Hoàng hậu nhỏ hơn nàng tám tuổi, tuy hiện giờ đã làm mẹ nhưng thật ra cũng mới 17 mà thôi. Cô nương 17 tuổi, ngày thường có đoan trang rộng lượng thế nào, lúc nóng giận cũng không khỏi nhiều hơn ba phần tính trẻ con.
Cố Thanh Sương cứ nghĩ mãi, cuối cùng đẩy đẩy điểm tâm trong tầm tay: "Nương nương bớt giận, trước hết cứ dùng trà bánh đã, đợi thần thiếp từ từ giải thích cho nương nương nghe."
Hoàng hậu cười lạnh, quét mắt lạnh lùng nhìn nàng: "Nhu Phi không cần nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy... À, mấy ngày trước còn là tỷ muội tốt cùng uống trà tám chuyện phiếm, hiện giờ nháy mắt đã nghi bản cung là thủ phạm phía sau màn! Cũng phải, sự thông minh và thủ đoạn của Nhu Phi, bổn cung đã sớm biết chút ít rồi, tự thấy đấu không lại ngươi, chẳng bằng thỉnh chỉ dẫn đứa nhỏ đến hành cung cho rồi. Tám năm, mười năm sau hẵng trở lại, đỡ phải ngày ngày xen vào những chuyện lộn xộn này!"
Nàng ấy dứt lời, đứng dậy định rời đi. Cố Thanh Sương khựng lại, vội vàng đứng dậy: "Hoàng hậu nương nương!" Nàng chạy nhanh hai bước, đứng chắn trước mặt Hoàng hậu, duỗi tay ngăn nàng ấy lại, biểu cảm càng thêm khó tả, có chút dở khóc dở cười: "Nương nương bớt giận, tất cả đều do thần thiếp không tốt. Còn mong nương nương nắm quyền quản lý lục cung giúp thần thiếp tra ra nguyên nhân."
Hoàng hậu nâng mi lên, lạnh nhạt nhìn nàng, xanh mặt ngồi trở lại.
Lời kia của nàng tất nhiên là cố ý, chính là để kích Cố Thanh Sương nhận sai, cũng khiến Cố Thanh Sương tin nàng. Nhưng vì đáy lòng nàng có vài phần khó chịu nên lời nói ra cũng không hoàn toàn là giả. Lúc nào nàng cũng suy nghĩ, nếu nàng có thể rời khỏi nơi quỷ quái này thì thật tốt biết mấy.
Nàng không muốn xem một đám ngọc nữ như hoa vì danh lợi mà chém giết lẫn nhau, cũng không muốn xem các cung nhân sinh tồn giữa kẽ hở. Nếu nàng có quyền chọn lựa, nàng căn bản không muốn sống trong một thế giới như vậy.
Tất nhiên Cố Thanh Sương biết đáy lòng nàng ấy suy nghĩ gì, thấy nàng ấy ngồi trở lại, bản thân nàng cũng ngồi xuống, than nhẹ một tiếng, nói: "Thần thiếp cũng chưa từng thật sự hoài nghi nương nương, chỉ là có thể làm sự việc đến mức này, toàn bộ lục cung cũng chỉ có mấy người, thần thiếp vì mạng của bản thân, không thể không nghĩ nhiều. Trước mắt nương nương như vậy, thần thiếp tin nương nương. Cầu xin nương nương bớt giận, nghe thần thiếp nói được không?"
Suy nghĩ của Hoàng hậu bị kéo trở về, sắc mặt vẫn khó coi, liếc mắt đánh giá nàng một cái: "Nói đi."
Cố Thanh Sương ngậm cười: "Thần thiếp vốn không chắc là ai nhưng thấy nương nương như vậy, thần thiếp lại cảm thấy chỉ có thể là Vinh Phi."
Hoàng hậu nhíu mày: "Vì sao?"
"Nói thật không dám lừa gạt nương nương, Đoan Tiệp dư vừa rồi thấy việc này, người đầu tiên mà nàng ấy nghi ngờ cũng là ngài." Cố Thanh Sương cười nhạt: "Mà nương nương ngài cũng đánh trở lại như vậy, nếu là ta, ta cũng sẽ nảy sinh lòng nghi ngờ với ngài. Nếu là như vậy, giết mẹ để lại con chỉ là một trong những mục đích của người này thôi, mục đích phía sau có lẽ còn là mong thần thiếp có thể sớm phát hiện, dẫn tới chúng ta bất hòa."
Hoàng hậu cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Vừa rồi nàng chỉ lo Cố Thanh Sương sẽ thật sự nghi ngờ nàng, lại không ngờ có lẽ đây mới chính là điều mà kẻ phía sau kia mong muốn, đó chính là cố ý khiến Cố Thanh Sương nghi ngờ nàng.
Nàng nhìn về phía Cố Thanh Sương, oán giận trong mắt không khỏi mất đi vài phần, lại thêm vài phần bội phục. Bản thân nàng đi cờ không tốt, nhưng nàng đoán nước cờ của Cố Thanh Sương chắc hẳn không tồi.
Cố Thanh Sương tự mình cân nhắc rồi lại tiếp tục nói: "Nếu đúng là như vậy, với nàng ta mà nói, một công đôi việc là tốt nhất. Điều nàng ta thực sự muốn nhìn thấy hẳn là hai ba tháng nữa thần thiếp mới phát hiện, đến lúc đó một mặt nghi ngờ nương nương, một mặt thần thiếp đã bị tổn thương thân thể. Chống đỡ đến khi sinh sản, hơn phân nửa là sẽ mất mạng.
Hoàng hậu nghe đến đây thì nhíu mày: "Vậy không đúng, sao nàng ta có thể vừa muốn hai ta đánh nhau lại muốn ngươi bỏ mạng lúc sinh sản? Nếu ngươi mất lúc sinh sản, còn ta bình yên vô sự, đây chẳng phải tốn công vô ích à?"
Chính cung Hoàng hậu nào có thể nói lật đổ là lật đổ?
Cố Thanh Sương tập trung suy nghĩ: "Vậy nếu là... trước khi chết, thần thiếp tố cáo nương nương trước mặt Hoàng thượng thì sao?"
Hoàng hậu ngây ngốc, hai vai không khỏi run rẩy.
Lòng nghi ngờ của Đế vương tất nhiên là điều đáng sợ nhất. Cố Thanh Sương lại là sủng phi, nếu lúc nàng hương tiêu ngọc nát vẫn nói lời trăn trối nghi ngờ nàng với Hoàng đế, ngày sau hễ nhớ tới người xưa, phần nghi vấn này của Hoàng đế sẽ bén rễ nảy mầm, sớm muộn gì cũng sẽ lấy mạng nàng.
"...Thật tàn nhẫn." Hoàng hậu thở ra, bình ổn lại tinh thần, vừa sợ hãi lại bực bội.
Nàng cảm thấy có lẽ Vinh Phi điên rồi, lần trước là tính kế cung nhân bên cạnh Nhu Phi, lúc này lại định khiến hậu phi hai người bất hòa.
Tính toán điều gì đây? Hai người bọn nàng đã đắc tội gì tới nàng ta.
Nếu mọi người có thể yên ổn sống cuộc đời riêng của mỗi người, như vậy có gì không tốt? Phi tần lục cung này mỗi ngày đều trôi qua nhàn nhã ung dung, ngồi chung một chỗ tán gẫu, đánh bài, nếu được vậy thì ngay cả nàng cũng cảm thấy hậu cung thật vui vẻ.
Lúc này Hoàng hậu vừa tức giận vì mưu kế của Vinh Phi, vừa cảm thấy may mắn vì bản thân phản ứng nhanh, dù gì cũng đã kịp thời nói ra với Cố Thanh Sương.
Bên kia, Cung Chính ti vừa nghe Nhu Phi gặp chuyện, kinh động Đế Hậu, bọn họ không dám chậm trễ chút nào, lập tức áp giải cung nhân Hoài Cẩn cung đến, thẩm vấn suốt đêm.
Cứ như vậy tra ra cũng không khó, trong sáu thượng cục, ai có ca làm việc vào ngày nào đều được ghi lại rõ ràng, có muốn chạy cũng không được.
Trong Minh Ngọc các, Khánh Hòa cung, Doanh Lan vừa trở về từ chỗ chủ vị cung Đoan Tiệp dư đã nghe được việc này, nhất thời rối loạn tâm trí. Đại cung nữ bên người là Thấm Thủy cũng hoảng sợ, hỏi nàng ta lần nữa: "Nương tử, phải làm sao bây giờ..." Doanh Lan bị hỏi đến mức lửa giận bốc lên, ngước mắt trách nàng ta: "Giờ mới nhớ ra phải hỏi ta xem làm thế nào! Ý tưởng là ngươi đưa ra, lúc ấy ngươi nói tuyệt đối sẽ không bị phát hiện!"
"Đáng ra... đáng ra không nên bị phát hiện như vậy!" Thấm Thủy quỳ xuống, ngẩng khuôn mặt trắng bệch lên: "Nương nương ngài nghĩ cách đi, ngài nghĩ cách đi... Nếu không lỡ như... Lỡ như có cái gì..." Một tiếng nức nở, nàng ta òa khóc: "Tổ mẩu nô tỳ còn đang chờ nô tỳ trở về nhà..." Doanh Lan nhíu chặt mày, nhìn nàng ấy khóc, nội tâm lại không khỏi mềm hơn mấy phần.
Nàng ta đã sớm biết gia thế của Thấm Thủy, cha mẹ nàng ấy đều đã chết, không có huynh đệ tỷ muội, chỉ còn một mình tổ mẫu, năm nay đã ngoài 60. Cũng vì thế nên nàng ta mới dám trọng dụng Thấm Thủy, người có gia thế đơn giản thì phần lớn họ cũng sẽ không suy nghĩ quá nhiều. Chỉ cần nàng ta bỏ tiền chăm dưỡng tốt tổ mẫu của Thấm Thủy, Thấm Thủy sẽ trung thành một mực đi theo nàng ta.
Doanh Lan ép bản thân phải bình tĩnh, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, cắn chặt răng: "Trang điểm cho ta, ta đến Tử Thần điện."
Hoàng đế vẫn sủng nàng ta. Nếu Cung Chính ti muốn hỏi chuyện, nàng ta ở trước mặt Hoàng đế thì may ra còn có vài phần cơ hội thay đổi. Nếu trực tiếp bị dẫn đi, sợ là làm gì cũng không kịp nữa rồi.
Doanh Lan nói xong bèn ngồi xuống trước bàn trang điểm, Thấm Thủy cũng bò dậy từ trên mặt đất, ổn định tinh thần để trang điểm cho Doanh Lan. Bản thân nàng ta vốn đã xinh đẹp, trang điểm vài phần đã ra dáng vẻ câu hồn đoạt phách. Đợi đến khi trang điểm xong, Doanh Lan nhìn mình trong gương, nội tâm cũng bình tĩnh trở lại.
Chút chuyện vặt hậu cung này còn không phải là xem Hoàng đế thiên vị ai?
Chỉ cần Hoàng đế sẵn lòng bảo vệ nàng ta, tất cả đều không quan trọng.
Khoảng chừng hai khắc sau, Doanh Lan vào cửa Tử Thần điện. Hoàng đế đang dùng bữa, thấy nàng đến bèn sai cung nhân thêm chén đũa để nàng ăn cùng.
Sau bữa tối, Thượng Tẩm cục sai người trình thẻ bài xanh tới nhưng vì nàng đang ở đây, tất nhiên Hoàng đế không lật thẻ bài của người khác, trực tiếp vẫy lui Thượng Tẩm cục. Doanh Lan mỉm cười hầu hạ bên cạnh hắn. Hắn xem tấu chương, nàng bèn mài mực hoặc là một mình uống trà ăn điểm tâm, giống hệt dáng vẻ ngày thường ở chung.
Đợi hắn xem tấu chương xong chuẩn bị đi ngủ, nàng cũng được cung nhân hầu hạ đi tắm, thay quần áo. Khi cung nhân trình áo ngủ tới, nàng lại liếc mắt nhìn Thấm Thủy, căn dặn nàng ta: "Đi lấy chiếc năm ngoái nhờ Thượng Phục cục đặc chế tới đây."
Thấm Thủy giật mình, một lúc mới phản ứng lại.
Mùa hè năm trước nàng ta nhờ Thượng Phục cục may một chiếc áo ngủ, so với những chiếc áo ngủ mùa hè thông thường, chất liệu đã mỏng manh hơn một nửa, mặc lên người đã hơi xuyên thấu một chút. Áo ngủ kiểu như vậy không thường thấy trong cung, cho dù là gia đình giàu có trong dân gian khó mà tìm thấy.
Lúc ấy nàng ta vốn có ý định dùng nó để giành lấy thánh ý, vượt mặt Nhu Phi, nhưng khi áo ngủ được trình đến trước mặt, nàng ta cũng không có dũng khí mặc. Nàng ta cảm thấy loại áo như vậy chỉ có kỹ nữ thanh lâu mới dùng nổi.
Nhưng hiện giờ, nàng ta bất chấp hết. Vì để bảo toàn tính mạng, những thứ khác đều không quan trọng.
Khi Doanh Lan trở lại tẩm điện, Hoàng đế đang ngồi bên giường xem tấu chương. Hai hoạn quan đứng bên mép giường, ngước mắt nhìn thấy nàng rồi đều vội cụp mi mắt, không tiếng động mà khom người lui ra ngoài.
Doanh Lan ngồi bên cạnh Hoàng đế, Hoàng đế nhất thời còn không rảnh nhìn nàng ta. Nhận thấy nàng ta đi đến trước mặt, hắn theo bản năng mà né ra một chút: "Chờ trẫm xem xong đã."
"...Vâng." Doanh Lan e thẹn đồng ý, dịch vào bên trong nằm xuống, cố ý không đắp chăn, chờ hắn quay đầu tới.
Quyển tấu chương này hình như rất dài, hắn đọc hồi lâu, thời gian nàng ta chờ đợi đằng đẵng như một năm trời.
Rốt cuộc chờ đến lúc hắn buông tấu chương, vừa nằm xuống đã thấy nàng ta, hắn không khỏi cứng lại, tươi cười trở nên miễn cưỡng: "Sao lại mặc thành như vậy?"
Doanh Lan có chút hốt hoảng, mím môi: "Hoàng thượng không thích sao?"
Tiêu Trí hơi ngẩn ra, lắc đầu, không nói gì.
Vì lấy lòng hắn, lục cung dùng hết mọi thủ đoạn, đối với cách làm có chút thiếu tự trọng trước mắt, đúng là hắn không thích lắm, nhưng cũng lười so đo.
Vì thế, đêm nay tất nhiên vẫn là một đêm nồng cháy, có một chớp mắt, hắn cảm thấy dường như Doanh Lan tận tâm khác thường, nhưng trong cơn thỏa mãn hắn cũng không nghĩ nhiều.
Sáng sớm hôm sau, thấy hắn rời giường, Doanh Lan cũng dậy theo, cùng các cung nhân hầu hạ hắn rửa mặt thay quần áo. Nàng ta làm loại chuyện này đã thuần thục rồi, hắn cũng cứ để nàng ta làm. Khi đã sửa soạn sẵn sàng, nàng ta nhón mũi chân, nhẹ nhàng hôn một cái lên cằm hắn, giọng nói mềm mại hỏi hắn: "Thần thiếp ngủ không đủ, muốn ngủ thêm một lát ở chỗ của Hoàng thượng, có được không ạ?"
Tiêu Trí cười, không chút để ý mà đồng ý: "Ngủ đi."
Vừa dứt lời, Viên Giang vào điện. Thấy Doanh Lan, bước chân của Viên Giang dừng lại một chút, rồi khom người tiếp tục đi về phía trước, đi đến bên cạnh Hoàng đế: "Hoàng thượng."
Tiêu Trí quay đầu, Viên Giang nhẹ giọng nói: "Người Cung Chính ti vừa trình lời khai tới, nói là..." Hắn lại liếc nhìn Doanh Lan: "Nói là suốt đêm thẩm vấn mấy người Thượng Cung cục chuẩn bị nước đá cho Nhu Phi nương nương, khẩu cung của bọn họ đều đồng nhất, nói là do Du Quý nhân."
Chỉ trong nháy mắt đó, Doanh Lan thấy nét mặt Hoàng đế chợt lạnh. Nàng ta vội tiến lên nửa bước: "Hoàng thượng, không phải thần thiếp." Nàng ta nắm lấy ống tay áo hắn, nhu nhược đáng thương nhìn hắn: "Thần thiếp nhờ Nhu Phi mang thai mới được tấn phân vị, sao lại hại nàng ấy..."
Bên kia của Hoàng đế, Viên Giang rũ mắt nói: "Cung Chính ti đặc biết tới xin lệnh, dò hỏi có dẫn Du Quý nhân đi tra hỏi hay không."
Doanh Lan nắm chặt tay, giọng nói càng thêm mềm mại, kêu lên một tiếng: "Hoàng thượng..."
Nhưng nháy mắt tiếp theo, Hoàng đế đã bước đi ra ngoài, rút ống tay áo khỏi tay nàng ta, chỉ để lại một bóng dáng màu đen tuyền trong tròng mắt nàng ta: "Tra."
Hắn chỉ nói một chữ như vậy, giống như tất cả khoái cảm hôm qua đều chưa từng tồn tại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT