Quan Oánh đã từng đọc được một câu nói rằng nếu một người phải chịu kích thích quá lớn, ký ức của người đó có thể tạm thời bị phân mảnh.

Trước đây cô không tin, nhưng sau lần này, cô bắt đầu tin rồi.

Sau này nhớ lại ngày hôm nay, cô mới phát hiện mình đã không nhớ được rất nhiều chuyện sau khi kéo được sợi chỉ đỏ.

Họ rời khỏi nhà gái như thế nào, đến hội trường đám cưới ra làm sao, thậm chí cả đám cưới hôm đó diễn ra như thế nào, buổi lễ long trọng ra sao, khách mời ồn ào ra sao, màn tỏ tình của cô dâu chú rể cảm động thế nào, mọi thứ đã trở thành những mảnh mờ trong ký ức của Quan Oánh, và cô không thể nhớ ra nổi.

Khi cô có lại ấn tượng, nghi thức hôn lễ đã kết thúc, còn bản thân đang ngồi ở bàn phù dâu, nhìn bàn đến ngơ ngẩn.

Bên cạnh là những phù dâu khác, sáng nay ai cũng mệt lử, giờ cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi và ăn uống. Chỉ có phù dâu nào có tửu lượng tốt mới được chọn đi cùng cô dâu nâng ly chúc mừng quan khách, lúc này họ đang đi giao lưu với từng bàn một.

Các phù dâu đang tán gẫu, Quan Oánh mặc dù đang lắng nghe nhưng lại không nghe ra nổi chữ nào, cho đến khi bên tai đột nhiên lọt vào một cái tên: “Mà nè, tôi đã muốn hỏi từ lâu, người tên Phó Thời Xuyên là ai vậy?”

An Văn quay đầu lại thì thấy đó là phù dâu tên Hiểu Huệ, người vừa nhìn lén bàn phù rể bên cạnh rồi hỏi mình.

Cô nàng ngạc nhiên: “Bà không biết cậu ấy sao?”

“Không, ai biết gì đâu…”

“Sao lại thế? Tuy rằng bà học THPT Gia Nam, nhưng tôi nhớ rõ tụi mình học cùng khóa, bà chưa từng nghe nói tới Phó Thời Xuyên, hot boy của Thất Trung tụi tôi sao?”

Hiểu Huệ bất mãn cãi lại: “Gia Nam chúng tôi cũng có hot boy của riêng mình mà, tại sao tụi tôi phải biết Thất Trung của bà?”

“Nếu chỉ đẹp trai thì đương nhiên là chưa đủ. Nhưng cậu ấy không chỉ có mỗi cái mặt đẹp trai thôi đâu.”

Nghe vậy, Hiểu Huệ chớp chớp mắt.

An Văn nói: “Trạng nguyên ban Tự nhiên của thành phố mình là ai, bà quên rồi sao?”

Hiểu Huệ cau mày ngẫm lại, hai mắt bỗng sáng lên: “À, chính là…”

“Đúng vậy, chính là cậu ấy, Phó Thời Xuyên. Đứng đầu ban Tự nhiên toàn thành phố, đứng thứ tư toàn tỉnh. Học sinh giỏi lại đẹp trai như vậy, thật vô lý khi bà lại chưa từng nghe nói đến người ta!”

Vừa là một trường phổ thông trọng điểm của tỉnh, lại là trường phổ thông tốt nhất ở Giao Châu, trường THPT Số 7 Giao Châu luôn đào tạo ra một số lượng lớn học sinh xuất sắc. Phó Thời Xuyên không phải là học sinh giỏi duy nhất trong trường của họ, cũng không phải là anh chàng đẹp trai duy nhất. Nhưng anh lại là người duy nhất có cả hai, và cả hai đều hoàn hảo đến mức thậm chí vài năm sau khi tốt nghiệp, vẫn còn lưu truyền những truyền thuyết về anh!

An Văn nhún vai, “Cho nên tôi mới nói Trương Chi Dương quá tàn nhẫn với bản thân, cậu ta dám mời một đại thần như vậy làm phù rể, không sợ bị chiếm hết spotlight mà!”

Một phù dâu ngồi đối diện chống cằm rồi nói: “Đáng gờm vậy sao? Vậy năm đó, chắc hẳn trường cấp ba của mấy bà đã có rất nhiều người thích cậu ta.”

“Siêu nhiều là đằng khác, cậu ấy là nam thần của tất cả nữ sinh trong trường. Ngay cả tôi cũng…”

An Văn ra vẻ “mấy bà hiểu mà” khiến mọi người bật cười trêu ghẹo: “Vậy chẳng phải hiện giờ bà lại được đoàn tụ với mối tình đầu của mình rồi sao? Cơ hội lớn đó cưng, sao không xin số liên lạc hay gì đó?”

“Đúng rồi đúng rồi nếu cậu ta là phù rể thì chắc chắn chưa kết hôn, vừa vặn bà cũng chưa kết hôn, nói không chừng đây là nhân duyên của hai người đó!”

“Phù rể và phù dâu, thật thích hợp để phát triển một loại quan hệ…”

Ra vẻ suy ngẫm, An Văn cười nói: “Thôi quên đi, bây giờ người ta xuất sắc lắm rồi. Hồi cấp ba tôi chỉ có thể làm một người hâm mộ của nam thần, huống chi là bây giờ?”

Nghe cô nàng nói vậy, sự tò mò của mọi người đã được khơi dậy, “Trâu bò đến độ nào? Cậu ta học đại học ở đâu? Đứng thứ tư ban Tự nhiên toàn tỉnh thì chắc chắn là vào được Thanh Bắc[1] rồi, phải không?”[1]Thanh Bắc: cách gọi tắt của Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa, hai trường đại học hàng đầu của Trung Quốc.“Ừa, cậu ấy học khoa máy tính ở Đại học Thanh Hoa. Sau khi tốt nghiệp thì đến Hoa Kỳ để học cao học.”

“Học đại học nào ở Mỹ? Harvard? Yale?”

“Không phải. Hình như đó là một trường đại học rất mạnh về ngành máy tính. Nó tên là gì nhỉ? Tôi không thể nhớ nổi… Hình như tên là… Hình như là…”

“Đại học Carnegie Mellon[2].” Quan Oánh nhẹ nhàng tiếp lời.[2]Đại học Carnegie Mellon (gọi tắt là CMU) là trường đại học tư thục tọa lạc tại Pittsburgh, Pennsylvania, Hoa Kỳ. Là thành viên của "New Ivies", Global University Presidents Forum. Trường hiện có 14.800 sinh viên, 1.483 cán bộ giảng dạy và nghiên cứu. 2023 U.S. News xếp Đại học Carnegie Mellon đứng thứ 22 trong số các trường đại học tốt nhất Hoa Kỳ. Trường có các cơ sở ở Pittsburgh, Thung lũng Silicon và Qatar. CMU được thành lập bởi nhà tài phiệt và nhà từ thiện Andrew Carnegie với tên gọi Trường Kỹ thuật Carnegie vào năm 1900. Trường được đổi tên thành Đại học Carnegie Mellon vào năm 1912 và bắt đầu chuyển đổi thành một trường đại học nghiên cứu.An Văn vỗ tay: “Đúng, là Đại học Carnegie Mellon!”

Nói rồi kinh ngạc nhìn Quan Oánh, “Không ngờ cậu cũng biết rất rõ về nam thần!”

Quan Oánh vốn chỉ bật thốt trong vô thức, giờ tỉnh táo lại mới thầm ảo não, nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt: “Cậu từng nói cậu ấy là nam thần trong lòng nữ sinh toàn trường mà, cho dù tớ không quan tâm thì cũng có người kể cho tớ nghe. Tớ có trí nhớ tốt nên nhớ dai thôi.”

An Văn lập tức bị chuyển trọng tâm, “Thật ra không phải trí nhớ tớ kém, mà là lấy trình độ hiểu biết của tớ về các trường đại học ở Mỹ, thì tớ chỉ biết mấy trường nổi tiếng nhất, mà cái tên này thật sự rất khó nhớ.”

Hiểu Huệ trở lại chủ đề chính: “Sau đó thì sao? Học xong đại học ở Mỹ rồi ở lại đó luôn sao? Có định cư không?”

“Không định cư. Cậu ấy đã làm việc ở Thung lũng Silicon[3] trong vài năm sau khi tốt nghiệp. Một tháng trước thì trở về Trung Quốc, bây giờ cậu ấy đang công tác ở Thâm Hải (Shenhai). Với lý lịch của bản thân, chức vị của cậu ấy chắc chắn sẽ không thấp.” An Văn nói, “Đây toàn là những điều tôi nghe ngóng được trong lúc bận rộn hôm nay.”[3]Thung lũng Silicon (tiếng Anh: Silicon Valley; còn được người Mỹ gốc Việt gọi là Thung lũng Điện tử) là phần phía Nam của vùng vịnh San Francisco tại phía Bắc California ở Mỹ. Ban đầu tên này được dùng để chỉ một số lượng lớn các nhà phát minh và hãng sản xuất các loại chip silicon (bộ xử lý vi mạch bằng silic), nhưng sau đó nó trở thành cái tên hoán dụ cho tất cả các khu thương mại công nghệ cao (high tech) trong khu vực.Thế thì quả là trâu bò.

Thâm Hải là Tập đoàn Thâm Hải, một trong những gã khổng lồ Internet trong nước, với vô số công ty con. Chưa kể, nền tảng OTT Shenhai Video đang phát sóng bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết của Quan Oánh là một trong những công ty con của Tập đoàn Thâm Hải.

Quan Oánh lại không nghĩ đến điều đó. Cô chỉ nghĩ, anh đã đầu quân cho Thâm Hải.

Nói cách khác, đây không phải là một chuyến trở lại Trung Quốc ngắn ngày để thăm người thân, mà là một sự trở lại thực sự.

Anh sẽ không rời đi nữa…

Cô không thể không nhìn sang phía bên kia.

Phía bên kia lối đi, các phù rể ngồi quanh bàn, trong số họ có cả Phó Thời Xuyên. Có lẽ là bởi vì buổi sáng quá mệt mỏi, cũng không cần xã giao nữa, cho nên trên mặt anh không biểu hiện cảm xúc gì.

Ánh đèn trên cao chiếu vào, có một sự lạnh lẽo không gợn sóng, càng giống Phó Thời Xuyên trong trí nhớ của cô.

Nhưng điều mà Quan Oánh không ngờ tới, lại có người nghĩ ra.

Hiểu Huệ nhìn chiếc bàn bên cạnh, rồi nhìn Quan Oánh: “Thật ra, nếu nói là định mệnh thì hai người cũng rất có duyên. Ngoại trừ đều liên quan đến Thâm Hải, lúc kéo sợi chỉ đỏ ở nhà Mi Giai cũng là hai người nắm chung một sợi dây đúng không? Tối hôm qua cậu ta cũng vừa vội vã trở về, hôm nay lại tạm thời gia nhập dàn phù rể, giống hệt trường hợp của cậu vậy.”

“Chẳng lẽ đây thực chất không phải duyên phận của An Văn, mà là của cậu…”

Quan Oánh không ngờ Hiểu Huệ lại nói như vậy, tim đập loạn xạ trong phút chốc, “Cậu, cậu nói bậy bạ gì vậy…”

“Tớ không nói quàng nói xiên, chỉ là phân tích hợp lý mà thôi.” Hiểu Huệ nói: “Nhưng tại sao cậu lại đỏ mặt? Chả lẽ bị tớ nói trúng rồi. Trước đây không chỉ An Văn thích Phó Thời Xuyên, mà ngay cả cậu thực ra cũng thích người ta?”

Mọi người tò mò nhìn qua, Quan Oánh cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Không phải ngại vì bị người khác nhìn thấu, cũng không phải lo lắng nếu tiếp tục đề tài này, An Văn vẫn luôn tò mò nguyên mẫu của Tạ Thành Văn là ai sẽ nghĩ ra điều gì.

Đó là bởi vì những lời Hiểu Huệ vừa nói đã chọc trúng một suy nghĩ tồn tại trong lòng cô từ sáng đến giờ, khiến cô nghĩ ngợi đến mất hồn mất vía.

Cuộc hội ngộ giữa cô và Phó Thời Xuyên lần này, có phải vận mệnh thực sự đang ám chỉ điều gì đó với cô?

Họ đi lướt qua nhau ở nhà ga đêm qua, gặp lại nhau trong đám cưới ngày hôm nay, và sau đó hai người còn cầm chung một sợi chỉ đỏ.

Có rất nhiều sự trùng hợp chưa từng thấy trong mười mấy năm qua.

Cứ như thể định mệnh đang ở một góc ngoặt nào đó, đột ngột chuyển hướng lại.

Chẳng lẽ đúng như Hiểu Huệ nói, đây là duyên phận do ông trời sắp đặt cho mình…

Khi trái tim của Quan Oánh đang đập loạn xạ, phù rể bàn bên cạnh cũng đang trò chuyện.

Chủ đề họ đang nói không khác nhiều so với bên này.

“Anh nghĩ những người ở bàn bên đang nói về cái gì?” Trương Bằng đoán: “Em nghĩ họ đang nói về anh.”

Trương Bằng là em họ của Trương Chi Dương, cả bàn này đầy người nhưng chỉ có cậu ta là quen biết Phó Thời Xuyên. Hơn nữa, cậu ta chỉ kém Trương Chi Dương một tuổi, và cũng tốt nghiệp trường THPT Số 7 Giao Châu. Thời còn đi học, họ từng chơi bóng với nhau nên có phần thân thiết.

Vì vậy, bây giờ Trương Bằng mới dám nói với Phó Thời Xuyên: “Thỉnh thoảng họ lại nhìn về phía chúng ta, chắc chắn mấy người đó đang nói về anh.”

Phó Thời Xuyên, chàng phù rể tốt không cần phải giúp thằng bạn thân qua năm cửa ải, chém sáu tướng[4] bỏ đi nụ cười xã giao, thậm chí chẳng thèm thể hiện cảm xúc khi đang nói. Anh bình thản đáp: “Sao phải bàn luận về tôi? Cũng có khi là đang bàn luận về cậu mà.”[4]quá ngũ quan, trảm lục tướng (qua năm cửa ải, chém sáu tướng): Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ý vượt qua muôn vàn khó khăn.“Nói về em làm gì? Em với bọn họ có phải chưa gặp nhau lần nào đâu, chỉ có anh hôm nay từ trên trời giáng xuống, đoạt hết ánh hào quang, bọn họ nhất định đang nói về anh đó.”

Phó Thời Xuyên không trả lời.

Trương Bằng nói thêm: “Tuy nhiên cũng có một người hôm nay mới xuất hiện. Sáng nay em mới thấy khi đón dâu, nghe nói cô ấy là bạn học cấp ba của chị dâu, giống như mối quan hệ của anh với anh họ em.”

Nói rồi cậu ta ra hiệu cho Phó Thời Xuyên nhìn sang, nhưng các phù dâu đều ăn mặc giống nhau, Phó Thời Xuyên nhất thời không biết Trương Bằng đang nói đến ai.

“Là cái cô tóc dài ngồi bên cạnh An Văn… Quên đi, anh cũng không biết An Văn là ai, chính là người sáng nay giơ cao đánh khẽ với anh, sau đó lại nắm chung một sợi chỉ đỏ với anh đó, nhớ ra chưa?”

Phó Thời Xuyên ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra. Hóa ra là cô gái đó, anh có chút ấn tượng.

Bởi vì lúc cô gái đó đưa đồ uống cho anh, trông cô cực kỳ nghiêm túc và căng thẳng, căng thẳng đến mức anh cảm thấy cô lo lắng mình thật sự sẽ bị bọn họ hạ độc chết, cho nên anh mới nói ra câu ấy.

Trương Bằng: “Cô ấy tên là Quan Oánh. Theo chị dâu kể thì hình như cô ấy là một người rất nổi tiếng, rất giỏi giang. Anh cảm thấy cô ấy thế nào?”

Người nổi tiếng? Phó Thời Xuyên hơi ngạc nhiên, người nổi tiếng kiểu nào? Là ngôi sao hay người nổi tiếng trên mạng?

Trông không giống lắm.

Nhưng anh chỉ nghĩ vu vơ chứ không thực sự tò mò.

So ra, anh càng quan tâm đến một chuyện khác: “Cậu muốn làm gì?”

Trương Bằng cũng không giấu giếm: “Anh nói xem, một lát nữa em đến hỏi xin Wechat của Quan Oánh, cô ấy sẽ đưa cho em chứ?”

Phó Thời Xuyên: “Sẽ.”

Trương Bằng vui mừng khôn xiết: “Thật sao? Anh lạc quan về em thế cơ à?”

“Sẽ cho cậu cái nhìn khinh khỉnh.” (Lynn: clm, mỏ gì mà độc dữ =)))))))))))

Trương Bằng: “…”

Cậu ta tự trách mình quá bất cẩn, sao có thể quên cái nết của Phó Thời Xuyên!

Là bạn từ thời thơ ấu, Trương Bằng hiểu quá rõ về anh. Những người không thân với anh sẽ nghĩ rằng Phó Thời Xuyên mặc dù lạnh lùng xa cách và ít nói, nhưng anh vẫn lịch sự và lễ phép, thậm chí có thể tỏ ra rất thân thiện và nhiệt tình khi cần thiết. Nhưng chỉ những người biết rõ về Phó Thời Xuyên mới biết anh độc mồm độc miệng như thế nào.

