Một đêm triền miên nóng bỏng trôi qua, ánh sáng le lói qua lớp kính rọi vào phòng ngủ. Trên chiếc giường lớn có đôi nam nữ đang ôm nhau thật chặt. Người đàn ông cựa mình tỉnh dậy, đôi mắt rủ xuống ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đang say giấc trong lòng mình. Khoé môi quyến rũ cong lên cưng chiều, cánh tay ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn. Cuối cùng thì anh cũng đã chính thức được ở bên cạnh tiểu thiên thần mình yêu mỗi ngày rồi……
Hoàng Nguyên ngắm nhìn Huỳnh Đan ngủ mà trái tim cảm giác bình yên đến lạ. Khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn thâm tình sau đó nhẹ nhàng nhấc người dậy. Vừa chỉnh chăn lại để Huỳnh Đan không bị lạnh thì thấy dưới ga giường chỗ mình nằm bị thấm máu một mảng. Khỏi phải nghĩ anh cũng biết là vết thương bị hở rồi. Nhưng anh không quan tâm, mọi thứ anh nghĩ đến bây giờ chỉ có cô gái nhỏ đang say ngủ.
Thân ảnh trần cao lớn rời khỏi giường đi vào phòng tắm làm VSCN rồi rời phòng đi xuống dưới nhà đến nhà bếp.
Mở tủ lạnh nhìn một hồi, Hoàng Nguyên lấy khay bảo quản thịt heo ra khỏi ngăn đông sau đó đến ngăn mát lấy một ít rau củ quả. Anh sẽ nấu cháo thịt với rau củ cho cục cưng nhỏ của mình ngủ dậy ăn. Đêm qua có lẽ tiểu thiên thần mất sức nhiều rồi, anh đã đòi hỏi đến tận trời gần sáng….Vì vậy nên cho cô ăn nhẹ thôi. Nghĩ đến kích tình nóng bỏng đêm qua Hoàng Nguyên không nhịn được mà cong môi. Lấy đầy đủ nguyên liệu ra ngoài và anh bắt đầu chế biến.
Cả quá trình Hoàng Nguyên nấu ăn rất tỉ mỉ và cẩn thận. Anh muốn Huỳnh Đan được ăn ngon miệng bù lại sức lực đã lấy đêm qua của cô. Khi đang dọn ra bàn thì chuông báo hiệu ngoài cổng có người đến. Đuôi mày nhíu lại nhưng động tác trang trí thức ăn vẫn không ngừng. Tiếng chuông cứ vang lên liên hồi khiến Hoàng Nguyên khó chịu. Sau khi đã hoàn thành thì anh mới đi đến công tắc ở ngoài phòng khách nhấn nút, đồng thời đứng từ phía cửa sổ kính nhìn ra cổng nhà từ xa xem là ai. Anh chắc chắn sẽ không phải mấy người bạn của mình vì giờ ai cũng có tình yêu rồi, lo cho người yêu chứ tìm anh làm gì. Với lại không yêu thì bận đi làm các thứ, có tìm thì hẹn gặp buổi tối. Mới chín giờ sáng chứ mấy. Anh còn đang tính nấu xong sẽ lên phòng gọi cục cưng của mình dậy ăn rồi cho cô ngủ tiếp đây này……
Ngoài cổng biệt thự cửa tự động mở lặp tức hai thân ảnh một tuấn tú một kiều diễm đi vào. Trên gương mặt người phụ nữ là sự phấn khởi, đôi chân đi trên giày cao gót nhanh thoăn thoắt khiến người đàn ông lo lắng sải từng bước dài đi theo. Vừa đi người đàn ông vừa nói:
“Cưng à em cẩn thận coi chừng ngã đấy, đi chậm lại.”
Người phụ nữ không giấu nỗi sự vui mừng, cứ nhanh chân tiến vào phía trong. Giọng nói trong trẻo đáp lại người đàn ông đang đi theo phía sau:
“Em muốn gặp con dâu lắm rồi. Ông xã, anh nhanh lên,chậm chạp quá đi mất.”
Người đàn ông bất lực đành đi ngang hàng với người phụ nữ. Cánh tay đưa lên ân nhẹ xuống đỉnh đầu nhỏ nhắn rồi gằn giọng:
“Nếu em không chú ý đường đi thì chúng ta sẽ về ngay.”
“Anh đáng ghét, tối nay ra sofa mà ngủ đi ông già!”
Lời nói hờn dỗi cùng sự phụng phịu trên gương mặt người phụ nữ khiến cho người đàn ông vốn muốn vờ giận dỗi cũng không được. Bất lực dỗ dành:
“Ngoan, anh không muốn em té ngã thôi. Cưng à, anh thương biết bao cho nên đừng làm anh sợ nhé!”
Lời nói ngọt ngào vang lên khiến người phụ nữ đang hờn dỗi bỗng nở nụ cười. Bàn tay trắng nõn đưa lên ngắt lấy gò má cương nghị sau đó nói:
“Anh đó dẻo miệng! Tha cho anh nhưng mà đi nhanh lên em muốn xem con dâu của em.”
Người đàn ông hôn lên cổ tay mịn màng rồi dịch người ra để người phụ nữ có thể đi nhanh theo ý muốn và căn dặn:
“Đừng để vấp ngã, em đang mang giày cao!”
Người phụ nữ mỉm cười gật đầu rồi chạy đi như bay vào gian nhà chính. Lúc đến bậc tam cấp do không chú ý mà chủ nhìn xuống để tránh vấp té thì trán đập vào một lồng ngực săn chắc. Sự săn chắc, cứng cáp khiến cả cơ thể người phụ nữ bật ra sau và được đỡ bởi một vòng tay ấm áp.
Hoàng Nguyên đã đứng ngay trên bậc thềm tiến vào sảnh chính, anh chặn hai người đã phá rối kia lại trước. Giọng nói trầm ấm vang lên:
“Đi đâu đây?”
“Ăn nói đàng hoàng”
Người đàn ông trừng mắt với anh, giọng nói cũng trầm không kém.
Người phụ nữ xoa xoa cái trán mới bị đụng đau sau đó nhìn Hoàng Nguyên nói:
“Ba mẹ đến xem con dâu. Con bé đâu rồi?”
Hoá ra là vợ chồng Vũ Khúc lão gia và Vũ Khúc phu nhân đến. Hoàng Nguyên nhìn hai người họ với đôi mắt “cảm lạnh” rồi đáp lại:
“Cô ấy còn ngủ. Mà sao ba mẹ biết con ở biệt thự mà đến vậy?”
“Mời khách vào nhà uống nước trước. Phép tắc đâu hả thằng nhóc kia?”
Vũ Khúc lão gia lườm anh một cái sắc lẹm sau đó nắm tay Vũ Khúc phu nhân đi vào nhà. Phu nhân thấy vậy thì đánh lên cánh tay chồng rồi khẽ mắng:
“Anh đừng hung dữ thế với con kẻo không được gặp con dâu luôn đấy.”
“Chuẩn bị thể lực cho tốt, đêm nay em đừng hòng ngủ.”
Vũ Khúc phu nhân vừa trách mắng chồng xong đã bị ông tặng cho một câu đầy ngượng ngùng.
Hoàng Nguyên nhìn ba mẹ mình anh một câu em một câu mà không ngừng kêu gào. Sao lại tới lúc sáng ấm áp của vợ chồng người ta thế không biết. Anh tính vài ngày nữa mới đưa Huỳnh Đan sang Mỹ thăm ba mẹ. Ai ngờ hôm nay họ lại đến đây sớm thế…
Rót cho ba mẹ mỗi người một tách trà, Hoàng Nguyên cất lời hỏi:
“Sao ba mẹ lại về đây mà sao biết con ở biệt thự này vậy?”
Vũ Khúc phu nhân từ lúc đi vào đã nghe mùi thơm thoang thoảng của các món ăn. Bà rạng rỡ chạy ù xuống bếp xem qua sau đó chạy lên giơ thẳng ngón cái lên. Bà cất tiếng khen ngợi:
“Đúng là có con dâu bên cạnh thì con như được tô sắc ha. Làm đồ ăn sáng các kiểu. Được lắm con trai của mẹ!”
Hoàng Nguyên ôn nhu nhìn mẹ mình vui vẻ khám phá xung quanh phòng khách. Ba anh cũng vậy rồi lại tiếp tục trò chuyện với anh:
“Mẹ nhớ con nên ba đưa mẹ về đây tìm con. Chúng ta tới trụ sở tìm con mà không gặp, gặp Ken cho nên cậu ấy chỉ đến đây. Biệt thư mới à?
Hoàng Nguyên gật đầu sau đó đáp:
“Con xây lâu rồi chẳng qua ít đến vì khu này vắng với xa cho nên con hay ở mấy biệt thự mà ba mẹ biết đó. Với lại ở đây rất thoáng nên con đến ở một thời gian. Chuyện con bị thương chắc hai người cũng biết rồi. Vì thế đến đây dưỡng thương là thích hợp nhất.”
Vũ Khúc lão gia gật đầu như đã hiểu mà Vũ Khúc phu nhân đi xem một vòng quanh đó cũng nghe được cuộc trò chuyện của hai ba con. Bà tiến lại ngồi cạnh chồng sau đó cất tiếng:
“Mẹ chưa đập cái thằng chém con là may rồi ấy. Hên cho nó là nó chết quách đi rồi nếu không thì khi nãy mẹ đã kêu Ken dẫn mẹ đến gặp rồi cho nó một guốc vào đầu. Báo đời báo đốm không hà làm con trai cưng của mẹ bị thương đến thế luôn. Con mặc sơmi mỏng nên mẹ thấy rồi mà hình như hơi có máu. Con không thoa thuốc thường xuyên à?”
Hoàng Nguyên bật cười với tính hiếu chiến của mẹ. Bao nhiêu năm vẫn vậy, bà vẫn thương anh như thuở bé dù cho anh đã trưởng thành. Mỗi khi nghe anh bị thương không phải tự mình làm thì bà liền nổi trận lôi đình đi tính sổ với kẻ đã gây chuyện với anh. Vì vậy, anh rất yêu thương bà và cả ba anh cũng thế.
Hoàng Nguyên mỉm cười lắc đầu rồi trả lời mẹ:
“Có thoa, có chăm sóc kĩ lưỡng nhưng do đêm qua cùng con dâu của mẹ đua thuyền nên bị hở miệng vết thương. Từ lúc bị thương cho đến nay đều là con dâu của mẹ tỉ mỉ thoa thuốc với thay băng cho con đấy. Có giỏi không?”
“Giỏi”
Mẹ anh hào hứng gật gật đầu đáp sau đó hỏi:
“Vậy con bé đâu?”
“Ngủ, con đã nói còn ngủ rồi mà.”
Hoàng Nguyên vắt chân trái lên đùi phải, tay chống cằm nhìn hai “anh chị” nhà mình. Như nhớ ra gì đó, anh cất tiếng hỏi:
“Nhưng sao mẹ biết vợ con ở đây cùng con?”
Vũ Khúc lão gia xé một cái bánh tây cho vợ rồi trả lời con trai:
“Ken có nói sơ qua cho chúng ta nghe nên mẹ con mới hào hứng đó. Ba nói lỡ con ở đây mà con bé không ở cạnh hoặc bận việc thì sao. Nhưng mẹ con cứ muốn nhanh chóng đến tìm con và để mau mau chiêm ngưỡng con dâu.”
Hoàng Nguyên lườm mẹ mình nhưng khoé môi lại cong nhẹ lên. Vũ Khúc phu nhân vừa nhai bánh vừa đút cho chồng, đồng thời lên tiếng:
“Mẹ rất muốn gặp con dâu nên vội đến chứ theo ý ba con là muốn tối mới tới tìm con. Thôi thì con bé ngủ cứ để ngủ khi nào dậy thì gặp cũng được. Ba mẹ ở lại đây tối về. Mà trước hết để mẹ giúp con thoa thuốc thay băng. Áo dính máu rồi kìa”
Hoàng Nguyên lắc đầu nhanh chóng đáp lại:
“Không cần đâu để lát Đan nhi làm cho con là được rồi. Con chỉ chịu mỗi cô ấy thôi. Máu này chắc do chưa khô hết chứ nãy giờ cũng lâu rồi và đã khô dần.”
Vũ Khúc phu nhân bĩu môi uỷ khuất quay sang muốn méc chồng. Vũ Khúc lão gia cưng chiều xoa đầu bà, đôi mắt sâu lắng nhìn con trai. Đôi môi lương bạc nhếch lên và hỏi.
“Lăn giường rồi?”
Hoàng Nguyên không trả lời chỉ dùng ánh mắt thích thú và thoả mãn để biểu thị lời Vũ Khúc lão gia hỏi.
Cả nhà ba người trò chuyện vui vẻ với nhau trong không gian buổi sáng đầy ấm áp. Sắc trời bây giờ sắp vào đông cho nên có phần se lạnh. Hoàng Nguyên đi đến hộp công tắc nhấn nút tăng nhiệt đồ điều hoà lên. Xong rồi anh nói ba mẹ muốn đi xuống lấy lồng bàn đậy đồ ăn sáng đã làm cho Huỳnh Đan lại rồi trở lên trò chuyện tiếp. Lúc này, trong không gian yên tỉnh vang lên tiếng kêu hốt hoảng, sợ sệt từ trên lầu xuống:
“Nguyên, Nguyên, anh ở đâu? Nguyên!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT