Số điện thoại này không phải là ai khác mà chính xác là của Quý Mạc Nam.
“Rốt cuộc, tại sao biệt thự Phương gia lại ở trong tay Quý Mạc Nam.”
Cô không khỏi nghi ngờ về chuyện năm đó Phương gia phá sản có liên quan gì tới Quý Mạc Nam hay không?
Chẳng lẽ Mạc Nam lại là người đứng sau mọi việc?
Những câu hỏi này cứ luôn quanh quẩn trong đầu cô. Cô vẫn luôn muốn tìm ra sự thật năm đó. Bây giờ Mai Ánh trở về có lẽ cũng đã đến lúc để sự thật phơi bày.
Cũng từ ngày hôm đó Elip vẫn luôn cố gắng tìm mọi cách để cho cô hết giận, nhưng cô vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với anh ta. Cô nói không trách nhưng lại tạo một khoảng mới cho Elip.
Mới đó, mà cô đã trở về đây được gần một tuần rồi, mỗi ngày cứ đi ra khỏi phòng thì cô luôn cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình vậy?
“Mai Ánh, em đi đâu vậy?”
Thấy Mai Ánh bước ra khỏi phòng, Elip liền nhanh chóng đi tới.
“Em có việc cần đi gặp bạn cũ.”
Nghe thấy “bạn cũ” khiến Elip có chút không yên tâm.
“Hay là anh đi cùng em.”
“Không cần đâu em đi một mình cũng được.”
Mai Ánh phũ phàng từ chối, rồi rời đi.
Vẻ mặt Elip trở nên buồn bã, thất vọng.
“Thiếu gia.”
Không biết từ lúc nào có một chàng trai đã đứng sau lưng Elip.
“Lại chuyện gì nữa? Ông già muốn tôi trở về sao?”
Chưa cần để vệ sĩ nói thì anh ta cũng đã đoán ra được một phần rồi, những năm nay anh ta ăn chơi lêu lổng, không chịu trở về quản lý công ty khiến cho ông ta vô cùng khó chịu.
“Ngài ấy nói, nếu cậu không chịu trở về nước thì đừng trách ông ấy làm điều sai trái.”
“Được rồi, cậu về trước đi.”
Khuôn mặt Elip hiện rõ sự mệt mỏi, chán nản.
Ông ta luôn như vậy, luôn muốn cấm đoán người khác, muốn mọi người đều làm theo ý ông ta, nhưng điều mà ông ta đã cảnh cáo trước thì không nên chống đối, nếu không hậu quả khôn lường.
Tại quán coffee.
“Đã tìm thấy manh mỗi gì chưa.”
Mai Ánh hỏi người mặc đồ đen đối diện.
“Hình như có ai đó đang cố gắng che dấu mọi việc.”
Chàng trai đối diện chỉ biết lắc đầu, nói tiếp.
“Sự việc năm đó, quả thật rất khó để điều tra tiếp.”
Cô cũng chỉ gật đầu rồi đưa một phong bì cho anh ta.
Năm đó công trình đang ở giai đoạn xây dựng, không biết tại sao các nhà đầu tư bỗng dưng rút vốn không có lí do, khiến công trình phải ngưng vì không đủ tiền chi trả, rồi còn trả một khoảng tiền rất lớn.
Ngày hôm đó khi nghe tin tất cả các nhà đầu tư đều rút vốn thì ông Phương lên cơn đau tim.
Mai Ánh ngay lập tức gọi điện cho chồng mình nhưng người bắt máy lại không phải anh ta mà là Ngải Anh, cô ta lúc ấy giọng điệu cao ngạo nói “Anh ấy đang tắm, lúc nữa tôi sẽ nói anh ấy gọi lại sau.” Nhưng rồi anh ta cũng không gọi điện cho cô. Lúc đó thật sự cô rất tuyệt vọng, người mà mình cần nhất hiện tại lại đang ở cùng với người khác.
Đây cũng chính là một trong những lí do mà hai người ly hôn.
Cô ngồi một mình tại quán coffee, bây giờ nhìn cô thật cô đơn biết bao nhiêu, tủi thân đến nhường nào.
Mai Ánh, cầm túi xách lên đi ra khỏi quán.
“Chị Mai Ánh.”
Cô bé với vẻ mặt ngây thơ nhìn thấy cô liền hớn hở chạy tới.
“Thiên An, sao em lại ở đây.”
Cô kinh ngạc nhìn cô bé đang đi tới trước mặt mình.
Thiên An là em gái của Quý Mạc Nam năm nay đã 20 tuổi nhưng vẫn rất trẻ con, nhìn mặt con bé thì ai nghĩ là 20 chứ?
Cô bé không trả lời cô, mà nhanh chóng đến khoác lấy tay cô kéo cô đi lên taxi.
“Em định đưa chị đi đâu vậy?”
Mai Ánh khó hiểu nhìn Thiên An.
“Em không quen ai ở đây cả, nhưng bây giờ em rất muốn đi chơi, chị đi với em được không?”
Cô bé nhìn cô với vẻ mặt cầu khẩn.
“Được rồi.”
Cô bất lực mỉm cười.
Đúng thật, dù là ba năm trước hay là bây giờ thì mỗi lần cô nhìn thấy ánh mắt đó, thì cô không thể cầm lòng được mà đồng ý.
Thiên An kéo tay cô vào chiếc xe taxi đang đậu gần đó.
“Mục đích đầu tiên, đến khu vui chơi.”
Cô bé hét lên thích thú, nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, khiến người khác nhìn thấy cũng phải xiêu lòng.
Cô bé đúng là “thạch ngọc bảo của Quý gia”
Cô nhìn thấy cô bé vui vẻ như vậy, cô cũng cảm thấy rất vui.
Sau một lúc chiếc xe đã đậu tại khu vui chơi.
Cô bé liền kéo Mai Ánh xuống xe, Thiên An đúng là có tâm hồn ăn uống đầu tiên thứ cô bé đến không phải là các trò chơi đặc sắc trước mặt, mà là những món ăn được bày bán trước cổng.
“Chị Mai Ánh, kẹo bông này ngon thật đấy?”
Thiên An cầm hai que bông gòn đi tới, một cây đã căn hơn một nửa, cô bé đưa que còn lại cho cô. Nhìn cô bé hồn nhiên như vậy cô lại bất giác nhớ lại bản thân mình.
“Chị sao vậy? Sao chị đứng yên vậy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT