Hào Quang Nhân Vật Phụ

Chương 5: Thế Giới 1 - Xuyên Thành Lốp Xe Dự Phòng Trong Văn Tình Yêu


2 tháng


Edit: Cá Mặn (◍•ᴗ•◍)
▭▭▭▭▭▭▭▭▭▭▭▭▭▭▭▭


Diệp Du cảm giác được Diệp Thần đang dùng ánh mắt mãnh liệt ngăn cản mình, nhưng cậu cũng chỉ là nhìn cậu ta một cái, sau đó tiếp tục đi về phía trước.


"Các vị lãnh đạo, tôi có thể nói vài lời không?" Diệp Du bình tĩnh và lễ phép hỏi


Một số lãnh đạo và giáo viên đều nhìn về phía Diệp Du, đồng thời sửng sốt, bởi vì Diệp Du chỉ lặng lẽ đứng ở đó, điều này khiến người ta có một loại cảm giác yên bình dễ chịu. Nhưng điều khiến họ đồng thời sững sờ, không khỏi thán phục không chỉ là dung mạo tinh xảo⋆ mà còn là khí chất toát ra từ bên trong cậu.

⋆Dung mạo tinh xảo - 精美外观 【精美外觀】- Jīngměi wàiguān (vẻ ngoài tuyệt đẹp) 


Nếu nói về ngoại hình, thì trong đoàn Văn Công không ai là không đẹp, bởi vì ngoài tài năng, ngoại hình cũng là một trong những tiêu chuẩn lựa chọn quan trọng. Những người lãnh đạo và giáo viên đều đã từng gặp nguyên chủ Diệp Du, nhưng họ không có ấn tượng sâu sắc gì về cậu ấy, mặc dù nguyên chủ Diệp Du trông rất đẹp, nhưng ở trong một đoàn Văn Công có nhan giá trị và ngoại hình tương đối cao này thì cậu ấy cũng không mang lại cảm giác về cái nhìn sâu sắc gì cho mọi người. Nói một cách đơn giản, tuy rằng nguyên chủ Diệp Du trông rất đẹp, violin cũng chơi rất tốt, nhưng lại là một người có cảm giác tồn tại rất thấp.


Nhưng bây giờ Diệp Du, đang đứng trước mặt họ ở một khoảng cách gần như vậy, khiến họ cảm thấy trong nháy mắt bừng sáng. Sau lần này, có lẽ họ sẽ không bao giờ quên được vẻ ngoài của Diệp Du.


"Cậu thì nói được lời tốt gì?!" Lưu Tuệ nhìn Diệp Du lớn tiếng nói: "Nếu như cậu còn có chút xấu hổ, thì nên công khai kiểm điểm cùng xin lỗi tất cả những người bị cậu liên lụy! Thế nhưng cậu lại làm như không có chuyện gì, giống như những chuyện xấu kia không có chút liên quan nào đến mình cả, xem ra việc tôi hi vọng cậu sẽ cảm thấy có chút xấu hổ, cũng là quá coi trọng cậu rồi!"


"Đội trưởng Lưu, xin hãy kiềm chế cảm xúc và chú ý lời nói của mình. Cô không được phép xúc phạm đến nhân cách của bất kỳ binh lính nào. Hiện tại tôi chỉ cảnh cáo cô qua lời nói nhưng nếu còn có lần sau thì sẽ trực tiếp ghi lại xử phạt!" Sắc mặt của Phó đoàn trưởng vô cùng nghiêm túc nhìn Lưu Tuệ nói.


Lưu Tuệ há miệng, không nói thêm gì nữa, vừa rồi xác thực cô có hơi kích động nên không lựa lời mà nói, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô bị Phó đoàn trưởng cảnh cáo trước mặt nhiều người như vậy, khiến cô có chút lúng túng ngồi xuống.


"Cậu muốn nói điều gì?" Phó đoàn trưởng nhìn Diệp Du hỏi.


"Tôi có một câu hỏi muốn hỏi đội trưởng Lưu." Diệp Du hướng ánh mắt về phía Lưu Tuệ, giọng điệu bình tĩnh mà không vội vàng hỏi: “Cô là đội trưởng của đội tân binh, tất cả các tân binh nếu muốn ra ngoài vào buổi tối thì đều phải tìm cô để tiến hành đăng ký và lấy giấy phép ra ngoài thì mới có thể rời khỏi ký túc xá đúng không?” 


Lưu Tuệ không trả lời cậu, mà chỉ cho cậu một ánh mắt vô nghĩa, nhưng cô vừa nhìn như vậy, liền nghĩ tới điều gì đó, sau đó cô liền ngẩn người ra.


"Xin hỏi, đội trưởng Lưu, cô có chắc chắn rằng tối hôm đó tôi là người đã tìm đến cô để xin ra ngoài không?" Diệp Du nhìn thẳng vào Lưu Tuệ, nhưng Lưu Tuệ lại không dám đối mặt với cậu.


"......" Sắc mặt Lưu Tuệ có chút mất tự nhiên, cô ta trầm mặt một lúc rồi nói: "Cậu tự mình đến đăng ký, giờ cậu lại quay sang hỏi tôi? Ngày hôm đó chính cậu cũng đã là người thừa nhận với cục điều tra rằng cậu đi gặp Đỗ Hạo. Hay là nói, cậu không lấy giấy phép ra ngoài mà lén lút rời khỏi ký túc xá?"


"Nếu như tôi không có giấy phép ra ngoài, vệ binh ngoài cổng, làm sao có thể thả tôi đi được chứ?" Diệp Du cười nói: “Tôi lo lắng tối hôm đó có quá nhiều người ra ngoài, nên đội trưởng Lưu có thể nhớ nhầm, không bằng đem bản đăng ký lấy lại đây một chút, cho các vị lãnh đạo cùng xem?"


"Cậu chính miệng thừa nhận, còn có thể có sai sao?!" Lưu Tuệ hung hăng nhìn Diệp Du một cái.


"Phó đoàn trưởng, tôi đề nghị xem lại sổ đăng ký ra ngoài vào tối hôm đó." Diệp Du biết Lưu Tuệ khẳng định không muốn cầm sổ đăng ký ra ngoài, cho nên vẫn trực tiếp nói với người có thể làm được việc này sẽ tương đối tiết kiệm thời gian.


Phó đoàn trưởng trầm mặc một lát sau, quay đầu nói với vệ binh phía sau: "Đi đến văn phòng của đội trưởng Lưu, đem sổ đăng ký ra ngoài của các tân binh tới đây."


"Tôi tự đi lấy!" Lưu Tuệ đột nhiên đứng lên, nói xong liền sải bước đi ra ngoài.


Diệp Thần nhìn Lưu Tuệ sải bước ra ngoài, lòng bàn tay căng thẳng đến toát mồ hôi.


Một số lãnh đạo và một số giáo viên đã nhìn thấy Diệp Du đứng đó, nhưng họ không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt cậu. Nghĩ đến vừa rồi cậu đối mặt với Lưu Tuệ lớn tiếng chỉ trích cùng sỉ nhục, cậu không lo lắng cũng không tức giận, cũng không bối rối, sắc mặt cũng không có chút thay đổi nào, tuổi còn trẻ mà có thể bình tĩnh như vậy thật sự là rất hiếm thấy.


Lưu Tuệ đem sổ đăng ký ra ngoài của các tân binh đến, sau đó mở ra đặt trước mặt Phó đoàn trưởng.


Phó đoàn trưởng chỉ liếc nhìn một cái, đã lập tức cau mày, sau đó ngẩng đầu nhìn Lưu Tuệ.


Ánh mắt Lưu Tuệ có chút né tránh, nhưng vẫn đứng thẳng tắp, giả vờ bình tĩnh.


"Xin hỏi, tôi có thể xem một chút không?" Diệp Du hỏi.


"Trên này, thật sự có tên của cậu." Phó đội trưởng đẩy danh sách ra ngoài một chút.


Diệp Du đi tới cầm danh sách lên, sau đó nhìn thoáng qua rồi nói: "Thì ra tối đó chỉ có tôi và Diệp Thần là hai tân binh duy nhất ra ngoài, bất quá..."


Khi Diệp Thần nghe thấy Diệp Du nói ra tên của mình, thì tim lại đập thình thịch và càng trở nên căng thẳng hơn.


Diệp Du cố ý dừng lại một chút, sau đó lại giả vờ khó hiểu nhìn Lưu Tuệ nói: "Bất quá vết mực viết tên của tôi không giống vết mực viết tên của Diệp Thần vậy? Sao vết mực viết tên của tôi lại giống như chưa khô vậy? Đã mấy ngày rồi..., không bằng gọi vệ binh trực cổng ngày đó đến hỏi một chút?"


Sau khi Diệp Du nói xong, liền đem danh sách đặt lại trên bàn.


Các lãnh đạo và giáo viên đang ngồi lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, các tân binh đang đứng đầu óc nhanh nhạy cũng đã hiểu được, còn ai đầu óc chậm chạp vẫn như đang đứng trong một đám sương mù.


"Được rồi." Phó đoàn trưởng dùng sức đóng danh sách đăng ký ra ngoài lại rồi nghiêm túc nói: "Chuyện này kết thúc tại đây, sau này mặc kệ là ai, cũng không được phép thảo luận và nhắc đến chuyện này nữa. Đội trưởng Lưu, đối với việc cô xúc phạm đoàn viên, tôi hy vọng cô có thể tự kiểm điểm sâu sắc về vấn đề này, sau đó viết một bản kiểm điểm đưa đến chỗ tôi"


".... Vâng." Lưu Tuệ nắm chặt hai tay lại, nhỏ giọng trả lời. Hiện tại cô có chút hối hận vì vừa rồi không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, cô bởi vì quá kích động, hoàn toàn quên mất chuyện tối hôm đó nguyên chủ Diệp Du cũng không có xin ra ngoài.


Kỳ thật chuyện này nếu như thật sự muốn điều tra, thì rất dễ dàng tra ra, chính là bởi vì nguyên chủ Diệp Du chủ động thừa nhận là mình cùng Đỗ Hạo gặp mặt, lời khai cũng giống với những lời mà Đỗ Hạo nói, lại bởi vì không phải chuyện gì lớn, cho nên mới không có tiếp tục điều tra tiếp. Nếu lúc đó nguyên chủ Diệp Du không thừa nhận, người của cục điều tra sẽ lập tức đến gặp Lưu Tuệ để hỏi danh sách tân binh ra ngoài, hoặc là trực tiếp hỏi vệ binh ở cổng, thì mọi chuyện sẽ được sáng tỏ vào đêm hôm đó.


Nhưng nếu sự thật được công bố, thì sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng, và một khi sự việc trở nên nghiêm trọng, nó sẽ ảnh hưởng rất xấu đến danh tiếng của đoàn Văn Công. 


Phó đoàn trưởng nhìn Diệp Du một cái, thấy cậu không có tức giận bất bình cùng ủy khuất, thì nghĩ rằng cậu hẳn là hiểu rõ chính mình làm như vậy là có lý do. Mặc dù rất tức giận vì cậu cũng là một trong những người đã làm sự việc trở nên nghiêm trọng, nhưng ông cũng đánh giá cậu rất cao, vì ngay cả khi cậu bị oan, cậu không chỉ có thể chứng minh mình vô tội mà còn có thể ẩn nhẫn sắp xếp mọi chuyện một cách chu toàn.


Diệp Du chỉ là tạm thời ẩn nhẫn mà thôi, cậu là người có thù tất báo thì làm sao có thể để chuyện này rơi vào quên lãng được. Cậu vẫn đang chờ đợi một thời cơ thích hợp hơn để vạch trần mối quan hệ giữa Đỗ Hạo và Diệp Thần, để cho tất cả mọi người đều biết sự thật, đồng thời cũng nhìn rõ được Đỗ Hạo rốt cuộc là hạng người như thế nào.


Sau khi đánh giá xong tất cả tân binh, thì các lãnh đạo cũng lần lượt rời đi, lần này do Trung đoàn trưởng đi họp nên không đến đánh giá tân binh. Chờ sau khi ông ấy trở về, Phó đoàn trưởng nhất định sẽ báo cáo sự việc hôm nay cho ông ấy biết, về phần Diệp Du có thể tham gia biểu diễn ở một tháng sau hay không, cũng phải đợi đoàn trưởng trở về rồi mới có thể tiếp tục thương lượng được.


Sau đó các tân binh cũng lần lượt rời đi, Diệp Du đi đến trước mặt Lưu Tuệ, nhìn cô nói: "Đội trưởng Lưu, trước đây tôi chưa từng đắc tội với cô, cũng chưa từng hại bất cứ ai, cô không thích tôi, thậm chí còn chán ghét tôi đó đều là việc riêng của cô. Tôi không thể can thiệp vào cảm xúc và cách nhìn của cô đối với tôi, nhưng cô lại chèn ép cùng nhắm vào tôi ở khắp mọi nơi, điều đó sẽ không có ích lợi gì cho cô, vì vậy tôi hy vọng cô có thể bỏ qua sự tồn tại của tôi trong tương lai, như vậy sẽ tốt cho cô và tôi.


Lưu Tuệ không trả lời Diệp Du, mà chỉ lườm cậu ta một cái rồi quay người rời đi.


