Lâm Dục Thư ở nhà nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau cậu đến cao ốc Vĩnh Tinh tham gia lễ truy điệu của Thiệu Chấn Bang.
Các đồng nghiệp trong Văn phòng gia đình đang bận rộn, ngoại trừ cậu, vừa nhìn đã biết bọn họ là nhân viên nội bộ của Thiệu gia, mà cậu chỉ giống như bạn bè đến thương tiếc.
"Chuyện của con, thầy nghe hết rồi."
Ở một góc đại sảnh lễ truy điệu, Chu Hiền ngồi trên xe lăn nói với Lâm Dục Thư đứng phía sau.
Tống Khải Minh ra sân bay đón ba mẹ, Lâm Dục Thư không có việc gì làm, vừa hay có thể ở cùng thầy của mình.
"Còn có ai đến chỗ thầy nói lời ong tiếng ve sao?" Lâm Dục Thư nhìn đồng nghiệp bận rộn, tự giễu nói.
"Con cảm thấy còn có thể là ai?" Chu Hiền hơi nghiêng đầu, hỏi.
Lâm Dục Thư giật mình, vẻ mặt chăm chú, lại nghe Chu Hiền nói: "Là Thiệu Chấn Bang."
Đúng là chỉ có ông ấy sẽ đi nói.
Di ảnh của Thiệu Chấn Bang treo trên bức tường phía trước, ông mặc một bộ vest mới toanh, mái tóc được chải tỉ mỉ với nụ cười hiền hậu khiến người ta có cảm giác ông vẫn chưa rời đi, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bước ra khỏi bức ảnh.
"Xin lỗi thầy." Lâm Dục Thư cũng không biết tại sao, cậu hơi cúi đầu như học sinh phạm lỗi.
"Con không có lỗi với thầy." Chu Hiền đan chặt mười ngón tay, tùy ý đặt ở trước người: "Chính con lựa chọn, con chịu trách nhiệm với nó là được."
"Vâng." Lâm Dục Thư nhẹ giọng đáp.
"Nhưng mà." Chu Hiền chuyển chủ đề: "Sau những chuyện xảy ra, thầy rất ngạc nhiên khi con vẫn ở lại Vĩnh Tinh."
"Con có ý định nghỉ việc." Lâm Dục Thư nói. "Nhưng vẫn còn do dự."
"Là bởi vì thằng nhóc họ Tống kia sao?"
Mặc dù quan hệ giữa Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh đã là trạng thái bán công khai, nhưng nghe Chu Hiền thản nhiên nói ra như thế, lòng Lâm Dục Thư vững vàng lên nhiều.
"Một phần từ cậu ấy." Lâm Dục Thư nói. "Nhưng còn một nguyên nhân là không nỡ, dù sao đây cũng là công việc đầu tiên của con từ khi tốt nghiệp tới nay."
Chu Hiền gật đầu, dường như rất đồng ý với suy nghĩ của Lâm Dục Thư, tuy nhiên ông vẫn nói: "Nhưng con ở Vĩnh Tinh đã không còn nhiều ý nghĩa nữa."
Lâm Dục Thư im lặng.
"Kế hoạch nghề nghiệp của con là nhảy từ Văn phòng gia đình sang Tầng quản lý công ty niêm yết bên kia, đúng không?"
Lâm Dục Thư đã bày tỏ những ý tưởng này cho Chu Hiền từ lâu, ông cũng tỏ vẻ ủng hộ.
"Nhưng ý tưởng này sẽ không cần thiết nếu con ở cạnh Tống Khải Minh." Chu Hiền nói tiếp: "Nếu công ty sau này do Thiệu Hòa Đông nắm quyền, cả hai đứa sẽ không có chỗ đứng. Ngược lại, nếu Tống Khải Minh nắm quyền, con sẽ trở thành chư hầu của cậu ta mãi mãi."
"... Vâng." Không phải Lâm Dục Thư chưa nghĩ tới những chuyện này. "Cho nên ý của thầy là, con nên về nhà."
"Điều này tốt cho cả hai hơn." Chu Hiền nói. "Nếu Tống Khải Minh mất việc, ít nhất còn có con, nếu cậu ta không mất việc thì hai người ở vị thế rất thích hợp. "
Thầy xứng đáng là thầy, ông xem xét mọi việc một cách toàn diện hơn Lâm Dục Thư.
Nhưng Lâm Dục Thư đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, vừa rồi Chu Hiền nói ông biết việc này vì Thiệu Chấn Bang tìm ông. Nói cách khác......
"Những ý này là của Thiệu Chấn Bang sao?" Lâm Dục Thư không khỏi cau mày hỏi: "Ông ấy tìm thầy nói về hướng phát triển của công ty?"
"Con không cần để ý nhiều như vậy." Chu Hiền thản nhiên nói: "Dù sao con chỉ cần biết, con không còn thích hợp ở lại Vĩnh Tinh nữa."
Sức khỏe Chu Hiền không tốt, ở lại lễ truy điệu không bao lâu liền rời đi.
Buổi trưa, tất cả khách mời thống nhất đến nhà hàng của công ty dùng bữa đơn giản, bởi vậy khi Tống Khải Minh từ sân bay trở về thì đại sảnh truy điệu chỉ còn lại rất ít người.
Lâm Dục Thư rời khỏi phòng ăn vào giờ cao điểm, tình cờ lúc này đang ở trên lầu, nhưng cậu không tiến lên quấy rầy mà chỉ là lặng lẽ chờ ở một bên.
Theo sau Tống Khải Minh là Thiệu Văn Thiến với vẻ mặt mệt mỏi cùng một người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen, người nọ thần sắc nghiêm túc, nói năng thận trọng. Lâm Dục Thư từng nhìn thấy trong ảnh, ông chính là ba của Tống Khải Minh.
Người thân Thiệu gia đeo băng tay cho ba người, khác với người dì cởi mở trong video call lúc trước, Thiệu Văn Thiến từ sau khi nhìn thấy di ảnh của Thiệu Chấn Bang đã khóc nức nở, Tống Khải Minh và ba Tống an ủi bà.
Lâm Dục Thư đột nhiên nghĩ đến thời điểm bố mẹ cậu ra đi vì tai nạn.
Khi đó cậu còn rất nhỏ, không hiểu ý nghĩa của cái chết, Lâm Dĩ Tắc chỉ nói cho cậu biết ba mẹ đã đến một nơi rất xa.
Sau khi cậu trưởng thành, Lâm Dĩ Tắc tâm sự rằng khi đó anh ghen tị cậu còn nhỏ không hiểu chuyện, như vậy sẽ không cảm nhận được nỗi đau mất đi người thân.
Nhưng Lâm Dục Thư cũng không nói thật ra khi cậu bắt đầu hiểu chuyện, có một thời gian dài, mỗi ngày cậu đều khóc trước di ảnh của ba mẹ.
"Ba, mẹ, đây là Lâm Dục Thư."
Chờ Thiệu Văn Thiến bình tĩnh lại, Tống Khải Minh nhìn chung quanh một chút, Lâm Dục Thư biết đã đến lúc nên tự giác đi tới.
"Chào chú, chào dì." Lâm Dục Thư có phần dè dặt khi lần đầu tiên gặp mặt ba mẹ của Tống Khải Minh. "Xin chia buồn với mọi người."
Ba Tống gật đầu, không có phản ứng gì đặc biệt: "Chào cháu."
"Chào cháu, Tiểu Thư." Thiệu Văn Thiến vẫn còn suy sụp, âm thanh mang theo giọng mũi nặng nề: "Kế hoạch thay đổi không ngờ, nhà bên Đức đã chuẩn bị sẵn chăn bông chờ cháu rồi, ai mà biết được..."
Nói tới đây bà lại bắt đầu nức nở, Tống Khải Minh ôm vai bà vỗ về an ủi: "Không sao đâu, mẹ, sau này còn có cơ hội."
Lâm Dục Thư cũng không biết nên nói cái gì, có lẽ ba Tống nhìn ra cậu đang căng thẳng, chủ động hỏi: "Tiếp theo hai đứa có tính toán gì không?"
Bước tiếp theo phải chờ công bố di chúc.
Chỉ là câu này khó nói ra, Lâm Dục Thư bèn nói: "Chờ tình hình công việc ổn định lại, cháu cũng sẽ dẫn cậu ấy về nhà cháu."
"Hi vọng người nhà cháu cũng thích nó." Thiệu Văn Thiến rốt cục ngừng nức nở, nói: "Mẹ và ba nó đều rất thích cháu."
Tính cách thẳng thắn của Tống Khải Minh chắc là di truyền từ ba mẹ hắn, có lúc làm cho người ta tức giận, có lúc lại làm cho người ta an tâm.
"Cháu cám ơn." Tuy trong lòng Lâm Dục Thư cũng không yên, nhưng cậu vẫn nói: "Nhất định sẽ như thế."
Người nhà họ Thiệu ăn cơm ở nhà hàng lục tục về tới lầu trên, tối hôm qua Thiệu Hòa Đông trông đêm, sáng nay ông không xuất hiện, nhưng không biết có phải nhận được tin tức Thiệu Văn Thiến về đến nơi hay không, ông đã vội vàng chạy tới.
"Người đến đông đủ cả." Thiệu Hòa Đông vội vã chạy tới, đương nhiên không phải vì hàn huyên với Thiệu Văn Thiến. "Có thể công bố di chúc rồi."
Đứng bên cạnh ông ta là bạn thân của Thiệu Chấn Bang, luật sư Chung, người sáng lập một văn phòng luật cao cấp.
Lúc này dưới nách Chung luật sư kẹp một cặp công văn phồng lên, thu hút sự chú ý của mọi người.
"Được rồi." Luật sư Chung đẩy mắt kính trên sống mũi. "Chúng ta tìm một phòng họp lớn đi."
Thành viên nòng cốt của nhà họ Thiệu có hai ba mươi người, lúc này cùng nhau rời đi gây ra thế trận không nhỏ.
Tất cả khách khứa đều dừng việc đang làm, nhìn sang đó với ánh mắt dò hỏi, chắc hẳn bọn họ cũng tò mò không kém về nội dung di chúc.
Ba anh em Thiệu Hòa Đông đi đầu, dù sao bọn họ mới là nhân vật chính của di chúc.
Tống Khải Minh và Lâm Dục Thư đi theo đội thứ hai, lúc chờ thang máy, Tống Khải Minh nhỏ giọng hỏi Lâm Dục Thư: "Em quen biết luật sư này không?"
"Không quen." Lâm Dục Thư nhẹ nhàng lắc đầu: "Nhưng anh có thể yên tâm, luật sư này là người ông cụ tin tưởng, sẽ không làm ra chuyện thay đổi di chúc đâu."
Cho dù muốn thay đổi, cũng không có cách nào.
Thiệu Chấn Bang sửa đổi di chúc luôn tìm người của phòng công chứng đến xác nhận, mỗi lần đến đều là các nhân viên khác nhau, luật sư Chung không có khả năng mua chuộc toàn bộ văn phòng công chứng để làm giả di chúc.
"Sao thế?" Thiệu Quang Kiệt không biết từ đâu lại gần, nói với Tống Khải Minh. "Mày đang sợ à?"
Nhà họ Thiệu nhiều thân thích như vậy mà Thiệu Quang Kiệt đi đâu không đi, cứ muốn đi bên cạnh hai người.
Đúng là âm hồn bất tán.
Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh ăn ý bước nhanh hơn, nhưng Thiệu Quang Kiệt lại đi theo, vẻ mặt rất hiền lành nhưng nói năng vẫn khó nghe như cũ: "Mày yên tâm, vốn dĩ mày không cầm được bao nhiêu, ai rảnh động tay động chân đến di chúc làm gì?"
"Anh đã từng nghĩ đến chưa." Lâm Dục Thư không thể nhịn được nữa, vừa chú ý tới những người xung quanh, vừa hạ giọng nói với Thiệu Quang Kiệt: "Anh vừa khôi phục chức vị giá cổ phiếu công ty sẽ giảm mạnh, chẳng lẽ anh còn không rõ ràng trọng lượng của mình sao?"
"Tiểu Lâm tổng, à không, quản lý Lâm, tôi nhớ cậu đâu phải là người không biết nắm rõ tình huống như thế này." Thiệu Quang Kiệt cố ý xưng hô như vậy hiển nhiên là muốn nhắc nhở Lâm Dục Thư đã âm thầm bị giáng chức. "Là Tống Khải Minh cho cậu sức mạnh sao? Cẩn thận nó đưa cậu xuống hố phân."
Lâm Dục Thư không khách khí phản bác lại: "Vậy cũng tốt hơn là theo anh xuống hố phân."
"Cậu ——" Thiệu Quang Kiệt sầm mặt lại, chắc là không ngờ Lâm Dục Thư đáp lại gay gắt như vậy: "Mà này, nhà chúng tôi công bố di chúc, cậu đi theo tới đây làm gì?"
"Cậu ấy là người của tôi, sao lại không thể tới đây?" Tống Khải Minh cũng tỏ vẻ chán ghét, dứt khoát ôm lấy vai Lâm Dục Thư, bước nhanh hơn tới hàng ngũ phía trước.
