định sẽ gầy sớm!"

Thẩm Ôn Đình nghiêng đầu nhìn cô, anh chậm rãi nói, "Có mục tiêu là tốt."

Văn Ý: "..." Sao mình luôn cảm thấy cái tên đàn ông chó này đang đùa cợt mình vậy.

Ngày cuối cùng của năm nay, Văn Ý không thức dậy sớm, cô ngủ đến tận tám giờ, mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy Thẩm Ôn Đình đang mặc quần áo bên cạnh mép giường, "Anh không đi cùng bọn em à?"

Sau một đêm năn nỉ ỉ ôi, Thẩm Ôn Đình cuối cùng đã lên kế hoạch 'đại xá thiên hạ' vào ngày sinh nhật của Văn Ý, để cô đến quán bar chơi một ngày. Chỉ là anh đã yêu cầu Cố Phương Nguyên sắp xếp một chút, chỉ những người quen mới có thể đến.

"Không." Thẩm Ôn Đình thắt cà vạt, anh nhìn Văn Ý đang ở trên giường. Từ trước đến giờ anh không thích những nơi náo nhiệt, hơn nữa hôm nay là ngày mà anh đã hẹn với Văn Kỷ Niên.

"Vậy em về sớm một chút nhé." Văn Ý ngáp một cái, lại chui vào trong chăn.

Giấc ngủ này rất thoải mái, Văn Ý đứng dậy đi ăn cơm trưa. Cố Phương Nguyên bên kia đã chuẩn bị xong, cô trang điểm xong thì chạy đến đó. Cố Phương Nguyên xem như cũng có nghĩa khí, sắp xếp không tệ, còn có những hoạt động khác.

Ồn ào cả một buổi chiều, Văn Ý hơi mệt, cô dựa lên vai Ngải Tư Ngôn, "Phương Dịch này trốn việc à?"

Ngải Tư Ngôn cầm một trái dâu tây đút cho Văn Ý, "Không biết nữa. Đúng rồi, có phải mấy ngày nay tâm trạng của cậu không tốt không?"

"Cũng không phải, chỉ là đã chứng thực suy đoán của cậu." Văn Ý cắn dâu tây, lại còn rất ngọt. Thẩm Ôn Đình thích ăn dâu tây, hay là mang một ít về?

Ngải Tư Ngôn kích động, "Thẩm Ôn Đình thừa nhận rồi à?"

"Ừ." Văn Ý khẽ thở dài, cô buồn buồn không vui chọc vào vai Ngải Tư Ngôn, "Sớm biết như vậy đã không hỏi."

Ngải Tư Ngôn do dự vài giây, cô cũng biết Văn Ý đang lo lắng chuyện gì, sờ cái đầu nhỏ của Văn Ý xem như an ủi, "Ngoan, đừng có nghĩ nhiều như vậy, hôm nay là sinh nhật cậu, vui vẻ một chút nào."

"Đại thọ mà trốn trong góc làm cái gì vậy? Không đến chơi vài ván à?" Cố Phương Nguyên lắc lắc ly rượu, mỉm cười nhìn Văn Ý, "Đấu địa chủ hay là Truth or Dare, cậu chọn một cái đi."

"Có trẻ con không chứ." Văn Ý chán ghét nói, nhưng cô vẫn đứng dậy, kéo Ngải Tư Ngôn cùng đi.

Ồn ào đến tận tối, vào mùa đông, màn đêm đến rất sớm, bên ngoài đã tối xuống. Văn Ý nhìn đồng hồ, cô định về nhà.

"Tôi phải về nhà rồi, Thẩm Ôn Đình còn đang ở nhà chờ tớ." Văn Ý mặc áo khoác vào, cô nhìn mấy người bọn họ, "Các cậu cứ chơi đi, chi phí hôm nay tính cho tôi."

"Đừng mà, Văn đại tiểu thư, cậu đã không đi chơi cùng bọn tôi bao lâu rồi, hiếm khi Thẩm tổng cho cậu ra ngoài chơi, không muốn hưởng thụ à." Cố Phương Nguyên vui vẻ nói, lúc này đang chơi vui, sao có thể để Văn Ý đi được chứ, "Đến đây đến đây, uống một chút rượu, chúng ta lại tiếp tục."

Bên cạnh có người kêu lên, "Về nhà vội như vậy, quả nhiên là chồng của Văn đại tiểu thư quản rất nghiêm."

Văn Ý liếc mắt nhìn qua, cô lại ngồi xuống, "Chơi thêm một lát nữa rồi tôi về."

"Được được được, đảm bảo cho cậu về nhà trước mười giờ." Cố Phương Nguyên nói, anh lại chia bài, dặn dò người rót rượu, "Mau rót rượu đi."

"Được!"

-

Công việc của ngày hôm nay vốn dĩ đã xong từ lâu. Chỉ là Văn thị bên kia chậm trễ, Văn Kỷ Niên tự mình ra mặt, việc chấm dứt hợp đồng không được suôn sẻ. Bàn đến gần chín giờ, Thẩm Ôn Đình càng ngày càng không nhịn được.

WeChat im lặng, không có tin nhắn nào được gửi đến.

"Ôn Đình này, con xem bây giờ chấm dứt hợp đồng, không chỉ là Văn thị, ngay cả Thẩm thị bọn con cũng sẽ tổn thất không ít. Hơn nữa, hợp đồng này, Thẩm thị được lợi nhiều hơn, về tình về lý, chúng ta xem chuyện này coi như xong đi." Văn Kỷ Niên quả nhiên là cáo già, có thể trì hoãn đến bây giờ, khuôn mặt hiền hòa, giống như là hoàn toàn vì Thẩm Ôn Đình vậy.

Quả thật Thẩm thị được lợi nhiều hơn, chỉ là tiếp tục dựa theo tiến độ này, đến lúc đó Thẩm thị sẽ bị tổn thất nhiều hơn.

Thẩm Ôn Đình đưa tay lên nhìn đồng hồ, anh thờ ơ nhìn Văn Kỷ Niên, "Văn tổng không biết hôm nay là ngày gì à?"

Đây vốn dĩ là một cuộc đàm phán kinh doanh căng thẳng, nhưng Thẩm Ôn Đình lại một câu không liên quan. Khiến Văn Kỷ Niên có chút không kịp đề phòng, sau khi ông nghiêm túc suy nghĩ một chút, ông ân cần nói, "Hôm nay là ngày cuối cùng của năm nay, qua ngày hôm nay, một năm mới ý nghĩa sẽ lại đến. Ba tin là năm sau, Văn thị và Thẩm thị hợp tác với nhau rất vui vẻ."

Thẩm Ôn Đình hơi cau mày lại, anh đóng tài liệu trước mặt lại, "Văn tổng, tôi đã quyết định rồi, tiền vi phạm hợp đồng, Thẩm thị sẽ dựa theo hợp đồng bồi thường cho Văn thị, trừ cái này ra, một phần cũng không cho."

Sắc mặt của Văn Kỷ Niên không được tốt, ông cũng là một người đi trước, huống chi Thẩm Ôn Đình còn là con rể của ông, nhưng lại không cho ông mặt mũi như vậy, "Ôn Đình, Văn Ý mang họ Văn, nó là con gái ba."

Thẩm Ôn Đình đi đến cửa, nghe ông nói như vậy, anh bất ngờ nhìn về phía Văn Kỷ Niên, ánh mắt lạnh lùng, "Thẩm thị đối với nhà họ Văn, đã là hết tình hết nghĩa rồi. Văn Ý, cô ấy cũng không nợ nhà họ Văn."

Đến khi Thẩm Ôn Đình rời đi, Bạch Cảnh mới bước lên, cô nở một nụ cười tiêu chuẩn, "Văn tổng, mời đi bên này."

Văn Kỷ Niên cố nén lửa giận, nếu nhà họ Thẩm không nhờ vả được, vậy còn nhà họ Chu, tuyệt đối không thể buông tay. Liếc nhìn người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi bên cạnh, Văn Kỷ Niên mới nhớ đến câu hỏi của Thẩm Ôn Đình, "Hôm nay là ngày lễ đặc biệt gì?"

Bạch Cảnh ôn hòa mỉm cười, "Cũng không phải ngày lễ đặc biệt gì, chỉ là sinh nhật của phu nhân chúng tôi mà thôi." Nhìn vẻ mặt thay đổi của Văn Kỷ Niên, Bạch Cảnh nhắc nhở một câu, "Thẩm tổng đặt phu nhân vào nơi sâu nhất trong lòng mình, Văn tổng là một người cha, chắc hẳn không cần tôi nói thêm nữa. Sau này, Văn tổng vẫn là tự mình sắp xếp ổn thỏa đi."

Thẩm Ôn Đình vừa mới ra khỏi công ty, đã nhận được điện thoại Cố Phương Nguyên.

"Thẩm tổng, Văn Ý uống say rồi, cái đó, anh có thể đến đây đón cậu ấy được không?" Đầu bên kia vang lên tiếng hát đinh tai nhức óc, trình độ ca hát của Văn Ý rất kém, bình thường cô không hay hát, một khi đã hát lên thì chính là đòi mạng.

"Tôi lập tức đến ngay." Thẩm Ôn Đình cúp điện thoại, anh bảo Bạch Tiêu quay đầu lại, lái đến quán bar của Cố Phương Nguyên.

"Đừng hát nữa bà cô của tôi, chúng ta xuống nghỉ ngơi một chút có được không?" Cố Phương Nguyên suýt chút nữa khóc không ra nước mắt, vốn dĩ anh nghĩ tửu lượng của Văn Ý không tệ, hôm nay hiếm khi chơi cho đã, vì thế đã khuyên cô uống chút rượu. Kết quả không cẩn thận để cô uống quá nhiều, ồn ào không chịu được.

"Không được." Văn Ý cởi giày bước lên ghế sofa, cô nhìn xuống Cố Phương Nguyên, vô cùng ngạo nghễ, "Tránh sang một bên, hôm nay anh Văn mở concert cho các em."

Những hôm nay đến đều đã về hết rồi, chỉ còn lại Phương Dịch và Ngải Tư Ngôn ở bên cạnh. Giá hai người không trông nổi cô, Ngải Tư Ngôn cũng say rồi, Phương Dịch đang nghĩa làm thế nào để đưa người về nhà.

Cố Phương Nguyên lại không dám dùng sức giữ cô lại, chỉ có thể vòng qua người Văn Ý, còn sợ cô đạp hụt rồi ngã xuống, "Tiếp tục đi, ngày mai chúng ta khai trương? Ngày mai anh anh Văn bao hết chỗ này, muốn hát thế nào cũng được."

Quả nhiên Văn Ý không hát nữa, cô nhìn Cố Phương Nguyên, giống như là đang nghiêm túc suy tính gì đó. Sau đó cô nhìn xung quanh một vòng, tính tình đại tiểu thư lại nổi lên, "Người xem của tôi đâu?"

Còn không phải ngày hôm sau cậu tỉnh lại sẽ hối hận à, vì thế Cố Phương Nguyên cũng cho giải tán rồi."Người xem còn chưa tới, anh Văn về trước đi, tối nay tôi đi tìm người xem."

"Ồ." Văn Ý ợ rượu, cô nhìn người đàn ông vừa đi đến cửa, ánh mắt sáng lên, "Người xem đến rồi."

Thẩm Ôn Đình vẫn luôn biết tửu lượng của Văn Ý không tệ, cô cũng đã từng uống say vài lần. Chẳng qua là lần này, hình như còn nghiêm trọng hơn mấy lần trước. Anh nhìn Văn Ý đang đứng trên ghế sofa, Thẩm Ôn Đình cởi áo khoác xuống đi về phía cô, anh không nói tiếng nào mà bọc người cô lại, ôm cô xuống.

"Anh làm gì vậy!" Văn Ý đột nhiên bị giam lại, cô bất mãn trừng mắt nhìn anh.