Trương Bằng không phục: “Sao, anh cho rằng em không xứng với cô ấy? Cho dù không xứng, nhưng có đi hỏi thì em cũng không phạm pháp? Nếu cô ấy cho em thì sao!”

“Đúng là điều đó không phạm pháp, nhưng nghe có vẻ vô vọng, hơn nữa còn thiếu thông minh.”

“… Có ý gì?”

“Cậu thậm chí còn chú ý đến việc ai nắm sợi chỉ đỏ của cô ấy. Tức là cậu đã bắt đầu nghĩ về điều đó từ lúc ở nhà cô dâu hồi sáng, phải không?” Phó Thời Xuyên khẽ thở dài, “Trước khi tìm bạn tình, con công nó đã biết xòe đuôi. Cậu với Trương Chi Dương, một người hôm nay kết hôn, một người thì muốn có WeChat của người ta, nhưng chống đẩy 88 cái lại để mình tôi làm. Tính ra con công còn đáng tin hơn hai anh em nhà cậu.”

Trương Bằng: “…”

Chẳng lẽ anh nghĩ em không muốn thể hiện sao? Nhưng vấn đề là em không thể chống đẩy nổi 88 cái!

Tài nghệ không bằng người ta nên Trương Bằng đành ngậm ngùi để anh cà khịa mình, không thể phản công lại.

Chỉ có điều Phó Thời Xuyên cũng gần ăn xong bữa, đặt đũa xuống, dùng khăn ăn lau miệng: “Được rồi, tôi đi trước, cậu cứ thong thả.”

“Nhanh thế?” Trương Bằng hơi ngạc nhiên.

“Tôi còn có việc phải làm, tôi đã nói với Chi Dương trước rồi. Cậu ấy còn đang mời rượu nên tôi không muốn làm phiền, có gì cậu giải thích giùm tôi.”

Nói xong anh đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Quan Oánh thoáng nhìn thấy Phó Thời Xuyên đứng dậy, sau đó nói gì đó với người đàn ông bên cạnh rồi rời khỏi bàn, tâm tư cũng bị ảnh hưởng bởi anh.

Anh ấy định đi đâu thế? Đi toilet hay là ra về?

Thấy anh đã mặc áo vest vào, giống như thật sự muốn rời đi, Quan Oánh cũng đứng dậy, không để ý đến dàn phù dâu còn đang nhìn mình!

Không được. Không thể để anh ấy cứ bỏ đi như thế!

Cô không biết đây có phải là duyên phận mà ông trời sắp đặt cho mình hay không, nhưng trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ: Chẳng dễ gì mới gặp lại anh, cô không thể cứ trơ mắt nhìn anh bỏ đi như vậy!

Ít nhất cũng phải như họ đã nói, phải xin được WeChat!

Quan Oánh đẩy ghế ra, đang định chạy theo thì váy quá dài suýt chút nữa vấp ngã, đành phải một tay túm váy chạy lon ton ra ngoài, nhưng giữa chừng lại bị người khác chặn lại.

Là phù rể vừa nãy ngồi bên cạnh Phó Thời Xuyên, cậu ta cười toe toét với cô, vẻ ngại ngùng xen lẫn căng thẳng rồi nói: “Cô là bạn học của chị dâu phải không? Tôi tên là Trương Bằng, Trương Chi Dương là anh họ của tôi. Tôi có thể xin add Wechat của cô được không?”

Quan Oánh có chút ấn tượng với người này, biết cậu ta là em họ của Trương Chi Dương, nhưng cô không ngờ rằng cậu em họ này lại chung chí hướng với mình. (Lynn: ý nói việc xin Wechat)

Đáng tiếc lúc này cô thật sự không rảnh, vội vàng nói “Xin lỗi anh, tôi đang vội, chuyện này nói sau được không? Xin lỗi…” rồi lách qua người cậu ta.

Nhưng vẫn chậm một bước.

Tới khi Quan Oánh chạy ra khỏi khách sạn, đứng trên con đường gió lạnh nhìn trái nhìn phải. Cũng giống như lúc ở nhà ga tối qua, cô chỉ thấy dòng người qua lại như nước chảy xuôi, nhưng không có bóng dáng quen thuộc kia.
HẾT CHƯƠNG 5

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play