Quý Văn đi tới bên cạnh Diệp Du, nhìn bóng lưng Lưu Tuệ rồi nhỏ giọng hỏi: "Cậu cũng không làm gì cô ta nhưng tại sao cô ta lại ghét cậu và nhắm vào cậu như vậy chứ?"


"Giữa con người với nhau điều quan trọng là phải có duyên, có người lần đầu gặp mặt liền cảm thấy thích, còn có người lần đầu gặp mặt liền cảm thấy ghét. Tôi đối với cô ta mà nói, khẳng định chính là người vừa nhìn thấy liền cảm thấy chán ghét." Trong cốt truyện mà Diệp Du đã xem, Lưu Tuệ từ đầu đến cuối đều chán ghét nguyên chủ Diệp Du. Khi nguyên chủ Diệp Du chưa làm bất cứ việc gì xấu, cô ta đã chèn ép ức hiếp cậu ta ở khắp mọi nơi, về sau mọi chuyện càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn. Và sau đó tính cách của nguyên chủ Diệp Du cũng càng ngày càng vặn vẹo, Lưu Tuệ đóng một vai không nhỏ trong đó.


Hai ngày sau, Hứa Kính Viễn bảo Diệp Du mang đàn violin đến gặp ông, Diệp Du mang theo hộp đàn violon đến phòng tập nhỏ của ban nhạc để gặp Hứa Kính Viễn.


Hứa Kính Viễn yêu cầu Diệp Du chơi một bản nhạc cổ điển nổi tiếng tên là Trở Về, Diệp Du đặt đàn violon  xuống sau khi chơi xong bản nhạc, khiến Hứa Kính Viễn gật đầu hài lòng.


"Kỹ năng cơ bản của cậu rất tốt, nhưng biểu hiện cảm xúc trong giai điệu vẫn có chút thiếu sót. Thời gian này cậu nên luyện tập nhiều hơn một chút, liền chuyên môn luyện tập bản nhạc này, tranh thủ trước buổi diễn ở một tháng sau hãy luyện tập đến trình độ tốt nhất mà cậu có thể làm được." Hứa Kính Viễn dặn dò.


"Tôi có thể lên sân khấu biểu diễn vào tháng tới không?" Diệp Du hỏi.


"Tôi đang giúp cậu tranh thủ, hy vọng vẫn là rất lớn, cậu đem bản nhạc này trở về nghiêm túc luyện tập thật tốt là được, chờ nửa tháng sau, tôi dẫn cậu đi gặp đoàn trưởng, cậu chỉ cần chơi một bài trước mặt đội trưởng là được, chỉ cần cậu có thể chơi tốt hơn so với hôm nay một chút liền không có vấn đề gì."


"Cảm ơn thầy Hứa, tôi sẽ cố gắng luyện tập, sẽ không làm thầy thất vọng."


Hứa Kính Viễn gật đầu nói: "Cậu cũng đừng có quá nhiều áp lực, chỉ cần kiên trì luyện tập, sau này cơ hội biểu diễn vẫn còn rất nhiều."


Lời này của Hứa Kính Viễn cũng không phải là an ủi Diệp Du. Diệp Du tuy là tân binh, nhưng toàn bộ ban nhạc ngoại trừ Hứа Kính Viễn ra thì không có ai chơi violin tốt hơn Diệp Du, hơn nữa đây còn là trong tình huống Diệp Du cố tình che giấu phần lớn thực lực của mình.


Nhạc cụ Hứa Kính Viễn am hiểu nhất cũng là violon, trước đây ông cũng khá hài lòng với nguyên chủ Diệp Du, nhưng lại cảm thấy phong cách âm nhạc của cậu không có cảm xúc lắm, nhưng nghĩ lại cậu dù sao vẫn còn rất trẻ, vẫn còn rất nhiều thời gian để tiến bộ. Mà biểu hiện xuất sắc của Diệp Du ở lần khảo hạch trước, cũng khiến ông quyết định đem Diệp Du trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, sau này trưởng violin cơ bản đã xác định sẽ là Diệc Du.


Thời gian sau, bởi vì một tháng sau có buổi biểu diễn quy mô lớn nên bầu không khí dần trở nên căng thẳng, bất kể có phải là tân binh được tuyển chọn biểu diễn hay không thì đều bởi vì bầu không khí căng thẳng này, mà không ngừng luyện tập lại luyện tập, như thể họ trộm lười biếng một chút sẽ bị người khác bỏ lại rất xa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play