Chương 5

Hứa Trĩ Ý đưa tay cho anh, giống như bốn năm trước vậy.

Bàn tay của Chu Nghiên vừa to vừa lớn, lòng bàn tay lại ấm áp, nắm lấy tay cô khiến cô cảm thấy có dòng sức mạnh truyền đến ùn ùn không ngừng.

Lông mi của Hứa Trĩ Ý khẽ run, còn chưa kịp khôi phục tinh thần thì đã bị Chu Nghiên túm vào trong ngực.

Bất ngờ không kịp đề phòng, mũi của Hứa Trĩ Ý đụng vào bả vai anh.

Cô đau đớn ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị hung dữ với anh thì thấy được đôi mắt của anh trước.

Thật ra màu mắt của Chu Nghiên thiên về kiểu màu nhạt, là màu hổ phách, xinh đẹp giống hạt lưu ly. Giờ phút này, hạt lưu ly đó đang phản chiếu lại ảnh ngược của chính mình.

Hứa Trĩ Ý ngẩn ra, trong đầu bỗng nhiên hiện lên cảnh tượng lần đầu cô đối mắt với đôi mắt xinh đẹp này ở mấy năm trước, và đó cũng là lần gặp đầu tiên của bọn họ.

Trước khi gặp mặt Chu Nghiên, Hứa Trĩ Ý đã biết có một người như vậy.

Lúc cô mới bước nửa cái chân vào giới này thì Chu Nghiên đã là một diễn viên có nhân khí có lượng truy cập, lấy được giải nam chính xuất sắc nhất và nam phụ xuất sắc nhất rồi.

Đêm trước sau khi được Tiêu Văn Thiến báo cho ngày hôm sau phải gặp mặt ăn cơm với Chu Nghiên và nhóm đạo diễn, Hứa Trĩ Ý đã mất ngủ.

Bạn tốt Thịnh Đàn biết rõ, trước khi hợp tác với Chu Nghiên, Hứa Trĩ Ý được coi là nửa fan điện ảnh của anh.

Phim điện ảnh mà Chu Nghiên diễn, cô đã xem đi xem lại mấy lần.

Thời gian ăn cơm được quyết định là vào buổi tối, trong nhà hàng của một hội sở có tính riêng tư cực cao.

Lúc Hứa Trĩ Ý đến thì Chu Nghiên còn đang vì trên đường kẹt xe mà đến muộn.

Chào hỏi với đoàn đạo diễn và biên kịch xong, Hứa Trĩ Ý căng thẳng ngồi ở một góc, cô không dám chơi điện thoại, chỉ liên tục uống nước rồi nghe mọi người nói chuyện phiếm.

Đây là thói quen xấu của cô, khi căng thẳng sẽ uống nước điên cuồng.

Không lâu sau, Hứa Trĩ Ý đã muốn đi vệ sinh.

Cô nói với Tiêu Văn Thiến một câu rồi đứng dậy đi toilet.

Hứa Trĩ Ý đi đến sau cửa, kéo cánh cửa ra.

Vừa kéo cửa ra thì chạm mặt ngay với người cũng đang vươn tay chuẩn bị đẩy cửa.

Hai người bọn họ, một người đứng ở trong cánh cửa, một người đứng ở ngoài cửa.

Cái bóng phủ xuống, Hứa Trĩ Ý giương mắt lên theo bản năng. Vừa đưa mắt nhìn lên, cô lập tức thấy được người đàn ông với thân hình thon dài cao ngất, mặc áo phao đen, đội mũ lưỡi trai và khẩu trang đang đứng ở trước mặt cô.

Tầm mắt hai người va phải nhau.

Anh cụp mắt xuống quan sát cô, làm cô chú ý đến mày mắt của anh đầu tiên.

Mày kiếm mắt sáng, lông mi vừa cong vừa dài.

Màu mắt của anh thiên về kiểu nhạt, vì có ánh đèn màu cam trong hội sở làm nổi bật, đồng tử màu hổ phách trong mắt anh tựa như đang chảy xuôi dòng ánh sáng ấm.

Hứa Trĩ Ý còn chưa từng gặp việc đời nên cô cứ ngây ngẩn đầy tự nhiên như vậy.

Trái lại là Chu Nghiên đã hoàn hồn trước, anh nhìn Hứa Trĩ Ý, dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh giơ tay vòng qua sau tai tháo khẩu trang xuống, lộ ra một khuôn mặt hoàn chỉnh.

“Xin chào.” Giọng anh có hơi khàn, giống như bị cảm.

Anh cụp mi, nhìn dáng vẻ ngu ngơ ngây ngốc của Hứa Trĩ Ý, nở nụ cười rất nhẹ: “Tôi là Chu Nghiên.”

“Hứa… Hứa Trĩ Ý.”

Cô nói lắp trả lời lại.

Mày của Chu Nghiên hơi dương lên, “Tôi biết.”

Hứa Trĩ Ý: “…”

Chu Nghiên nhìn cô: “Có việc muốn ra ngoài?”

Hứa Trĩ Ý “Ừm” một tiếng, vành tai và gương mặt đỏ lên ác liệt, cô ngập ngừng nói: “Đi… Toilet.”

Chu Nghiên lập tức nghiêng người, lúc cô đi lên còn hỏi một câu: “Biết ở đâu không?”

“… Biết.”

Nói xong một câu như vậy xong, Hứa Trĩ Ý nhanh chóng chạy đi.

Buổi tối hôm đó, ký ức sâu nhất của cô chỉ đến đây. Ở toilet phóng thích xong cô quay lại phòng bao, từ lúc ấy Hứa Trĩ Ý cũng không dám ngẩng đầu lên nữa.

Quá mất mặt cũng quá xấu hổ rồi!

Nhưng cô có thể cảm nhận được láng máng, ánh mắt như có như không của Chu Nghiên dừng ở trên người cô rất nhiều lần.

-

Cô thất thần rất lâu, Chu Nghiên cúi người khẽ cắn lên khóe môi cô: “Nghĩ gì thế?”

Hứa Trĩ Ý hoàn hồn, nhìn mặt mũi gần trong gang tấc của anh, cô dùng ngón tay chạm vào lông mi của anh.

“Suy nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy anh.”

Cô liếm khóe môi ướt át bị anh hôn, chợt muốn hỏi: “Trong phòng bao hôm ấy, có phải anh đã nhìn em mấy lần lận đúng không?”

Cô nhắc tới thì tự nhiên Chu Nghiên cũng nghĩ đến.

Anh nâng mặt, ý cười trên mặt sâu hơn: “Đúng vậy.”

Anh thừa nhận.

“Nhìn em làm gì?” Lúc trước Hứa Trĩ Ý không nhớ đến mà hỏi, hơn nữa chủ yếu cũng là do quá ngượng ngùng.

Cô không muốn để bản thân xấu hổ.

Nghe vậy, Chu Nghiên nghiêm túc nhớ lại một chút.

Dưới ánh mắt chờ mong của Hứa Trĩ Ý, anh trả lời: “Lúc ấy anh nghĩ, cô diễn viên mới này thật sự không coi mình là người ngoài chút nào.”

Nghe thấy câu trả lời này, Hứa Trĩ Ý tức muốn hộc máu, giơ tay đấm anh một cái.

Cô trừng mắt với anh rồi tức giận nói: “Nào có! Ai bảo anh đến trễ như vậy, khi đó em uống nhiều nước quá.”

Nếu không phải Chu Nghiên đến trễ thì cô cũng chẳng đến mức như vậy.

Chu Nghiên nhéo vành tai nóng bỏng của cô rồi nở một nụ cười trầm trầm.

Hứa Trĩ Ý liếc nhìn anh một cái, “Thế là hết rồi?”

Chu Nghiên hơi ngừng lại, nghĩ đến dáng vẻ lúc nhìn thấy cô rồi mỉm cười: “Còn có, những lời đạo diễn nói với anh trước đó không quá chút nào.”

“Hả?”

Chu Nghiên cọ cọ chóp mũi của cô, cho biết đúng sự thật: "Diễn viên nữ sắp hợp tác với anh, thật sự rất xinh đẹp."

Nghe thấy lời này, Hứa Trĩ Ý có hơi đắc ý.

Tuy nói diễn viên quan trọng kỹ thuật diễn hơn, nhưng được người ta khen xinh đẹp thì cô vẫn rất vui.

Cô hất hất mi, kiêu ngạo mà nói: "Đó là đương nhiên, em được người ta khen từ nhỏ--"

"Đến lớn" Hai chữ này còn chưa nói được ra thì cô lại bị Chu Nghiên chặn môi lần nữa.

Một thời gian không gặp, dường như anh đã mất đi chút kiên nhẫn.

Môi Chu Nghiên dán lên môi cô mà mút, cạy hàm răng của cô ra, áp sát từng tấc từng tấc một rồi đi sâu vào.

Ba năm yêu nhau này, hai người đã hôn vô số lần.

Ở trong nhà của bọn họ, ở khách sạn, ở trong xe...... Cho dù là ở đâu, cho dù là hôn bao nhiêu lần, Hứa Trĩ Ý đều không thể khống chế mà sẽ bị anh hôn cho đến mức tim đập nhanh hơn, hôn đến nỗi trái tim như chỉ vì anh mà đập.

-

Trong bãi đỗ xe.

Xe của Hứa Trĩ Ý chưa đi, xe bảo mẫu màu đen bên cạnh cũng không nhúc nhích.

Hai vị trợ lý ở một chiếc xe khác, không dám đi đến bên cạnh.

Hai mặt nhìn nhau một hồi, Trịnh Nguyên nói: "Hết thời gian rồi."

Bồ Hoan: "......"

Cô im lặng một lúc, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Anh dám đến quấy rầy không?"

Trịnh Nguyên: "Không dám lắm."

Tuy anh cảm thấy Chu Nghiên không đến mức sẽ làm gì đó, nhưng đúng là cũng sợ quấy rầy chuyện tốt của hai người bọn họ.

Yên lặng một hồi, Bồ Hoan đề nghị: "Anh gửi tin nhắn cho anh Nghiên xem sao?"

Trịnh Nguyên: "Đã gửi, không trả lời."

"......" Bồ Hoan: "Vậy em gửi tin nhắn cho chị em xem sao?"

Trịnh Nguyên: "Được."

......

Điện thoại rung lên.

Hứa Trĩ Ý đẩy Chu Nghiên ra, Chu Nghiên thoáng rút lui về sau rồi khẽ mổ lên khóe môi cô, giọng nói khàn khàn: "Tin nhắn của trợ lý?"

Hứa Trĩ Ý ấn mở thì thấy đúng là thật.

Đến lúc này, cô mới nhớ đến mà hỏi: "Sao anh lại ở trung tâm thương mại?"

Chu Nghiên giơ tay lên, ngón tay lau chỗ vết son bị mình hôn lem của cô, thấp giọng nói: "Đoàn phim chuyển trường quay."

Hứa Trĩ Ý chớp mắt, "Đoàn phim chuyển trường quay được nghỉ?"

Trong ấn tượng của cô, bộ điện ảnh này của Chu Nghiên đang đuổi tiến độ, không có ngày nghỉ. Liên hoan phim lần trước, là vì không thể đẩy đi nên mới không thể không về.

Chu Nghiên: "Không nghỉ."

Hứa Trĩ Ý sửng sốt một chút, cô đã hiểu được.

Chu Nghiên thấy biểu cảm của cô thì biết ngay cô đã hiểu, anh nắm ngón tay cô rồi nhỏ giọng nói: "Hôm nay đền tội đến đây thôi, lần sau tiếp tục bổ sung?"

Anh phải đến sân bay rồi.

Lông mi của Hứa Trĩ Ý run run, ánh mắt nhìn chằm chằm anh.

Chu Nghiên đón nhận ánh mắt nhìn chăm chú của cô, anh cười rồi hỏi: "Làm sao vậy?"

"Anh đổi chuyến bay như này, đạo diễn đồng ý?"

Theo hiểu biết của cô thì từ tỉnh Lư bay đến Diêm Cảng không cần qua Bắc Thành đổi chuyến, thật ra thì hai nơi này cũng tương đối gần. Ít nhất thì bay đến Diêm Cảng còn gần hơn bay đến Bắc Thành.

Chu Nghiên rẽ về như vậy sẽ tốn mấy tiếng đồng hồ ngồi máy bay.

"Không làm chậm tiến độ." Chu Nghiên nói: "Anh đến kịp."

Chẳng qua là giảm bớt thời gian nghỉ ngơi sau khi xuống Diêm Cảng thôi, anh không thể đến khách sạn nghỉ ngơi nữa, cần chạy thẳng đến phim trường.

Môi của Hứa Trĩ Ý mấp máy, dựa vào bả vai anh rồi nói: "Em đã không sao rồi."

Cô biết Chu Nghiên vì không yên tâm nên mới cố ý rẽ về thăm cô.

Chu Nghiên vỗ vỗ đầu cô: "Bây giờ đã biết."

Anh hôn lên má cô rồi nhỏ giọng nói: "Đợi anh đóng máy xong rồi về lại ôm tiếp?"

Hứa Trĩ Ý "Ừm" một tiếng, có ý muốn đưa anh đến sân bay nhưng rồi lại sợ bị fans phát hiện.

Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không nhắc đến.

"Vậy anh nhớ chú ý an toàn."

Chu Nghiên sờ má cô, "Biết."

-

Chu Nghiên đi rồi, Hứa Trĩ Ý quay về nhà.

Vừa đến nhà, Tiêu Văn Thiến đã mang đến tin tức tốt cho cô, cô nhận được hai lời mời của chương trình tạp kỹ có kịch bản không tệ, là một mình.

Hứa Trĩ Ý kinh ngạc, không ngờ rằng lời mời của chương trình tạp kỹ sẽ đến nhanh như vậy.

Tiêu Văn Thiến nói với cô, "Bây giờ là thời đại của internet, trong hai chương trình tạp kỹ này có một cái là ghi hình xong mới phát, một cái là ghi hình dưới hình thức phát sóng trực tiếp."

Nghe vậy, Hứa Trĩ Ý hỏi: "Chị cảm thấy cái nào tốt hơn?"

Thật ra Tiêu Văn Thiến không xác định được, bởi vì trước đó Hứa Trĩ Ý chưa từng tham gia chương trình tạp kỹ nào, cô ấy không biết biểu hiện của cô trong chương trình tạp kỹ sẽ như thế nào.

Ghi xong rồi phát cần giao tiếp với một nhóm đồng hành, phát sóng trực tiếp cần giao tiếp với người xem, đối với Hứa Trĩ Ý thì hai cái này đều rất khó.

Nghe thấy phân tích của Tiêu Văn Thiến, Hứa Trĩ Ý dở khóc dở cười: "Em cũng đâu có không biết nói ra lời nói trong lòng mình như vậy."

Tiêu Văn Thiến: "Chị sợ em căng thẳng."

Hứa Trĩ Ý nghĩ một lát, "Chọn ghi hình xong mới phát đi, em thử trước xem sao."

Độ khiêu chiến của phát sóng trực tiếp quá cao, đợi đến lúc cô quen với ống kính của chương trình tạp kỹ rồi suy xét sau.

"Được."

Trước khi cúp điện thoại, Tiêu Văn Thiến cười nói: "Còn nữa, hưởng ứng của hoạt động hôm nay không tệ."

Cô ấy khen: "Không kém với trước đó chút nào."

Hứa Trĩ Ý cong môi.

Bỗng chốc, Tiêu Văn Thiến chuyển đề tài: "Chu Nghiên đến thăm em?"

"......" Hứa Trĩ Ý đáp lại: "Không phải là bị chụp đấy chứ?"

Tiêu Văn Thiến: "Chụp thì không bị chụp, nhưng hành trình của cậu ấy thay đổi, có không ít người đào ra được."

Nghệ sĩ là như thế đấy, bạn bay đến nơi nào thì cũng sẽ có người đào ra, rất nhiều tin tức của công ty hàng không nói là bảo mật, nhưng có thủ đoạn có biện pháp thì chung quy vẫn có thể lấy được.

Lúc Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên vừa mới trở nên cực kỳ nổi tiếng ấy, thậm chí tin tức chuyến bay của hai người còn từng bị sửa đổi.

Những năm gần đây mới khá hơn chút.

Cô ngẩn ra: "Vậy--"

Tiêu Văn Thiến nói: "Giống như trước đây. Fan CP ăn tết, fan only nói fan CP suốt ngày mơ mộng hão huyền, cái gì cũng có thể nghĩ đến được."

Hứa Trĩ Ý bị chọc cười.

Cúp điện thoại, Hứa Trĩ Ý đăng nhập tài khoản phụ rồi lên Weibo.

Không khác với những lời Tiêu Văn Thiến nói lắm, fan CP lại tìm được điểm chèo thuyền của cô và Chu Nghiên, đang chúc mừng trên siêu thoại.

Hôm nay bộ cô mặc tham gia hoạt động là váy lụa trắng, mà Chu Nghiên từng công khai trả lời rằng màu anh thích nhất là màu trắng.

Thật ra đằng sau đó anh còn có đôi lời không nói với truyền thông, anh thích nhất là Hứa Trĩ Ý mặc đồ màu trắng.

Một cái nhăn mày một tiếng cười trong hội trường hoạt động sự kiện của Hứa Trĩ Ý hôm nay đều bị máy quay, máy ảnh chụp lại, fans chỉnh sửa ảnh chụp của cô rồi đặt cùng với ảnh Chu Nghiên mặc vest đen tham gia hoạt động lần trước đó, đăng ảnh ghép đẩy thuyền.

Ngoài đó ra thì còn có cắt nối biên tập mới.

Hứa Trĩ Ý ấn mở thì thấy video cắt nối biên tập thành một ít tương tác giữa cô và Chu Nghiên trong các sự kiện mà mỗi người đã tham gia.

Hai người đứng trên sân khấu, xung quanh là biển người tấp nập đang vây quanh bọn họ, video Weibo viết – Trung Ý danh lợi song thu, thiên định lương duyên.

Cô không nhịn được mà ấn mở ra xem.

Vừa ấn mở, làn đạn bình luận mà fans gửi đã chiếm toàn bộ màn hình.

"A a a a a a đến rồi đến rồi!!"

"Hu hu hu hai người sáng lên hot lên ở trong giới của riêng mình, chiếm đất làm vương."

"Tôi lại có thể rồi."

"Đã lâu không được ăn đường của hai người, cuối cùng cũng có mới."

"A a a a kỵ sĩ đen và thiên nga trắng, thần diệu vĩnh viễn!"

Mỗi lần siêu thoại có video mới ra, fans toàn là chen chúc mà tới.

Không có nguyên nhân đặc biệt khác, chỉ là vì mấy năm gần đây đường có thể chèo thuyền của hai người này quá ít, ngoài đóng phim ra thì hoạt động thương vụ của bọn họ không nhiều lắm, cơ hội chạm mặt ở sự kiện cũng ít, cho nên vụ đối diện ở thảm đỏ khoảng thời gian trước đó đã khiến nhóm fan CP như đói như khát của họ thấy được hy vọng mới.

Trong lúc nhất thời, fans siêu thoại cũng trở nên sinh động hơn chút.

Hứa Trĩ Ý xem video mới xong thì lướt xuống dưới, còn lướt được một video có lượt bình luận và chia sẻ chừng mấy chục ngàn.

Năm ngoái Hứa Trĩ Ý đã thấy rồi, lúc này đây xem như là ôn lại.

Nội dung của video cắt nối biên tập này toàn là tương tác của cô và Chu Nghiên mấy năm trước.

Lúc bộ phim điện ảnh đầu tiên của hai người công chiếu, dân cư mạng đã nhìn ra sự mờ ám.

Buổi lễ công chiếu đó, Chu Nghiên và Hứa Trĩ Ý đứng cạnh nhau, hai người một đen một trắng, chính là kỵ sĩ đen và thiên nga trắng theo như lời mọi người, bọn họ đứng cạnh nhau, cho dù là khí chất, chênh lệch chiều cao, hay là khuôn mặt, tất cả đều lộ rõ hai chữ -- xứng đôi.

Lúc ấy là lần đầu tiên Hứa Trĩ Ý tham gia hoạt động lớn như vậy, lại là bộ phim điện ảnh đầu tiên của mình nên thật ra cô rất căng thẳng.

Toàn bộ câu hỏi mà phóng viên hỏi, câu có thể trực tiếp trả lời thì cô đều trả lời, còn tất cả câu không dễ trả lời đều là Chu Nghiên giúp gạt đi.

Lúc ấy, Chu Nghiên đã là " lão làng" biết ứng phó với truyền thông, mà Hứa Trĩ Ý thì chỉ là người mới nhỏ bé.

Toàn bộ sự khẩn trương của cô rơi hết vào trong mắt Chu Nghiên, rõ ràng anh biết bản thân không thể biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng khi nhìn thấy Hứa Trĩ Ý bị phóng viên làm khó dễ, bị hỏi ngược câu hỏi thì anh vẫn không khống chế được ánh mắt lo lắng vì cô.

Thỉnh thoảng bọn họ mắt đối mắt, anh động viên cô rồi cả biểu cảm cô căng thẳng nhìn về phía anh xin giúp đỡ, tất cả đều không thể tránh được đôi mắt của người xem với truyền thông.

Hai bọn họ chưa bao giờ có tương tác thân mật, nhưng trong ánh mắt lơ đãng của hai người đã toát ra tình cảm, đủ để mọi người động lòng.

Bọn họ là thật.

Bọn họ nhất định là thật.

Đây là sự công nhận kiên định không thay đổi của tất cả fan CP.

Cũng là vì tin tức bị bại lộ ra trước đấy của hai người mà khiến cp Trung Ý không chèo được đường mấy năm nay rồi nhưng vẫn không chịu bỏ.

Fan CP đều tin rằng, chờ thêm chút, chờ thêm chút nữa là bọn họ sẽ có đường ăn.

Xem xong video, Hứa Trĩ Ý nằm trên sô pha ngẩn ngơ một hồi.

Đang thất thần thì điện thoại của cô rung lên, là Thịnh Đàn gửi tin nhắn đến.

Thịnh Đàn: "Có phải Chu Nghiên đến hiện trường hoạt động thăm cậu không?"

Hứa Trĩ Ý: "?"

Thịnh Đàn: "Trả lời tớ trước."

Không biết vì sao, trái tim của Hứa Trĩ Ý chợt căng thẳng mà đập nhanh một nhịp, cô cụp mi trả lời lại: "Bị chụp rồi?"

Thịnh Đàn: "Mẹ nó mẹ nó mẹ nó!!! Thế mà là thật!! Các cậu làm ngọt chết tớ thôi rồi."

Hứa Trĩ Ý: "......"

Thịnh Đàn: "Không bị chụp, nhưng mà có fan CP đang phân tích biểu cảm của cậu."

Tin nhắn được gửi đến, còn tiện thể gửi cho Hứa Trĩ Ý thêm mấy cái liền.

Hứa Trĩ Ý ấn mở ra, là một fans cắt nối biên tập phân tích biểu cảm sâu xa của cô ở hiện trường sự kiện hôm nay.

Trong video, có rất nhiều lần Hứa Trĩ Ý nhìn về một chỗ, mỗi lần nhìn, ánh mắt cô đều có sự né tránh, sau khi nhìn xong thì khóe môi sẽ cong lên.

Video phân tích của fans này vừa ra cái là fan CP giống như điên rồi vậy, điên cuồng bình luận chia sẻ.

"A a a a a cho nên ở hiện trường sự kiện hôm nay ngoài fans ra thì còn có Chu Nghiên đúng không?"

"Không thể nào không thể nào!! Lại có đường à?"

"Tin tức mới nhất! Có người biết chuyện tung tin, hôm nay Chu Nghiên thật sự đã quay về Bắc Thành, trước đó anh ấy đóng phim ở tỉnh Lư, hôm nay đoàn phim chuyển trường quay đến Diêm Cảng. Mọi người đều biết đến tỉnh Lư cách Diêm cảng cũng gần, vốn không phải chuyển chuyến. Mà ở Bắc Thành Chu Nghiên lại không có hoạt động thương vụ, anh về Bắc Thành chuyển chuyến làm gì không cần nói cũng biết nhỉ."

"Ô ô ô ai nói đường lén lút không ngon chứ."

"Chỉ có tôi tò mò, lúc Chu Nghiên đáp xuống đất Bắc Thành là hai giờ, từ sân bay đến hội trường tham gia hoạt động của Hứa Trĩ Ý cần một tiếng, vậy lúc anh đến tối thiểu là ba giờ lúc hoạt động bắt đầu. Hoạt động của Hứa Trĩ Ý kết thúc là bốn giờ, chuyến bay Chu Nghiên rời khỏi Bắc Thành là sáu giờ, loại trừ thời gian đi đường và đăng ký một tiếng rưỡi, vậy thời gian gặp mặt nhiều nhất giữa anh ấy và Hứa Trĩ Ý cũng chỉ có nửa giờ???"

"Ơ nửa...... Nửa giờ như thế là được hay không được?"

"???"

"Hỏi @ Hứa Trĩ Ý"

"Vợ @ Hứa Trĩ Ý giải đáp cho chúng tôi một chút đi."

"Gọi vợ cái gì! Vợ Chu Nghiên @ Hứa Trĩ Ý trả lời một câu đi, bọn em muốn biết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play