Áo khoác của Thẩm Ôn Đình rất lớn, đem Văn Ý bị giam ở trong đó, tay cô không thể động đậy, chỉ để lộ ra một cái đầu nhỏ, "Văn Ý, ngoan ngoãn về nhà với anh nào."

Văn Ý hơi nghiêng đầu, cô nhìn Thẩm Ôn Đình trước mặt, cô không cần micro nữa, vươn tay ra.

Cố Phương Nguyên vội vàng bước lên, chụp lại cái micro mấy trăm nghìn của mình.

"Thẩm Ôn Đình."

Thẩm Ôn Đình ôm cô, ánh mắt say khướt của Văn Ý, nhìn rất không tỉnh táo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mái tóc xoăn lòa xòa trên vai, nhìn có chút đáng thương.

Anh khẽ thở dài, "Anh đây."

"Sao bây giờ anh mới đến." Văn Ý kéo cà vạt phía trước ngực Thẩm Ôn Đình, Thẩm Ôn Đình nới lỏng quần áo ra, Văn Ý vòng tay qua cổ anh, cô tự tin tố cáo, "Em đã muốn về sớm rồi mà bọn họ cứ kéo em uống rượu."

Trái tim của Cố Phương Nguyên như bị bóp nghẹt, anh cảm nhận được ánh mắt không vui của Thẩm Ôn Đình đang rơi trên người mình, anh vội vàng xua tay, "Là bọn họ khuyên. Thẩm tổng, cũng đã lâu rồi Văn Ý không cùng mọi người tụ tập, hôm nay là sinh nhật của cậu ấy, cho nên mới quậy một bữa." Ai ngờ rằng bà cô này lâu rồi không đến, tửu lượng kém đi không ít.

Lúc này Văn Ý rất buồn ngủ, cô quấn lấy Thẩm Ôn Đình muốn trèo lên lưng anh. Thẩm Ôn Đình đỡ Văn Ý, anh ngồi xuống trước mặt cô, cảnh cáo một tiếng, "Không được nôn ra, em mà nôn ra anh sẽ ném em xuống."

Văn Ý hừ một tiếng, cô bất đắc dĩ leo lên lưng Thẩm Ôn Đình, còn không quên ra lệnh cho tài xế bên dưới, "Mau về nhà nào."

Sau khi uống rượu vào thì Văn Ý không tốt cũng không xấu, lúc yên tĩnh thì rất yên tĩnh, lúc ồn ào thì rất ồn ào. Chỉ là cô uống say rồi thì vẫn sợ Thẩm Ôn Đình, sau khi biết anh là là Thẩm Ôn Đình, cô ngoan ngoãn cùng anh về nhà, không ồn ào nữa.

"Em tự tắm được không?" Thẩm Ôn Đình nhìn gương mặt hồng hồng của Văn Ý, có hơi nhức đầu. Anh không phải là Liễu Hạ Huệ, bình thường anh nhịn đã rất khổ rồi.

"Được." Văn Ý gật đầu, cô che ngực mình, cảnh giác nhìn Thẩm Ôn Đình, "Em tự tắm."

Thẩm Ôn Đình thấy vậy, chuẩn bị quần áo cho cô, treo lên giá treo trong phòng tắm, nhìn thấy trạng thái nửa mê nửa tỉnh của cô, anh hơi khom người xuống, ngang với tầm mắt cô, "Có chuyện gì thì gọi anh."

"Ừ." Văn Ý gật đầu.

Cửa đóng lại, Thẩm Ôn Đình im lặng đợi ở cửa một lát, nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, lúc này anh mới cầm điện thoại lên đi đến bên cạnh cửa sổ.

Bạch Cảnh: "Thẩm tổng, mọi chuyện đã xử lý xong rồi."

"Ừ, vất vả rồi." Thẩm Ôn Đình cúp điện thoại, anh lấy chiếc hộp bên trong ngăn kéo ra.

Chiếc nhẫn mà anh đã hứa với Văn Ý, thiết kế kiểu dáng lại lần nữa, so với chiếc trước thì sang trọng hơn, nhưng về tay nghề và giá trị thì không thể sánh được với chiếc trước.

"Cốc." Thẩm Ôn Đình nghe thấy tiếng thì quay lại nhìn, Văn Ý đã tắm xong, hốc mắt ươn ướt, cô đang nhăn nhó nhìn anh, "Thẩm Ôn Đình?"

Xem ra vẫn còn chưa tỉnh.

Thẩm Ôn Đình bước đến, Văn Ý xông lên, cái đầu nhỏ ngửi ngửi người anh, ngửi thấy mùi trà quen thuộc, lúc này bỗng nhiên cô nhào lên. Hai chân móc lên eo Thẩm Ôn Đình, Văn Ý nâng cằm anh lên, "Em thèm muốn anh từ rất lâu rồi."

Thẩm Ôn Đình đỡ eo cô để cô không ngã xuống xuống, mùi hương của cô gái nhỏ ngập tràn khoang mũi anh, cổ họng anh nghẹn lại, thanh âm trở nên khàn khàn, "Anh biết."

"Nhưng mà anh nói anh thích em." Giọng nói của Văn Ý lại nhỏ xuống, có chút mất mát, "Em sợ mình phụ lòng anh, lại sợ mình làm tổn thương anh."

Bọn họ là vợ chồng, chứ không phải người yêu. Có rất nhiều vấn đề, không hề đơn giản như vậy.

Thẩm Ôn Đình ôm cô không nói gì, lại nghe thấy Văn Ý dịu dàng nói, "Em sẽ đối xử với anh thật tốt, em sẽ là một người vợ tốt, chúng ta cứ như vậy cả đời có được không?"

Thẩm Ôn Đình hôn lên trán cô một cái, "Ừ, không vội."

Văn Ý nghiêng đầu, cô nhìn chằm chằm Thẩm Ôn Đình trước mặt, cô hỏi một câu, "Vậy em có thể tiếp tục thèm muốn sắc đẹp của anh không?"

Thẩm Ôn Đình nhìn dáng vẻ lưu manh của Văn Ý, anh im lặng rồi bật cười, "Chỉ có thể hôn."

Văn Ý bất mãn, "Tại sao chứ?"

"Bởi vì ánh mắt của em không tốt." Thẩm Ôn Đình ôm cô đến bên giường, đôi môi mỏng của anh bị Văn Ý mạnh mẽ hôn lên, còn nghe thấy âm thanh không rõ của cô, "Ngọt..."

Thẩm Ôn Đình nhịn lại, mà Văn Ý, người đã uống say, không có cách nào kiềm chế bản thân. Có lẽ là do anh không có phản ứng, chọc cho Văn Ý nổi giận, cô cắn Thẩm Ôn Đình cái. Anh hơi đau, anh nhìn Văn Ý đang sát bên cạnh mình, đặt cô lên giường, đầu lưỡi anh cạy hàm răng của Văn Ý ra, mạnh mẽ hôn trả lại.

"Ưm..." Văn Ý mơ mơ màng màng, để mặc cho anh chiếm lấy. Rất lâu sau cô mới mở mắt ra nhìn Thẩm Ôn Đình, sau đó đẩy anh ra.

Thẩm Ôn Đình do dự một lát, anh buông tay ra như cô mong muốn. Sau khi Văn Ý lấy được tự do, cô lăn vào trong, thoải mái ôm chăn, híp mắt lại.

Thẩm Ôn Đình hít một hơi thật sâu, anh đắp kín chăn cho Văn Ý. Người khiến ngọn lửa cháy lên là cô, còn mình thì hài lòng bỏ đi. Thẩm Ôn Đình nhướng mày, anh véo mặt cô một cái xem như trừng phạt.

Văn Ý hừ một tiếng, cô không vui khi bị làm phiền, cô xoay người, chỉ để lại cái gáy cho Thẩm Ôn Đình.

Thẩm Ôn Đình nhìn chằm chằm cái đầu nhỏ kia, gò má ửng hồng, trên môi vẫn còn vệt nước.

Anh suy nghĩ một lúc, hơi cúi người xuống, dịu dàng hôn lên trán cô, thanh âm rất thấp, "Nhóc vô lại."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play