Trong chớp nhoáng, Lạc Ninh nhớ ra trước buổi xem mắt, mẹ anh từng nói rằng người xem mắt với anh là một nhà văn nữ có tiểu thuyết đã được chuyển thể thành web drama…
Vậy webdrama đó là chỉ bộ phim này sao?
Khoan đã, cô ta tên là Quan Oánh, mình nhớ tác giả nguyên tác tên là Quan Quan!
Lạc Ninh chớp mắt lia lịa, không thể tin được mọi chuyện lại có thể trùng hợp đến vậy, càng không thể tin được vừa rồi bản thân không hề nghĩ tới chuyện này!
Bàn tay Quan Oánh đưa ra trước mặt, anh ta đờ ra một giây rồi mới nắm lấy nó, chậm rãi nói: “Xin chào… cô Quan.”
Quan Oánh: “Trùng hợp ghê ấy, không nghĩ tới lại gặp anh ở chỗ này.”
Một cuộc đối thoại tương tự vừa mới diễn ra, nhưng bây giờ ý nghĩa đã hoàn toàn khác.
Nhìn khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của Quan Oánh, Lạc Ninh lập tức bừng tỉnh như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu.
Nếu Quan Oánh chính là tác giả nguyên tác, mọi chuyện sẽ rắc rối, bởi vì vừa nãy mình đã đắc tội với cô ta rồi!
Mới nói nhận được sự ủng hộ từ tác giả thì sẽ có thêm lợi thế cạnh tranh, giờ thì còn gì nữa đâu mà khóc với sầu? Ở tình huống hiện tại, cô ta không ngáng chân mình đã là tốt lắm rồi!
Khó trách lúc nãy mình cứ có cảm giác nụ cười của cô ta nó lạ lắm, cái kiểu trong ngọt thấm độc ấy!
Nó mới lạnh lẽo, âm u, xót xa làm sao!
Sợ cái gì là cái đấy tới, nghe thấy giọng điệu có vẻ thân quen của Quan Oánh, Vương tổng ngồi bên tò mò hỏi: “Gì đây, hai người biết nhau à?”
Lạc Ninh tim giật thon thót, lại nghe Quan Oánh cười dài rồi đáp: “Đúng vậy, tôi và anh Lạc đều là người Giao Châu, chúng tôi là đồng hương.”
Vương tổng có vẻ kinh ngạc: “Thật sao? Vậy thì quả là trùng hợp, không ngờ hai người còn có duyên phận như vậy!”
Mấy người trên bàn cũng đang lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, họ cũng tỏ ra thích thú khi nghe điều này.
“Chẳng qua,” Quan Oánh chuyển đề tài: “Chúng tôi chỉ gặp nhau có hai lần, cũng không thân thiết lắm. Hơn nữa trước đây tôi đã làm sai một chuyện đắc tội với anh Lạc đây, trong lòng tôi luôn cảm thấy rất có lỗi. Cũng không biết giờ anh Lạc đã nguôi giận chưa, còn trách tôi không?”
Nói xong, cô lại cười với Lạc Ninh, nhưng lần này lại ra vẻ áy náy: “Anh Lạc, nếu biết sớm rằng anh sẽ đến đây tối nay thì tôi sẽ không tới, miễn cho anh nhìn thấy tôi lại mất hứng. Xin lỗi anh nhé.”
Nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc của Lạc Ninh ở đối diện, Quan Oánh cảm thấy sảng khoái.
Coi như cô đã vừa xả được hận!
Xí, anh ta cho rằng chỉ anh ta mới biết trêu đùa người khác sao? Bây giờ anh đã chọc vào vảy ngược của tôi rồi, tôi sẽ cho anh biết thế nào là ‘lễ hội’!
Sau khi đoán được tối nay Lạc Ninh tới đây là vì “Bí mật” bản điện ảnh, cô liền nảy ra ý này. Tây Tây nói rằng có rất nhiều công ty đang tranh giành quyền chuyển thể bộ phim, có càng nhiều nhà sản xuất nhưng nền tảng vẫn chưa đưa ra quyết định sẽ chọn ai.
Trong quá trình này, cho dù ý kiến của một tác giả nguyên tác như cô không thể đóng vai trò quyết định, nhưng nó vẫn có trọng lượng nhất định. Đặc biệt nếu Thâm Hải thật sự muốn mời cô làm biên kịch, thì họ sẽ cân nhắc tới sở thích của cô.
Hơn nữa những lời vừa rồi của cô, mặc dù nói là bản thân đã đắc tội với Lạc Ninh, nhưng cũng có nghĩa là hai người có mối bất hòa. Hơn nữa cô đã thành thật xin lỗi, Lạc Ninh lại nhỏ nhen ôm hận, nhìn thấy cô lần nào là sẽ nổi giận lần đó.
Nếu quan hệ giữa hai người thật sự tệ như vậy, thì để tránh những rắc rối về sau, đương nhiên không nên để hai người hợp tác thì tốt hơn.
Quan Oánh không thể bị đào thải, cho nên người bị đào thải chỉ có thể là…
Quả nhiên, Vương tổng nhìn Quan Oánh rồi lại nhìn Lạc Ninh, bà ấy bất giác nhíu mày.
Quan Oánh thích thú nhìn Lạc Ninh, không biết anh ta sẽ phản ứng thế nào. Với cái nết kiêu căng ngạo mạn của Lạc Ninh, bị đối tượng xem mắt chê bai mà anh ta còn lải nhải cả Tết, giờ bị mình móc mỉa như vậy chắc anh ta tức chết rồi!
Anh ta sẽ làm gì? Sẽ buông xuôi không chịu cầu cạnh hay anh ta sẽ nuốt giận vì sự nghiệp?
Nhưng anh ta chẳng có vẻ gì là sẽ nuốt giận cả…
Còn chưa kịp nghĩ xong đã thấy Lạc Ninh ở đối diện trầm mặc một lát, rồi anh ta bỗng chốc thay đổi sắc mặt 180 độ, nở nụ cười hết sức thật trân, một nụ cười chân thành tha thiết, thật tâm thật ý: “Cô Quan nói như vậy khiến tôi hổ thẹn quá, cô không làm sai chuyện gì cả, là tôi, là tôi đã sai! Cô đại nhân đại lượng tha cho tôi lần này đi!”
Quan Oánh: “…”
Cô mở to hai mắt, còn chưa kịp định thần lại thì đối phương đã ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, nói một cách chân thành: “Hôm nay thật tốt khi có thể gặp được cô ở đây. Sau chuyện lần trước, tôi đã ngẫm lại, chuyện lần đó hoàn toàn là lỗi của tôi, không liên quan gì đến cô. Là tại tôi lòng dạ hẹp hòi, đã hiểu lầm mọi chuyện. Nếu vì chuyện này mà cô tránh mặt tôi, vậy là cô không muốn tha thứ cho tôi rồi! Đương nhiên, nếu như vậy thì cũng là vì tôi xứng đáng bị trừng phạt.”
Nói xong, anh ta quay ra nói: “Vương tổng, ngài đừng nghe cô Quan nói, cô ấy chính là như vậy, người gì đâu tốt tính lại ân cần, rõ ràng không phải lỗi của cô ấy mà cứ đổ hết lên người mình. Chuyện xảy ra lúc trước giữa chúng tôi là một sự hiểu lầm, là tôi đã hiểu lầm cô ấy. Tôi vẫn muốn xin lỗi cô ấy, nhưng không có cơ hội. Dù sao cũng phải cảm ơn Vương tổng đã cho chúng tôi cơ hội này tối nay, nếu không thì tôi không biết phải làm sao. Bất kể cuối cùng cô Quan có tha thứ cho tôi hay không, tôi đều phải cảm ơn ngài, để tôi kính ngài một ly!”
Ngay khi lời thoại kết thúc, quả nhiên thấy cô gái nào đó đã bị sốc đến mức đờ đẫn.
Lạc Ninh thầm cười lạnh, khà khà, cô cho rằng nói vài câu châm chọc sẽ làm cho tôi rút lui, từ bỏ việc làm ăn của bản thân sao?
Đùa gì thế! Anh ta làm giám đốc sản xuất đã được bốn năm rồi, có gì chưa trải qua? Tình huống bất ngờ, sự kiện khó xử nào mà chưa từng gặp phải?
Nam chính nữ chính trong một bộ phim nào đó ngoài đời cũng là một cặp, lần đầu tiên hợp tác, kết quả là nam chính lừa nữ chính, cặp bồ với nữ hai ngay trên phim trường, bị nữ chính bắt tại trận. Sau một trận cãi vã ỏm tỏi, nữ chính kiên quyết không chịu quay cùng nam chính nữa, mà phim đã bấm máy hơn một tháng, không thể đổi người, một sự kiện drama như vậy mà anh ta có thể giải quyết, thì chút khó khăn lúc này có là gì?!
Cô có thể khó chơi hơn lưu lượng* đang lên sao!*lưu lượng: một thuật ngữ thông dụng trong Cbiz, chỉ những nghệ sĩ có độ nổi tiếng, phổ biến cao, lượng fan hùng hậu, tài nguyên nhiều, tài năng tuỳ người.Quan Oánh chưa đi làm bao giờ đã bị choáng váng trước sự linh hoạt, co được duỗi được của một nô lệ cho tư bản. Cô vốn tưởng rằng Lạc Ninh có thể vì hạng mục mà nuốt giận, lại không nghĩ tới, anh ta có thể làm được đến mức này, không nhìn ra dù chỉ là một chút miễn cưỡng!
Đối phương thể hiện thái độ nhún nhường, mặc dù biết rõ mục đích của anh ta, nhưng cô vẫn thấy ngượng ngùng, thậm chí còn tự hỏi mình có đi quá xa hay không, ép người ta phải tới nước này: “Anh, anh đừng nói như vậy… Tôi cũng có phần sai… Thôi bỏ đi, chúng ta coi như hòa, tôi không trách anh đâu…”
Dù sao cô cũng không định gây rắc rối cho Lạc Ninh, cô chỉ muốn cáo mượn oai hùm, dọa anh ta bằng cách mượn “tấm da hổ” của lãnh đạo mà thôi (ý là mượn uy).
Lạc Ninh cười nói: “Cô Quan thật là rộng lượng, tôi thật may mắn.”
Những người cùng bàn nhìn hai người đưa qua đẩy lại, thấy bọn họ tựa hồ đã hòa giải, Lan Ương bỗng nở nụ cười: “Ninh ca, rốt cuộc thì anh đã làm gì đắc tội với cô Quan Quan của bọn em? Kể nghe xem nào, để em phân xử giúp anh, xem anh có thực sự bị trừng phạt đúng tội hay không.”
Lan Ương trước đó có đóng một bộ phim tình cảm đô thị do Lạc Ninh tham gia sản xuất, hai người quen nhau nên cô nàng mới gọi anh ta như vậy.
Lạc Ninh thở dài: “Anh cũng nghĩ như vậy, đáng tiếc anh không còn mặt mũi nào, quả thực là lỗi của anh. Huống chi, những chuyện đó nếu không có sự cho phép của cô Quan thì anh cũng không dám hé răng nửa lời.”
Một đôi nam nữ trẻ tuổi nói giữa bọn họ có hiểu lầm, nhưng lại từ chối nói hiểu lầm là cái gì, không khỏi khiến người ta tưởng tượng miên man.
Quả nhiên, Lan Ương nói đùa: “Thần bí thế cơ à, đến bọn em cũng không được nghe nữa.”
Ngay cả Vương tổng cũng cười nói: “Tiểu Lạc, cậu cùng cô Quan Quan của chúng tôi mới gặp hai lần sao? Nhìn hai người thế nào cũng không giống không quen à nha.”
Lạc Ninh đương nhiên hiểu ý của bà ấy, vốn định giải thích nhưng lại khựng lại, khẽ cười rồi nói theo Vương tổng: “Chúng tôi chỉ gặp nhau hai lần, nhưng lại phát sinh rất nhiều chuyện…”
Mọi người nhìn nhau rồi nhướng mày.
Bởi vì Quan Oánh vừa mới hoàn hồn lại sau cú sốc, cô không chú ý đến sắc mặt của mọi người, chứ đừng nói đến chút tiểu xảo của Lạc Ninh.
Cô chỉ cảm thấy bầu không khí trên bàn ăn có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng những gì Lạc Ninh nói đều là sự thật, trong hai lần gặp mặt của bọn họ đã xảy ra rất nhiều chuyện. Đang định hỏi thì nghe thấy Lan Ương nói với vẻ bà tám: “Ủa, mà hai người quen nhau như thế nào? Nếu là đồng hương, chẳng lẽ là bạn cấp ba? Nhưng bạn cùng lớp thì không thể không quen biết nhau, hai người là bạn cùng trường sao?”
Quan Oánh còn chưa kịp phủ nhận, Lạc Ninh đã ra vẻ chính trực rồi nói: “Đương nhiên không phải, trường cấp ba của cô Quan là trường cấp ba tốt nhất khu bọn anh, tốt hơn trường anh theo học rất nhiều!”
Quan Oánh: “…”
Cô kinh ngạc nhìn Lạc Ninh, không thể tin được anh ta lại có thể nói ra những lời như vậy!
Tôi đã nói tôi tha thứ cho anh rồi mà, tại sao mọi chuyện vẫn chưa kết thúc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT