Uyển Đình

Chương 3


1 năm


Thời gian mấy trăm năm trôi qua.

Cảnh Nghi ở chỗ Thái Thượng Tiên Sư học tập cùng với công chúa Nguyệt Thiền thường hay ghé qua đôi bên thêm thân.

Dù là công chúa thân phận hơn người nhưng nàng không chút bó buộc theo một khuôn mẫu nào cả tự do tự tại, nhìn vào nàng khiến chàng đây ngưỡng mộ không thôi.

     - Tiên Sư ta lại đến thăm người rồi đây

Nguyệt Thiền quen đường bước vào đến trước mặt Đông Quân chào hỏi.

Đông Quân thấy nàng không buồn ngẩng đầu vẫn chăm chú ngắm nhìn cây phượng đỏ trước mắt.

      - Mấy trăm năm qua cứ mười ngày nửa tháng nhà ngươi lại tới, sao không trực tiếp dọn đến đây sống luôn cho rồi.

       - Tiên Sư cho phép đến đây sống thiệt sao?

Đông Quân nghe nàng trả lời mất hết cả tâm trạng ngắm hoa.

Sống hơn hàng ngàn hàng vạn năm từ lúc đất trời khai sinh chưa lâu rồi khi trải qua bao nhiêu sinh tử, cũng chưa từng gặp được người như nàng tạo hóa ra nàng là đến để khắc ta mà.

     - Tiên Sư người đừng nghiêm trọng như vậy ta chỉ là đùa một chút với người, mặc dù chỗ người đây có điểm vừa mắt ta đó!

Nàng đây cũng chẳng phải muốn đối đầu gì với người nhưng mà Cảnh Nghi huynh còn ở đây.

Phải để huynh ấy học tập thật tốt còn phải luôn đảm bảo coi tiên sư đây có dạy thành người như mình thứ hai không.

Dù gì người ta cũng là chồi non ở thiên giới này.

Cảnh Nghi vừa mới luyện pháp xong thì nhớ đến Tiên Sư lúc nãy nói có chuyện, vừa hay lúc đi ra thì thấy Nguyệt Thiền.

    - Tiên Sư

Chàng nhẹ nhàng cất tiếng, rồi quay sang nàng hỏi

     - Nguyệt Thiền công chúa người vừa đến sao?

Qua lại tiếp xúc cũng trăm năm nay, quan hệ của nàng và chàng đã không còn quá xa cách nữa.

     - Chỉ vừa mới đến đang cùng tiên sư trò chuyện vài câu, đúng rồi ta có mang một ít quả bồ đào tới cho huynh và tiên sư dùng.

Cảnh Nghi mỉm cười nhận bồ đào nàng đưa tới.

Nguyệt Thiền nàng nhìn Cảnh Nghi thân lam y tóc búi cao gương mặt hồng nhuận nụ cười xán lạn.

Người này đúng là chồi non của thiên giới này mà cần phải được bảo vệ, chính xác hơn là phải để nàng đây bảo vệ.

Nhìn người trước mặt thay đổi thái độ nhanh hơn gió thổi Đông Quân cũng không quá ngạc nhiên.

Trước đây nàng từng nói là đã học tập từ chỗ mình khiến bản thân nghe xong chỉ biết câm lặng.

    - Tiên Sư người có chuyện muốn nói với con?

Đông Quân ông đây là muốn Cảnh Nghi đi đến Hoa giới giúp mình lấy thuốc cho cây phượng.

Hôm trước vì tức giận mà lỡ làm sập mất hai cây cột ở đảo Sơn Lâm.

Nếu giờ đến Hoa Giới phải đi ngang qua đó, người kia mà thấy nhất định sẽ không tha cho mình.

Nàng khi nghe nói đi Hoa Giới, thấy là sẽ có thêm cơ hội ở riêng với Cảnh Nghi chàng rồi, nàng đây cũng đi.

Hoa Giới

     - Kể từ lần gặp huynh ở Hoa Giới năm ấy cũng rất lâu rồi chưa quay lại đây.

Nguyệt Thiền vừa đi vừa nói.

Cảnh Nghi nghe thế, chàng miễn cười trả lời:

      - Ta cũng không đến đây từ lần cuối đó, mấy trăm năm qua ngày ngày tu luyện ở chỗ tiên sư không thường xuyên ra ngoài, hoa giới phải thay đổi nhiêu rồi.

Vừa đi vừa trò chuyện cùng chàng chẳng mắc chốc đã đến nơi. Lấy được thuốc xong nàng bỗng thấy được cảnh vật năm ấy bên hồ hạm đàm trắng.

       - Cảnh Nghi huynh, huynh còn nhớ hồ hạm đàm trắng ngày trước không?

Chàng đây nhớ chứ đây là loài hoa hiếm có trong thiên giới này, bông trắng tinh khiết những đóa hoa nở rộ chiếu rọi xuống mặt hồ, có thể thấy được cánh hoa dường như đang phát sáng.

Hương thơm thoang thoảng dịu nhẹ, làm cho người ngắm nhìn thêm phần nhẹ nhàng thư thái như là trút bỏ hết đi được những tạp niệm trong lòng.

      - Hoa Chủ hồ hạm đàm này thật đẹp làm sao.

Là nàng lên tiếng nói, nhớ đến Cảnh Nghi chàng đây thích hạm đàm trắng.

Nàng nghĩ nếu có thể trồng ra một hồ hạm đàm trắng như vậy cùng chàng ngắm nhìn sẽ hạnh phúc nhường nào.

      - Hoa Chủ không biết ta có thể xin người một nhánh hạm đàm trắng về thiên giới trồng không? Thật ra ta rất thích loài hoa này.

Xin được nhánh hạm đàm rồi nhưng theo lời Hoa Chủ loài hoa này rất khó trồng cũng khó ra hoa.

Chăm sóc kĩ càng hơn ngàn năm cộng thêm môi trường ở hoa giới mới cách 800 năm nở hoa một lần, e là ở Thiên Giới sẽ khó như lòng mong đợi.

     - Cảnh Nghi huynh, ta sẽ về chăm sóc cẩn thận nhánh hạm đàm này đợi huynh lịch kiếp về có thể thấy nó tốt lên rồi, chờ thêm ngàn năm khi nó ra hoa được, ta có thể mời huynh đến thưởng hoa cùng ta không?

Nguyệt Thiền nghiêng đầu nhìn Cảnh Nghi hỏi, nghe nàng nói chàng cười tiêu sái trả lời:

      - Được chứ, đợi khi hạm đàm này nở ta sẽ cùng người ngắm nhìn chúng.

Trong mắt nàng bây giờ là nụ cười rực rỡ ấy, vì nụ cười ấy cùng lời hứa ngắm hoa chúng đã trở thành động lực cho nàng cố gắng ngàn năm.

Nhưng nàng chắc sẽ không ngờ tới chuyện ngày hôm nay cũng đem tới chấp niệm trong lòng, theo nàng đến tận kiếp làm thần.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play