Phía trước ít người, hơn nữa đều là trưởng bối, Thiệu Quang Kiệt cũng không đuổi theo nói nhảm nữa.
Không tới mấy phút sau, đoàn người đi tới một phòng họp có thể chứa được mấy chục người.
Càng là thành viên nòng cốt càng ngồi về phía trước, thành viên ngoài rìa trung tâm thì ngồi ở phía sau bàn hội nghị. Tống Khải Minh và Lâm Dục Thư ngồi dựa vào tường, nhưng vị trí vẫn ở phía trước.
Luật sư Chung từ trong cặp công văn lấy ra một túi tài liệu phong kín, sau đó lấy ra một chiếc laptop mỏng nhẹ đặt sang một bên, nói với tất cả mọi người ở đây: "Bây giờ tôi sẽ công bố di chúc của Thiệu Chấn Bang, người sáng lập tập đoàn Vĩnh Tinh."
Thành viên nhà họ Thiệu ở đây rõ ràng chia làm hai phe, một nhóm người yên tâm, một nhóm người lo lắng, phản ánh chính tâm lý của Thiệu Hòa Đông và Thiệu Hòa Húc.
Luật sư Chung đem USB trong túi phong kín cắm vào laptop, sau đó kết nối màn hình máy tính với màn hình lớn trong phòng họp. Ngay sau đó, hình ảnh của Thiệu Chấn Bang xuất hiện trước mặt mọi người.
"Tôi là Thiệu Chấn Bang, hôm nay là ngày 18 tháng 1 năm 20xx, tôi sẽ tiến hành phân chia tài sản mang tên tôi như sau..."
Ngày đó chỉ cách đây vài hôm, điều này cho thấy rõ ràng di chúc của Thiệu Chấn Bang từng có thay đổi, không giống như Thiệu Quang Kiệt nói.
Trong lòng Lâm Dục Thư âm thầm dâng lên một tia hy vọng, cùng lúc đó, giữa hai lông mày của nhóm người yên tâm vừa nãy mơ hồ xuất hiện sự lo lắng.
"Có tổng cộng 142 bất động sản đứng tên tôi trong và ngoài nước, trong đó..."
Thiệu Chấn Bang chia một phần bất động sản cho người thân nhà họ Thiệu, phần lớn họ đều có công với Vĩnh Tinh. Về phần còn lại, ông vẫn chia đều cho con cháu của mình, ngay cả Tống Khải Minh cũng được vài bất động sản ở Singapore."
"Các phần tiền gửi ngân hàng, quỹ, tín thác... mang tên tôi, phần xxx sẽ quyên tặng cho cơ cấu xxx, phần còn lại chia đều cho Thiệu Hòa Đông, Thiệu Hòa Húc và Thiệu Văn Thiến."
Thiệu Chấn Bang không hổ là Đoan Thủy đại sư, đến lúc này tài sản trong tay ông đều chia đều cho ba anh em.
* Đoan Thủy đại sư: bậc thầy chia nước. Chỉ người công bằng chính trực, có thái độ như nhau đối với mọi người.
Nhưng điều thực sự quan trọng còn ở phía sau.
"100% cổ phần của Tập đoàn Vĩnh Tinh trong tay tôi đều được gửi trong ủy thác ở nước ngoài, vĩnh viễn không thể cầm cố hoặc chuyển nhượng. Thứ tôi sắp phân chia ở đây là quyền hưởng lợi nhuận và quyền bỏ phiếu dựa trên cổ phần này..."
Tất cả mọi người nín thở nhìn Thiệu Chấn Bang trên màn hình.
Nghe ông chậm rãi nói: "Thiệu Hòa Đông và gia đình nhận được 51% cổ phần, Thiệu Hòa Húc và gia đình nhận được 34%, Thiệu Văn Thiến và gia đình nhận được 10%, Thiệu... và những người khác nhận được 5% còn lại."
Phân chia như trong dự liệu, nhóm người Thiệu Hòa Đông thở phào nhẹ nhõm, trong khi người bên Thiệu Hòa Húc ai nấy cũng mang vẻ mặt nghiêm trọng.
Hai con số 1/2 và 2/3 này khá quan trọng trong luật công ty, Thiệu Hòa Đông giành được hơn 1/2 cổ phần, điều này chứng tỏ ông ta có quyền kiểm soát tương đối trong công ty và có thể đưa ra quyết định cuối cùng về công việc chung.
Tránh tình trạng hai anh em mâu thuẫn, không thống nhất được ý kiến.
Mà Thiệu Hòa Húc thu được hơn 1/3 cổ phần, điều này chứng tỏ trong những việc quan trọng, tức là trong những việc cần bỏ phiếu hơn 2/3, ông ta có một phiếu quyền phủ quyết.
* quyền bác bỏ, quyền từ chối cho phép một nghị quyết của đa số được thông qua.
Về phần Thiệu Văn Thiến cùng thân thích khác có được, về cơ bản có thể xem nhẹ, không có tác dụng quyết định.
Nói ngắn gọn, mục đích của Thiệu Chấn Bang khi phân chia là: Chuyện trong nhà cơ bản do Thiệu Hòa Đông làm chủ, chuyện đặc biệt quan trọng như sáp nhập hoặc phân chia tập đoàn..., Thiệu Hòa Húc có quyền phủ quyết.
Một sự phân chia hết sức công bằng và chính đáng, một lần nữa thể hiện phong cách Đoan Thủy đại sư của ông.
Tuy nhiên cổ phần này chỉ giới hạn trong Tập đoàn nắm quyền tầng trên cùng, nói trắng ra là chuyện nội bộ của nhà họ Thiệu.
Khi vốn cổ phần của hai người được chuyển sang các công ty niêm yết bên ngoài, nó sẽ được pha loãng thành 30,6% và 20,4%. Vì vậy Thiệu Hòa Đông vẫn chưa nắm toàn quyền kiểm soát đối với công ty niêm yết.
Chỉ là ——
Thiệu Quang Kiệt nói nhà bọn họ đã gián tiếp nắm giữ hơn 10% cổ phần công ty niêm yết, cộng thêm 30,6% cổ phần này, e là rất nguy hiểm.
Những con số này chợt lóe lên trong đầu Lâm Dục Thư, cậu không khỏi lo lắng nắm lấy mu bàn tay Tống Khải Minh.
"Không sao đâu." Tống Khải Minh cầm ngược tay Lâm Dục Thư, đến bên tai cậu nói nhỏ: "Thiệu Hòa Húc và Phương Lan đều ký hiệp nghị với anh, tính ra cổ phần cũng không kém Thiệu Hòa Đông bao nhiêu."
Lâm Dục Thư tính toán một chút, cổ phần của hai bên đại khái đều là hơn 40%, vì vậy bước tiếp theo là xem ai có thể huy động một khoảng tiền lớn trong thời gian ngắn để mua lại cổ phiếu của công ty từ thị trường thứ cấp.
Lúc đó chắc chắn sẽ là một trận chiến khốc liệt.
Tài lực bên Thiệu Hòa Húc không bằng Thiệu Hòa Đông, mà Tống Khải Minh đang nợ mấy tỷ đô la Mỹ cũng không thể điều động thêm tài chính...
Khác với Lâm Dục Thư đang cau mày, Thiệu Quang Kiệt ở phía đối diện lại xoay ghế, tư thế nắm chắc phần thắng.
Tuy nhiên, video về di chúc đến đây vẫn chưa kết thúc.
"Còn một điều cần nói thêm ở đây." Thiệu Chấn Bang trong video đột nhiên thả chậm tốc độ nói, như là lúc này mới nói đến điểm mấu chốt nhất: "Nếu như cháu ngoại Tống Khải Minh của tôi, trong vòng nửa năm có thể thu mua được xe điện Tấn Tiệp, như vậy cậu ấy sẽ được sở hữu 100% cổ phần Tập đoàn Vĩnh Tinh."
Một tia sấm sét đánh xuống khiến tất cả mọi người sững sờ một giây.
Trong nháy mắt tiếp theo, những người này đều đồng loạt nhìn về phía Lâm Dục Thư, có địch ý, có kinh ngạc, nhưng phần lớn mọi người đều không nắm rõ tình huống, chỉ có thể yên lặng quan sát diễn biến tình hình.
...... Thu mua sao.
Lâm Dục Thư nhíu mày.
Vậy xe điện Tấn Tiệp sẽ không còn mang họ Lâm nữa.
Cho nên tất cả những điều trước đó đều là đệm lót phải không?
Vừa ra vẻ công bằng chia đều, vừa ép Tống Khải Minh vào ngõ cụt, đồng thời cho hắn một con đường khác.
Không hổ là ông cụ, Lâm Dục Thư không khỏi cảm thán, đến lúc chết mà vẫn nhắm đánh vào nhà mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT