Chương 15


Quan Quán Quán cười tủm tỉm giữa cả đám thí sinh đang trợn mắt như chó ngốc*, cô ấy quay đầu về phía Chu Noãn Noãn: “Thiên thần nhỏ Noãn Noãn, Khanh Hoan không có học điệu nhảy thổ lộ đáng yêu của cậu đâu!” Ý cười của cô ấy càng thân thiện hơn, giọng điệu cũng là lời trách yêu: “Cậu lại tự mình đa tình nữa rồi.”
 
(*) Là một meme khá phổ biến bên Trung Quốc, như thế này:

 
Tuy rằng lớp F không có micro nhưng vì trường quay quá yên tĩnh, giọng nói của Quan Quán Quán vẫn truyền ra được.
 
Chu Noãn Noãn có cảm giác như mình bị người ta tát một cái bốp vang dội, mặt căng đến đỏ bừng.
 
Sóng bình luận đang hóa đá cũng sống lại, nhưng lần này không phải fan Thịnh Minh Huyên kích động đến mức muốn nhảy khỏi màn hình mà là cư dân mạng ngờ nghệch hóng hớt không ngại to chuyện: 

 
[Ha ha ha, còn điệu múa tỏ tình đáng yêu gì chứ, rõ ràng là điệu nhảy muốn giết người đáng sợ mà! Là ván gỗ cao nửa người đấy! Khanh Hoan muốn cảnh cáo Thịnh Minh Huyên rằng tên nhóc kia hãy đàng hoàng cho chị, nếu không chị sẽ bổ mi trong vòng một giây luôn đó!]
 
[Lúc Khanh Hoan giơ tay lên dưới ánh đèn, tôi còn tưởng rằng cô ấy sẽ nhảy một điệu cổ điển nên bèn bế bé cún nhà tôi lên xem chung. Vừa ngẩng đầu lên đã thành tay không chặt ván gỗ, lúc tôi và cún đều ngu người luôn!]
 
[Khanh Hoan thần thánh ghê! Sau khi bị dị ứng não thì nhảy cũng nhảy được, cũng có thể bổ ván gỗ luôn. Không giấu gì mọi người, tôi cũng có người bạn bị dị ứng não!]
 
[Ha ha ha, lúc này hẳn là Thịnh Minh Huyên yên tâm được rồi, Khanh Hoan không tỏ tình với anh ta, càng không quấy rầy anh ta. Chẳng phải Khanh Hoan đã nói tâm ý đều ở trong ván gỗ sao?! Chúng ta đều hiểu, chắc Thịnh Minh Huyên và fan của anh ta cũng sẽ hiểu nhỉ?!]
 
Trong những lời võ đoán, trêu chọc của cư dân mạng, cuối cùng cũng có một fan của Thịnh Minh Huyên không thể ngồi yên được nữa:
 
[Mấy người có thể đừng nói bừa nữa không?! Ai nói Khanh Hoan nhảy điệu đó cho anh trai chúng tôi hả?!]
 
Cư dân mạng ngờ nghệch cùng trả lời: 
 
[Chẳng phải là do mấy người tự nói sao?]
 
Fan Thịnh Minh Huyên tự kỷ luôn rồi, lời này đúng thật là do bọn họ nói.
 
Nhưng bọn họ nào nghĩ đến dáng múa uyển chuyển, yểu điệu như cành liễu của Khanh Hoan rắc một cái thành điệu nhảy bổ ván gỗ chứ?!
 
Nếu có thể thì bọn họ muốn quay lại vài phút trước, đánh bản thân thề son thề sắt rằng điệu nhảy của Khanh Hoan là cho anh trai bọn họ một phát.
 
Thịnh Minh Huyên chăm chú nhìn Khanh Hoan đang hớn hở trên sân khấu, đốt ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
 
Cô có ý gì đây?
 
Ánh mắt anh ta lướt qua những tấm ván gỗ đầy dưới đất.
 
Mấy tấm ván gỗ kia giống như tình cảm của cô với anh ta.
 
Một phát bổ này có nghĩa là cô quyết tâm cắt đứt quan hệ với anh ta phải không?
 
À.
 
Thịnh Minh Huyên cười lạnh.
 
Trong lòng anh ta vô cớ bực bội hơn cả lúc cho rằng Khanh Hoan tỏ tình với mình trước công chúng.
 
Ở nhà họ Yến, quản gia cầm điều khiển từ xa, đứng phía sau Yến Hoài. Hiệu suất làm việc của người làm nhà họ Yến luôn rất kinh người, hôm trước thiếu gia muốn họ điều tra cô gái bẻ gãy cửa sổ xe của bọn họ, hôm nay tài liệu đã được đưa tới.
 
“Thiếu gia, cô gái cậu muốn điều tra tên là Khanh Hoan, là thiên kim thật mới được tìm về của gia đình giàu có nhất, cũng là thí sinh trong top 100 của Thiếu Nữ Vinh Diệu.” Quản gia ấn nút trên điều khiển từ xa, màn hình cực lớn trước mặt bọn họ đang phát sóng trực tiếp vòng thi của “Thiếu Nữ Vinh Diệu”.
 
Yến Hoài không nói gì, quản gia cũng không quấy rầy anh, lẳng lặng đứng nhìn màn hình với Yến Hoài.
 
Khi nhìn thấy gương mặt bộ xương khô tươi cười rạng rỡ thì quản gia bắt đầu hơi run rẩy.
 
Lúc nhìn thấy cô bé bất cẩn giẫm phải chốt nâng hạ ghế rồi dần dần biến mất khỏi ống kính thì quản gia run như giẫm phải công tắc điện.
 
Rồi khi nhìn thấy cô bé kia nói cô muốn nhảy một điệu cho người cực kỳ đặc biệt, cũng rất quan trọng để biểu đạt tấm lòng thì quản gia nhìn sang thiếu gia nhà ông.
 
Ông có linh cảm rằng người cô bé này nói chính là thiếu gia nhà mình.
 
Tuy tư liệu ghi là đứa nhỏ này thích Thịnh Minh Huyên.
 
Nhưng trong buổi tiệc hôm đó, cô bé kia rõ ràng nói thiếu gia nhà ông ưu tú hơn Thịnh Minh Huyên vô số lần.
 
Quản gia mỉm cười nhìn màn hình, chờ xem điệu nhảy tình yêu vừa mãnh liệt vừa thuần khiết của người trẻ tuổi mà cô bé xinh đẹp, lại còn cực kỳ tinh mắt, rất có khiếu thẩm mỹ sẽ tặng thiếu gia nhà ông. 
 
Ừm ừm, động tác vươn tay này, cái xoay tròn này đều cực kỳ đẹp!
 
Đứa nhỏ này nhất định là rất thích thiếu gia nhà ông nhỉ?
 
Quản gia nghiêm mặt đứng đó, trong lòng lại biến thành fan của Khanh Hoan, điên cuồng say mê.
 
Mãi đến khi cánh tay mảnh khảnh của Khanh Hoan nhẹ nhàng rơi xuống, chẻ đôi đống ván gỗ cao nửa thước.
 
Cằm quản gia rơi xuống.
 
Trên màn hình, Khanh Hoan cười tươi tắn, đáng yêu mà bắn tim: “Chụt chụt.”
 
Nguy!
 
Nguy hiểm!
 
Quản gia nhìn ván gỗ đầy dưới đất, chẳng lẽ ý cô bé kia là...mấy tấm ván gỗ đó là thiếu gia nhà ông?
 
Một phát bổ này, là cho thiếu gia của bọn họ…
 
Quản gia mạnh mẽ nuốt một ngụm nước bọt.
 
Trái ngược với sự khiếp sợ của quản gia, Yến Hoài bình tĩnh hơn rất nhiều.
 
Anh lẳng lặng nhìn màn hình, Khanh Hoan cười tươi như nhặt được 500 vạn tệ đi về chỗ ngồi.
 
Anh nhớ rõ phu nhân Thịnh gọi anh qua, nói phải sắp xếp cho anh một người vợ có thể chăm sóc anh. Trong đó, người được chọn đầu tiên chính là vị thiên kim thật của nhà họ Chu giàu có nhất, Khanh Hoan.
 
Đại khái là anh hiểu vì sao phu nhân Thịnh cứ muốn đưa cô con gái nuôi này cho anh.
 
Đôi môi hơi tái nhợt cong lên.
 
Nếu bọn họ muốn hại anh thì anh sẽ thành toàn cho họ là được rồi.
 
Cùng ngày đó, phu nhân Thịnh nhận được tin Yến Hoài rất vừa ý Khanh Hoan, vậy nên bà lập tức liên lạc với mẹ đẻ của Chu Noãn Noãn, Trần Lệ.
 
Trần Lệ nghe thấy bên Yến Hoài thể hiện ý kiến thì trong lòng vui vẻ.
 
Bà ta bỏ ra vô số tâm huyết mới nắm chặt Chu thị trong lòng bàn tay.
 
Dù gì Noãn Noãn của bà ta không phải là thiên kim giả mà là con gái của bà ta - chủ tịch tập đoàn Chu thị, là thiên kim chân chính của gia đình giàu có nhất.
 

Đáng ra Khanh Hoan nên đưa hôn ước vốn thuộc và Noãn Noãn cho Noãn Noãn.
 
Nhưng như thế thì đúng thật là không công bằng với Khanh Hoan.
 
Bởi vậy bà ta thương lượng với phu nhân Thịnh, quyết định gả Khanh Hoan cho người khác, như thế thì vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Thịnh sẽ trống. Đến lúc đó, Noãn Noãn nhà bà ta có thể gả vào nhà họ Thịnh một cách hợp tình hợp lý.
 
Còn việc Khanh Hoan gả cho ai thì Trần Lệ đã nghĩ kỹ hết rồi. Ngoài gương mặt ra thì Khanh Hoan chẳng có gì, nếu một đứa con cưng của trời như Thịnh Minh Huyên cưới cô về thì cũng sẽ không xem trọng cô. Chỉ bằng gả Khanh Hoan cho một người giống cô, đều là người khiếm khuyết, như vậy sẽ không ghét bỏ nhau.
 
Nhị thiếu gia tàn phế, còn bị hủy dung của nhà họ Yến rất hợp.
 
Nhưng có một vấn đề, rất lâu rồi Yến Hoài không xuất hiện trước mặt họ, anh có đồng ý hay không lại là một vấn đề khác.
 
Bây giờ vấn đề này đã được giải quyết, sao Trần Lệ có thể không vui mừng được?!
 
Đúng lúc sau vòng công diễn đầu tiên của “Thiếu Nữ Vinh Diệu”, Khanh Hoan và Noãn Noãn nhà bà ta đều được nghỉ một ngày. Trần Lệ lập tức liên lạc với Khanh Hoan, chuẩn bị cho cô đến nhà họ Yến vào ngày đó rồi nhanh chóng xác định quan hệ của họ.
 
Khanh Hoan được tổ chương trình gọi đi nhận điện thoại của Trần Lệ, nghe thấy Trần Lệ nói muốn gả cô cho nhị thiếu gia nhà họ Yến gì đấy.
 
Đó là ai? Khanh Hoan chớp mắt nghi ngờ, sau đó dứt khoát từ chối: “Tôi không đồng ý, tôi có người trong lòng rồi.”
 
Tuy ở thế giới tu tiên tôn trọng kẻ mạnh, chỉ cần có đủ thực lực thì bao nhiêu bạn đời cũng có thể có, nhưng cô chỉ muốn mỗi một người đẹp kia thôi.
 
Trần Lệ nghe nói Khanh Hoan bảo Yến Hoài ưu tú hơn Thịnh Minh Huyên vô số lần trong bữa tiệc. Song lại nghe Noãn Noãn kể, đây đều do Khanh Hoan giận dỗi con bé và Thịnh Minh Huyên nên cố ý diễn vậy.
 
Bà ta còn ôm một phần vạn hy vọng rằng đầu óc của Khanh Hoan thật sự bị hỏng, cảm thấy Yến Hoài tàn phế, bị hủy dung kia rất tốt.
 
Nghe thấy Khanh Hoan quyết đoán từ chối như vậy, trong lòng Trần Lệ hừ lạnh.
 
Xem ra Khanh Hoan thật sự giả vờ, người nó thích hẳn là Thịnh Minh Huyên nhỉ?
 
Sao đứa nhỏ này không chịu hiểu rằng nó vốn không xứng với Thịnh Minh Huyên, cho dù gả cho thằng bé thì cũng sẽ không hạnh phúc!
 
Trần Lệ cúp điện thoại, Khanh Hoan là một đứa trẻ, không hiểu chuyện cũng bình thường thôi. Bà ta sẽ giúp Khanh Hoan tìm đúng vị trí, gả cho người thích hợp với con bé nhất. 
 
Trần Lệ suy nghĩ một hồi rồi gọi cho trợ lý thân tín, nhẹ giọng dặn dò một số chuyện.

 
Ngày nghỉ ngơi tập thể của Thiếu Nữ Vinh Diệu đó, Khanh Hoan và bọn Quan Quán Quán cùng nhau ra khỏi chỗ huấn luyện.
 
Khanh Hoan bị ép ở lại lớp F, mà Quan Quán Quán và Nghê Thải là thí sinh nghiệp dư, so với các thí sinh khác thì không có fan cũng không có công ty quản lý điều động marketing, vậy nên số phiếu bầu rơi xuống, cũng ở lại lớp F. Về phần Lâm Thu Thu, tuy fan của cô ta rất nhiều nhưng đa số là fan rút thăm trúng thưởng, một phần nhỏ còn lại là antifan không chịu được diễn xuất đại tiểu thư của cô ta, miễn cưỡng chen vào hạng 60, là người cuối cùng của lớp F.
 
Vòng đi vòng lại, phòng thứ ba của lớp F vẫn là bốn người bọn họ.
 
Lâm Thu Thu còn đang hối hận: “Sớm biết vậy tôi đã bảo ba tôi mua cho tôi một trăm triệu phiếu rồi. Tôi không tin như thế mà tôi còn không vào được lớp A.”
 
“Cậu không bị loại đã là kỳ tích rồi.” Nghê Thải lạnh lùng đẩy kính trên mũi: “Im miệng đi.”
 
“Sao cậu, cái người này, không có chút đồng cảm nào vậy?!” Lâm Thu Thu lại cãi nhau với Nghê Thải, Quan Quán Quán vẫn cổ vũ họ như thường lệ.
 
“Tôi muốn ngồi xe đến đó.” Khanh Hoan ôm phần cánh vỡ từ linh thú của người đẹp, chỉ chỉ vào biển báo trên đường. Hôm nay Tống Hi bận việc nên để cô tự đi xe đến chung cư tìm cô ấy, trước đó đã dạy cô nên ngồi chỗ nào của linh thú rồi.
 
Ba tiểu phú bà dừng lại, ăn ý nhéo má Khanh Hoan, trăm miệng một lời: “Muốn tôi lái xe chở cậu đi không?”
 
Giọng nói vừa dứt, ba tiểu phú bà lập tức nhìn nhau như kẻ địch, suýt nữa là lao lên cắn, Khanh Hoan vội giơ tay: “Tôi muốn tự ngồi xe để đi, tôi vẫn chưa từng ngồi cái loại vừa to vừa dài như thế này.”
 
Từ sau khi cô trở lại đây thì đều ngồi xe dẹp dẹp, ngắn ngủn. Lúc này Tống Hi cho cô ngồi một con linh thú vừa to vừa dài, có thể chứa mấy chục người.
 
Quả thật là cô cũng muốn cảm nhật một chút.
 
“Vừa to vừa dài?” Lâm Thu Thu trợn trừng mắt: “Tôi không trong sáng nữa rồi!”
 
Nghê Thải hừ lạnh: “Cậu vốn không trong sáng mà!”
 
Hai người lại muốn bấu nhau.
 
Quan Quán Quán mỉm cười, vẫy tay với Khanh Hoan: “Vậy cậu mau đi đi, chú ý an toàn nhé!” Sau đó lại xúi giục Lâm Thu Thu và Nghê Thải: “Đánh nhau đi, đánh nhau đi!”
 
Khanh Hoan rời khỏi chiến trường, vừa đến biển chỉ đường thì đột nhiên, một chiếc xe đen dừng ngay trước mặt. Một đám đàn ông thô kệch, đẹp trai bước xuống xe, nhiệt tình giữ chặt cô rồi nhét cô vào trong xe.
 
Ven đường, có người tình cờ thấy cảnh này, vừa muốn lấy điện thoại ra lén báo cảnh sát thì trước mặt xuất hiện một bóng người. Người đàn ông trên mặt có sẹo, vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm anh ấy, thô lỗ cất lời: “Đó là tiểu thư nhà chúng tôi, tốt nhất là cậu đừng nên xen vào việc của người khác!”
 
Một người đàn ông khác có vẻ mặt hung tợn cũng nhìn sang, người qua đường liếc thấy hình xăm thanh long mơ hồ lộ ra dưới cổ tay áo căng chặt của người đàn ông thì sợ đến mức run bần bật, vội gật đầu lia lịa.
 
Lúc này đám đàn ông mới xoay người, lên xe từ cửa trái, phải, vây kín Khanh Hoan ngồi trong xe.
 
Khanh Hoan ngồi trong xe toàn trai đẹp, cảm xúc lâng lâng.
 
Ở thế giới tu tiên cũng có những nhóm đẹp trai lại tràn đầy nhiệt tình như vậy, tên của bọn họ là tiểu quan. Lúc kinh doanh không tốt thì họ sẽ lên phố kiếm khách.
 
Song, tiểu quan đó cũng có điểm mấu chốt. Xấu xí như cô thì cho dù bọn họ có nghèo chết cũng sẽ không mời chào cô.
 
Khanh Hoan không khỏi cảm động, cô chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày cô sẽ được nhóm tiểu quan lôi đi.
 
Tiếc là trước đó cô đã gặp người đẹp, tuy trên đời này có rất nhiều người đẹp đẽ nhưng không biết tại sao chỉ có mỗi người đẹp mới làm cô rung động như vậy.
 
“Xin lỗi.” Khanh Hoan nhẹ giọng cất lời, cô không muốn làm tổn thương tấm lòng lương thiện của tiểu quan: “Tôi không thể làm ân nhân của các anh.”
 
Các đại ca bang Thanh Long được Trần Lệ thuê bắt cóc Khanh Hoan: ?
 
“Không phải là các anh không đủ đẹp.” Khanh Hoan nhìn nhóm trai đẹp đang nhíu mày, lập tức giải thích: “Là tôi, là tôi có người trong lòng rồi.” Sợ bọn họ mất lòng tin với cái ngành này, Khanh Hoan nghiêm túc nhìn mỗi người một lần: “Các anh đều rất đẹp, rất đẹp.”
 
Các đại ca bang Thanh Long ôm mặt, nhìn nhau, trong mắt đều có chút ngạc nhiên mừng rỡ không thể tin được.
Bọn họ rất đẹp sao?
 
Khanh Hoan lấy hai cái đùi gà mà cô ở nhà ăn đưa cho mình từ trong túi ra: “Tôi không có tiền gì, chỉ có hai cái đùi gà này để cổ vũ cho các anh.”
 
Lão đại bang Thanh Long cầm hai cái đùi gà với vẻ nghi hoặc.
 
Là anh ta không theo kịp trào lưu bây giờ sao?
 
Từ khi nào mà bắt cóc mà con tin còn đưa thù lao cho bọn bắt cóc?
 
“Thả tôi xuống ở giao lộ phía trước nhé.” Khanh Hoan chỉ chỉ bên ngoài.
 
Lão đại bang Thanh Long cảm thấy bị sỉ nhục, đưa đùi gà cho đàn em rồi rút ra một con dao gấp*, chỉ vào Khanh Hoan, giọng nói hung ác: “Đừng lộn xộn!”
 
(*) Chỗ này trong raw là ô vuông, nên editor dựa theo ngữ cảnh để chém :


Chương 16


Vì để tiết kiệm thời gian di chuyển của thí sinh Thiếu Nữ Vinh Diệu nên tổ chương trình đã để một khoảng trong sân huấn luyện làm địa điểm quay quảng cáo giữa chương trình. Buổi tối, thời gian huấn luyện quy định vừa đến thì đạo diễn đã đến gọi đám Khanh Hoan đi.

 

Địa điểm quay được chia thành nhiều phần, chiếm diện tích lớn nhất và thoạt nhìn cao cấp nhất là quảng cáo nước khoáng của Chu Noãn Noãn. Chu Noãn Noãn cả ngày nay không thoải mái vì Khanh Hoan không những nhận được quảng cáo mà còn nhận được hai cái liền, lúc nhìn đến sân quay chụp mới nở được nụ cười.

 

Để cô trở thành nhãn hiệu đỉnh cao nên Mạnh Đóa Nhi cố tình chọn cho cô một thương hiệu nước khoáng cao cấp. Nhãn hiệu này có thể nói là quý tộc trong ngành nước khoáng, cực kỳ phù hợp với thân phận thiên kim nhà giàu của cô ta.

 

Đạo diễn phụ trách quảng cáo của Chu Noãn Noãn cũng là do Mạnh Đóa Nhi cố tình liên hệ, ông ấy rất am hiểu việc quay những cảnh thơ mộng, hùng tráng.

 

Bình thường mà nói, với địa vị của ông ấy thì tuyệt đối sẽ không quay quảng cáo chen giữa cho chương trình tuyển chọn, nhưng có Trần Lệ ra mặt ở giữa nên mới mời được người lão làng như ông ấy.

 

Chu Noãn Noãn mỉm cười, trong lòng thư thái hơn nhiều, cho dù Khanh Hoan quay hai quảng cáo thì thế nào?

 

Một cái que cay có giá mấy đồng, một cái cửa chống trộm nghe chẳng liên quan gì đến hình tượng thần tượng, quay cũng chẳng đẹp được. Có phần quảng cáo tuyệt đẹp của nhãn hiệu đại chế tác* của cô ta, còn mấy người có thể chú ý đến Khanh Hoan?
 

(*) Là kiểu rất có đầu tư, hình ảnh đến nội dung đều đỉnh.

 

Sóng bình luận của fan Chu Noãn Noãn cũng đắc chí y như Chu Noãn Noãn, tự khoe khoang và đồng thời cũng không quên kéo giẫm Khanh Hoan, khiến phòng livestream mù mị khí độc.

 

Khanh Hoan cũng đi đến khu quay quảng cáo của cô, so với bối cảnh của Chu Noãn Noãn thì bên này mộc mạc hơn nhiều. Một người đàn ông trẻ với kiểu tóc lão cán bộ vuốt ngược, mặc áo Tôn Trung Sơn, chân đi giày martin đang chống nạnh đánh giá bối cảnh.

 

Đạo diễn gọi một tiếng: “Đạo diễn Sa.”
 

Người đàn ông kia quay người, là người rất trẻ trung, đôi mắt thon dài, đuôi mắt hơi rũ xuống.

 

Sóng bình luận bị fan của Chu Noãn Noãn làm cho vô hồn tức khắc sống lại:

 

[A a a a, đây là đạo diễn của Hoan Hoan của chúng ta sao? Vừa đẹp trai vừa trẻ tuổi! Áo Tôn Trung Sơn với giày Martin, có cá tính ghê!]

 

Đạo diễn hàn huyên với Sa Hạc đôi ba câu rồi dẫn thí sinh thứ ba đến bối cảnh tiếp theo.

 

Khán giả rất vừa lòng với vị đạo diễn đẹp trai này:

 

[Sa Hạc? Cái tên này khá đặc biệt ha, hình như còn hơi quen tai! Hẳn là đạo diễn có chút danh tiếng nhỉ? Trông cũng rất nghiêm túc và chuyên nghiệp, nhất định có thể quay đẹp cho Hoan Hoan của chúng ta.]

 

Giống y như phỏng đoán của khán giả, vẻ mặt của Sa Hạc vô cùng nghiêm túc: “Khanh Hoan đúng không? Hai quảng cáo của em đều do tôi phụ trách, quảng cáo que cay quay trước, giờ em đi thay quần áo đi.”
 

Khanh Hoan đi về phía sau thay quần áo, khán giả tò mò đoán xem Sa Hạc sẽ quay quảng cáo que cay thế nào.

 

Hình thức quảng cáo trong nước tương đối một màu, loại quảng cáo thực phẩm cơ bản đều là người phát ngôn ăn một miếng, sau đó lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, hạnh phúc. 

 

Khán giả đoán là vậy, đám người vào phía sau đột nhiên xôn xao, đôi khi có tiếng kinh ngạc truyền đến.

 

Người xem sốt ruột, thúc giục ống kính chuyển sang cho bọn họ xem đã xảy ra chuyện gì, anh trai quay phim cũng rất xấu xa, để mọi người háo hức một lúc mới quay người lại, anh quay phim cũng sửng sốt theo.

 

Bóng người lửa đỏ bước ra từ đám người có vẻ mặt kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy.

 

Chiếc váy đuôi đỏ châm vàng, màu đỏ máu tôn lên làn da trắng tuyết, mê người khó tả.

 

Trên đầu còn cài trâm phượng được chọn lựa, gương mặt nhỏ không son phấn không hề nhợt nhạt trước trang sức hoa lệ, mà ngược lại làm nổi bật đường nét yêu mị nhất có thể. Mặt mày như họa, trong mắt như chứa hồ nước đầy sao, lộng lẫy mà trong trẻo.

 

Nhân viên công tác bên cạnh đưa một tay che miệng, tay còn lại giơ điện thoại lên chụp Khanh Hoan.

 

Ngay cả nhân viên công tác của Chu Noãn Noãn bên cạnh cũng lém ghé điện thoại lên đầu tường chụp.

 

Chu Noãn Noãn mặc lễ phục lấp lánh, sang trọng âm thầm nắm chặt làn váy, không cam tâm nhìn về phía Khanh Hoan, vừa mới chuyển mắt qua thì hai đường cong đỏ tươi phun trào khỏi mũi. Nhân viên công tác nhanh chóng rút khăn giấy rồi nhào qua, bảo vệ lễ phục trên người Chu Noãn Noãn.

 

Nhìn bọn họ lo lắng kiểm tra lễ phục có bị bắn máu lên không, hoàn toàn mặc kệ cô ta còn đang chảy máu mũi, Chu Noãn Noãn tức giận đến đỏ mắt.

 

Khán giả cũng gào khóc trước vẻ đẹp của Khanh Hoan. Ngay lúc người xem trong phòng livestream cho rằng kịch bản Sa Hạc thiết kế chỉ đơn giản là Khanh Hoan xinh đẹp ăn que cay thì Sa Hạc bắt đầu giảng giải cho KhanH hoan về phần diễn: “Em là vương phi đắc tội với vương gia, vì trừng phạt em nên vương gia treo em lên tường thành, một lần treo là hơn nửa năm. Lát nữa cảnh quay đầu tiên của em là cảnh bị treo.”

 

Người xem chờ xem quảng cáo cổ trang tuyệt đẹp: [?]

 

Chẳng phải đây là tình tiết tiểu thuyết gây sốc mà weibo Là con gà mờ giới thiệu sao?!
 

Có người bước ra ổn định lòng quân:

 

[Không! Nhìn kiểu tóc của đạo diễn là biết anh ấy là kiểu người nghiêm túc điển hình rồi! Chắc chắn anh ấy sẽ không dùng phân đoạn máu chó vậy đâu! Mọi người cứ xem tiếp đi! Phía sau chắc chắn sẽ nghiêm túc và đẹp đẽ hơn!]

 

“Tiếp theo là nội dung diễn của vương gia, hắn hỏi thuộc hạ rằng Vương phi chịu nhận sai chưa? Thuộc hạ của hắn khóc lóc nói vương phi đã bị phơi thành bộ xương khô rồi. Vương gia cực kỳ hoảng sợ, vọt dậy đến cửa thành.” 

 

Sa Hạc xị mặt nhìn Khanh Hoan: “Lúc này em cần phải vẽ một lớp trang điểm đặc biệt.”
 

Khán giả sợ ngây người, đúng là máu chó vậy à?!
 

Khanh Hoan say sưa hứng thú nghe.

 

Cô cảm thấy cốt truyện này rất thú vị.

 

Sa Hạc bổ sung: “Lớp trang điểm xương khô mà em trang điểm trong vòng công diễn một không tồi, lát nữa em tự trang điểm cho mình nhé!”

 

Mắt Khanh Hoan càng sáng hơn, cô lại có thể trở nên xinh đẹp rồi.

 

Khán giả nhìn Khanh Hoan và Sa Hạc đang trò chuyện rất vui, tuyệt vọng bao phủ lấy họ.

 

Đoạn quảng cáo này có thể không hề giống với những gì họ nghĩ!

 

“Vương gia vọt đến tường thành, nhìn em bị phơi đến còn bộ xương khô, hối hận cũng không kịp nữa mà khóc lóc thảm thiết. Đúng lúc này có một que cay lửa đỏ từ trên trời giáng xuống, bay đến trong miệng em. Hương vị k1ch thích và sảng khoái khiến người ta muốn ngừng mà không được của que cay bùng nổ trong miệng em.” Mặt Sa Hạc vô cảm, giọng nói lại kích động hơn: “Em lập tức sống lại!”

 

Khán giả: [?]

 

Que cay khởi tử hồi sinh?

 

“Vương gia thấy em đã chết nay sống lại thì kích động nhào qua, muốn ôm lấy em. Em lại đẩy hắn ra, tuyên bố em muốn đá tên đàn ông chó má này. Vương gia thẹn quá hóa giận, sai người đến bắt em. Em vừa ăn que cay vừa đá bay đám thuộc hạ của hắn.”

 

“Cuối cùng,trong âm thanh đau khổ cầu xin tha thứ của vương gia, em ném que cay lên không trung. Lúc này chúng ta sẽ làm một hiệu ứng đặc biệt, biến que cay to ra, bay lượn trong không trung, còn em…” Sa Hạc nghiêm túc mím môi, “Nhảy lên que cay, nhẹ nhàng nhảy múa trên đó, cùng nó bay về phía chân trời.”

 

Sa Hạc giơ tay lên, vờ như có que cay trong tay: “Ở phần kết, em cầm que cay nói một câu: Que cay fire, treo trên tường thành, đừng cầu tha thứ.” Rồi giơ ngón cái lên: “Chính là mạnh như vậy đấy!”

 

Sóng bình luận lại ngập tràn: [?]

 

Nhẹ nhàng nhảy múa trên que cay?

 

Cùng que cay bay về phía chân trời?
 

Còn treo ở tường thành, đừng cầu tha thứ?

 

Đã là năm 2020 rồi, mẹ nó, ai còn rảnh rỗi treo người khác trên tường thành?

 

Khỏi cần quay, bọn họ cũng có thể tưởng tượng được quảng cáo này khùng điên cỡ nào rồi!
 

Khán giảphát điên:

 

[Không phải chứ?! Đạo diễn Sa nhìn nghiêm túc thế này, sao lại nghĩ ra loại kịch bản kỳ quái như vậy?]

 

[Hoan Hoan, cô đừng cười ngây ngô nữa! Cô là nữ thần tượng dự bị đấy! Cô phải đi theo con đường tiên nữ chứ không phải con đường cô ngốc!]

 

Cho dù khán giả có đau đớn đến tột cùng thì quảng cáo vẫn tiếp tục được quay.

 

Khanh Hoan đi theo nhân viên công tác, cẩn thận bò lên cổng thành làm tạm thời từ vật liệu đặc biệt, nhìn xuống phía dưới, khuôn mặt nhỏ của Khanh Hoan vô cùng đau khổ: “Cao như vậy à?”
 

Nhân viên công tác thấy dáng vẻ bị dọa đến trong mắt là sương mù mênh mang của Khanh Hoan, không đành lòng bèn an ủi cô: “Dây cáp hỗ trợ sẽ bảo vệ cô an toàn, đừng sợ.” 

 

Khanh Hoan run rẩy để nhân viên công tác quấn dây thừng cho mình, rồi treo bên ngoài tường thành.

 

Khán giả thấy sắc mặt Khanh Hoan tái nhợt, yếu ớt đáng thương treo ở trên, cũng bất chấp cốt truyện ngu ngốc mà đem đau lòng lên màn hình.

 

Cảnh quay này chỉ có vài giây, sau đó Khanh Hoan bị nhân viên công tác vớt lên như vớt sợi mì, chân cô nhũn ra mà yếu ớt vịn vào lan can để bò xuống dưới tường thành, đi trang điểm xương khô.

 

Một lúc sau, Khanh Hoan quần áo tả tơi, tóc tai rơi rụng, còn thêm bộ mặt xương khô lại bị treo lên ngoài tường thành.

 

Sa Hạc cầm loa, đứng ở dưới: “Khanh Hoan, em không cần run nữa, em đã chết rồi!”

 

Khanh Hoan càng run dữ dội hơn, không chỉ có cô run mà cả tường thành cũng rung theo.

 

Tuy là dựng tạm nhưng chất liệu cũng rất cứng cáp. Trước đó đã tìm vài chàng trai trẻ tuổi, cường tráng đến đẩy đẩy, đá đá, xác định không sứt mẻ, chất lượng không bị sao mới dùng. 

 

Nhưng bây giờ nó đang rung.

 

Nhân viên công tác đứng trên ôm đầu tường thành đang đung đưa, vẻ mặt hoảng sợ, vội vã an ủi Khanh Hoan: “Hoan à, cô đừng run nữa, run nữa là tường sập đấy!”

 

Khán giả cười ná thở:

 

[Ha ha ha, tuy không biết Khanh Hoan làm thế nào nhưng cái hình ảnh này buồn cười quá.]

 

[Khanh Hoan: Tôi cực kỳ sợ hãi. Tường thành: Tôi cũng vậy. Nhân viên công tác: Mấy người tuyệt đối không có, tôi mới sợ hãi.]

 

Vất vả lắm mới ổn định được Khanh Hoan, Sa Hạc nhanh chóng để nhân viên công tác thả que cay khởi tử hồi sinh xuống.

 

Vốn dĩ phần que cay bay đến Khanh Hoan có thể dùng hiệu ứng đặc biệt nhưng Sa Hạc lo đây là lần Khanh Hoan quay, không có đồ thật thì sẽ không đủ chân thật nên để nhân viên công tác đứng phía trên, lấy cần câu móc một que cay vào, làm như bay đến miệng Khanh Hoan, hậu kỳ sẽ bổ sung hiệu ứng đặc biệt sau.

 

Khanh Hoan vốn đang sợ đến không muốn làm gì, đột nhiên ngửi thấy hương vị kỳ lạ nhưng rất quyến rũ. Cô nuốt một ngụm nước miếng, nghĩ thầm đây hẳn là mỹ vị mà người ta hay nói của thế giới này - que cay.

 

Cô dựa theo lời Sa Hạc nói, tự động há miệng chờ que cay đi vào.

 

Nhưng vì động tác của nhân viên công tác không thành thạo nên que cay không thể đi vào miệng Khanh Hoan được.

 

Khanh Hoan thèm muốn chết rồi.

 

Nhân viên công tác ngày càng loạn, động tác hơi mạnh một chút, bất cẩn quăng que cay trên dây ra ngoài.

 

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh. Khanh · bộ xương khô nhắm chặt hai mắt · Hoan mở mắt, một tay thoát khỏi dây trói, một tay giữ chặt dây, dùng sức một cái, tạo hình siêu nhân bay về phía trước, tàn nhẫn, chính xác bắt được que cay đang bay đi.

 

Nhét ngay vào miệng không do dự.

 

A.

 

Khanh Hoan nhắm mắt lại.

 

Làm ra dáng vẻ đang hưởng thụ. 

 

Chính là hương vị này.

 

Giống như tưởng tượng của cô.

 

Hoa lệ, đậm đà còn có chút k1ch thích.

 

Nụ vị giác thích ứng với vị ngon này, Khanh Hoan liếc mắt xuống một cái mới nhớ bản thân còn đang sợ độ cao.

 

Động tác nhanh nhẹn nhét tay trở lại dây trói, rồi nhắm mắt lại.

 

Sau đó tiếp tục run lên với tường thành.

 

Từ tay không bắt que cay đến say mê, vui sướng với que cay rồi trở lại trạng thái run bần bật của bé đáng thương, toàn bộ quá trình này chỉ mất khoảng mười giây, khiến tất cả người xem ngây người.

 

Sau đó là cười ầm lên.

 

Khán giả cười đến mất năng lực ngôn ngữ, chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng để gõ ha ha ha đầy màn hình.

 

Đây là sức mạnh của que cay trong truyền thuyết sao?

 

Khiến người sợ độ cao không còn sợ nữa, dù phải bay lên cũng phải bắt được que cay.

 

Quay quảng cáo que cay xong, tất cả nhân viên công tác bước vào đều ôm bụng, vẻ mặt đầy đau khổ.

 

Cười.

 

Chu Noãn Noãn ở bên kia không thuận lợi như vậy, tiếng cười văng vẳng từ bên Khanh Hoan truyền qua khiến cô ta tâm phiền ý loạn, luôn không làm được biểu cảm khiến đạo diễn vừa lòng.

 

Tuy đạo diễn này là do Mạnh Đóa Nhi nhờ đến nhưng yêu cầu rất nghiêm khắc, động tác uống nước khoáng này không thể quay, phải thật sự uống vào. Nên ông ấy không hề vì vậy mà khoan dung với Chu Noãn Noãn, Chu Noãn Noãn uống đến mức muốn nôn ra, đôi mắt đỏ hồng, dáng vẻ như bị người khác bắt nạt.

 

Đạo diễn là nam thẳng sắt thép, thấy Chu Noãn Noãn như vậy, ông không những không cảm thấy đau lòng mà chỉ cảm thấy dong dài. Vì vậy ông ấy dứt khoát để Chu Noãn Noãn ở một mình bên này tìm lại trạng thái, ông ấy còn dọn ghế dựa sang chỗ Khanh Hoan. 

 

Lúc mắt ông ất nhìn đến bối cảnh của bên Khanh Hoan thì khói mù trên mặt đều bay mất, thậm chí còn ha ha cười.

 

Chu Noãn Noãn tức giận đến mức phun đầy nước ra.

 

Sa Hạc không ngừng giảng giải cốt truyện của quảng cáo cửa chống trộm cho Khanh Hoan: “Bối cảnh của quảng cáo này rất đơn giản. Trước đây có một công chúa bị con rồng ác thèm muốn, may mà có cửa chống trộm Cát Lợi mới không bị bắt đi.”

 

Người xem bắt đầu xoa tay:

 

[Để Khanh Hoan diễn công chúa sao? Bộ dáng nhỏ yếu, đáng thương của Hoan Hoan của chúng ta khiến người khác đau lòng!]

 

[Tôi cảm thấy chuyện sẽ không đơn giản như vậy, dựa trên con đường của đạo diễn Sa, tôi cảm thấy anh ấy sẽ không theo quy tắc bình thường, sẽ để Khanh ngốc diễn vai rồng ác. Ở vòng công diễn một, Khanh ngốc tay không bổ nhiều ván gỗ như vậy, sức mạnh lớn thế nào chứ. Kết quả cô ấy không thể mở cửa chống trộm bảo vệ công chúa được, đây không phải là thể hiện cửa rất vững trãi sao?]

 

[Không không không, vẫn để Khanh ngốc diễn vai công chúa đi. Bởi vì sức mạnh quá lớn nên bất cẩn kéo rớt cửa, mắt to nhìn mắt nhỏ với con rồng ác đang vắt óc muốn tiến vào. Sau đó đuổi theo đánh rồng ác, rồng ác vì sợ công chúa mà khóc thút thít, đưa cửa chống trộm quảng cáo ra thay mình chống công chúa mạnh mẽ. Lúc này công chúa bất động, rồng ác an toàn!]

 

Khán giả đoán tới đoán lui, tự tin cho rằng bọn họ đã đoán được tất cả cốt truyện bất khả thi rồi.

 

Nhưng Sa Hạc lại mở miệng, khiến bọn họ ngã ngửa.

 

Sa Hạc nhìn Khanh Hoan đầy tín nhiệm, thốt ra bốn chữ: “Em diễn cái cửa.”

 

Vài phút sau, Khanh Hoan bước ra.

 

Nhìn từ xa thì đúng là cánh cửa, hình chữ nhật, bằng phẳng, màu vàng nhạt dịu dàng, đáng yêu.

 

Đi tới mới nhìn thấy trên cửa có khuôn mặt, là Khanh Hoan, còn có một đôi tay đang ngoan ngoãn buông thõng hai bên.

 

Bởi vì quần áo này rất bẹp nên Khanh Hoan ở bên trong không có cách nào tùy tiện di chuyển hai chân, đi đường y như chim cánh cụt, lắc qua lắc lại.

 

Nhân viên công tác thấy cô đi ngang qua thì cảm thán: “A, dễ cưng quá!”

 

Bọn họ muốn đến chụp hình với Khanh Hoan, Khanh Hoan nghe thấy âm thanh nên quay người, kết quả là nhân viên công tác gần cô nhất đã bị cánh cửa mà cô mặc làm cho lảo đảo.

 

Suýt nữa dính xuống đất.

 

Người xem cười đến muốn kêu cứu mạng.

 

Sa Hạc rất vừa lòng, tiếp tục kể cốt truyện cho Khanh Hoan: “Em là cánh cửa bảo vệ công chúa. Vì đ xử lý rồng ác nên phải trèo đèo lội suối, trải qua muôn vàn thử thách, vô số thử thách, cuối cùng trưởng thành thành một cánh cửa chống trộng thành thạo.”

 

Trèo đèo lội suối, muôn vàn thử thách tượng trưng cho sự có tâm trong quá trình sản xuất cửa chống trộm.

 

Cốt truyện này không có gì sai, nghiêm túc ngoài dự đoán, thậm chí còn có chút chuyên tâm, cảm động lòng người.

 

Khán giả cho rằng bụng họ có thể thả lỏng rồi.

 

Nhưng bọn họ nghĩ quá đơn giản rồi.

 

Khanh Hoan lay động, lắc lư đi đến khu bối cảnh khác. Nơi đó có một ngọn núi được dựng tạm, Khanh Hoan chỉ cần làm ra vẻ gina nan leo núi ở trên, hậu kỳ sẽ photoshop cho cô thành một ngọn núi cao nhất.

 

Sa Hạc để Khanh Hoan bò lên trên, đến khi bò được một nửa là giả vờ như bất cẩn trượt chân xuống, để làm nổi bật sự khó khăn của việc đột phá của chống trộm qua leo núi.

 

Khanh Hoan đi qua, lạch cạch dán lên núi nhỏ.

 

Lúc mọi người hiếu kỳ cô sẽ leo núi thế nào, cô sẽ nằm sấp ra sao thì tấm ván gỗ dính trên núi chuyển động.

 

Không phải dùng tay để bám lên phần lồi lõm leo lên, nói vậy thì Khanh Hoan trong vỏ cánh cửa bẹp dí sẽ vô cùng gian khổ.

 

Cô giống như con sâu róm, co lên một cái sau đó duỗi ra, ì ạch, ì ạch bò lên trên.

 

[Má!]

 

Khán giả được đổi mới nhận thức.

 

Còn có thể như vậy luôn!
 

Bò đến phía trên, Khanh Hoan nhớ lời Sa Hạc nói, cô phải trượt xuống một lần để thể hiện sự khó khăn cực độ của leo núi và sự bất khuất, kiên trì của cô.

 

Khanh Hoan thu tay và mặt vào bộ đồ cánh cửa, thả lỏng cơ thể để bản thân bò lên từ đâu thì trượt xuống từ đó.

 

Ánh mắt mọi người đuổi theo Khanh Hoan trượt xuống theo sườn núi gập ghềnh như một tấm ván giặt đồ phiêu lưu đi chơi.

 

Đến chân núi vẫn chưa dừng lại, mọi người nhìn về bên trái, nhìn theo Khanh Hoan trượt một đường đến bối cảnh của Chu Noãn Noãn kế bên.

 

Cả người Khanh Hoan giống như không sao cả, dùng cánh tay chống đỡ mình lên, đôi tay đặt trên đất, dựa vào lực đẩy để bật lên, cuối cùng đứng trên mặt đất.

 

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lay động, lắc lư đi về.

 

“Đạo diễn, đoạn này có dùng được không?” Anh quay phim nuốt một ngụm nước miếng, hỏi Sa Hạc.

 

“Cứ lưu lại trước đã.” Sa Hạc được Khanh Hoan k1ch thích ra linh cảm mới, để diễn viên quần chúng mặc quần áo búa lớn tiến vào.

 

Cốt truyện gốc là diễn viên quần chúng búa lớn này đánh Khanh Hoan, Khanh Hoan bị đả đảo lại đứng lên, cuối cùng dùng ý chí ngoan cường chiến thắng đám búa này.

 

Nhưng bây giờ Sa Hạc lại có ý tưởng mới, anh ấy chỉ vào những diễn viên quần chúng, ôn hòa nói với Khanh Hoan: “Đám búa xấu xa này muốn đánh em, em không muốn bị họ đánh thì phải làm sao?”

 

Không đợi Khanh Hoan trả lời, Sa Hạc đã đẩy Khanh Hoan vào đám búa. Nhóm diễn viên quần chúng búa kia cũng rất phối hợp mà bày ra bộ dáng nhe răng trợn mắt, giương nanh múa vuốt, muốn bổ nhào về phía Khanh Hoan, hoàn toàn không có dáng vẻ hòa ái, dễ gần như lúc ngồi xổm bên cạnh, vừa cắn hạt dưa vừa xem cô diễn kịch. 

 

Khanh Hoan bị đám búa trở mặt không nhận cửa dọa sợ, lùi về sau hai bước, sau đó nhấc bộ đồ ván cửa như xách làn váy, lộ ra đôi chân chạy nhanh như bay.

 

Người xem ở phòng livestream nhìn thấy cánh cửa như đi ca-nô mà ù ù chạy về trước, phía sau là một đám búa đuổi theo.

 

Hình ảnh kia không cần quá đẹp.

 

Đạo diễn bên Chu Noãn Noãn cười khằng khặc khiến Chu Noãn Noãn đến mời ông ấy về càng xấu hổ và giận dữ. Cô ta cắn môi, trong mắt rưng rưng lệ nhìn về phía Khanh Hoan đang là tiêu điểm của mọi người.

 

Cô ta không rõ.

 

Rõ ràng người ăn mặc xinh đẹp, quý phái là cô ta.

 

Tại sao mọi người đều không nhìn cô ta?
 

Khanh Hoan chạy trốn đã rất nhanh, đám búa nề hà phía sau nghe Sa Hạc nói cơm hộp thêm hai đùi gà thì đôi mắt phát sáng xanh, tàn nhẫn chia thành vài đường để tiến hành vây bắt Khanh Hoan.

 

Khanh Hoan cảm giác có cây búa đuổi theo bèn nằm bẹp trên mặt đất.

 

Nhóm cây búa cho rằng cô té ngã, đều cười khằng khặc, chuẩn bị đè bẹp cô.

 

Nhưng mà Khanh · ván cửa nằm trên đất · Hoan đột nhiên xoay người, lăn về hướng đám cây búa.

 

Nhóm cây búa bị quét đổ một mảnh như chơi bowling.

 

Hành động loạn xì ngầu của Khanh Hoan lại làm cả trường quay khiếp sợ lần nữa.

 

Sa Hạc hài lòng đến không thể hài lòng hơn, đều lưu lại tất cả những đoạn ngắn đó.

 

Trực tiếp đổi cốt truyện cửa chống trộm Cát Lợi trải qua muôn vàn khó khăn để trưởng thành, thăng cấp thành cốt truyện Mary Sue cửa chống trộm Cát Lợi có thiên phú dị bẩm, từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, kiên cố.

 

Còn đổi con rồng ác mơ ước công chúa thành vương tử.

 

Kết cục gốc là Khanh Hoan đánh rồng ác chạy mất, tiếp tục bảo vệ công chúa.

 

Sa Hạc cũng sửa cái này lại, đổi thành Khanh Hoan đánh con rồng ác chạy mất, vương tử yêu bộ dáng chiếu đấu ngầu lòi của cô nên cũng tự biến mình thành cánh cửa, tay cầm tay cùng Khanh Hoan đi về phía hoàng hôn.

 

Quảng cảo cũng từ “Cửa chống trộm Cát Lợi, bảo vệ người trong lòng của bạn” thành “Cửa chống trộm cát lợi, làm cửa trong lòng của bạn”.

 

Sóng bình luận cười không ngừng được:

 

[Ha ha ha, vương tử bị gì vậy?! Phản nghịch như vậy sao? Không làm người mà biến thành cửa!]

 

[Trời má ơi cửa trong lòng! Cửa chống trộm cứng cáp ban đầu bỗng nhiên trở thành cái loại hường phấn, bong bóng bay thế này!]

 

[Khanh ngốc đúng là danh bất hư truyền, biến đạo diễn ngốc nghếch đã cải tà quy chính thành một người khùng điên hơn, Resp*!]

 

(*) Viết tắt của respect.

 

“Vất vả rồi!” Sa Hạc nói với Khanh Hoan đã thay đồ xong, còn trịnh trọng đưa danh thiếp của mình cho Khanh Hoan, “Hy vọng sau này chúng ta có thể hợp tác tiếp.”

 

Vốn dĩ  Khanh Hoan không có nhiều cảm tình với Sa Hạc, nhưng phía sau danh thiếp Sa Hạc đưa cho cô còn có một gói que cay…

 

Mới nãy đạo diễn Thiếu Nữ Vinh Diệu vẫn luôn ở cạnh quan sát cô, không cho cô ăn nhiều khiến cô thèm đến mức ch ảy nước mắt từ miệng ra.

 

Vào thời điểm này mà cho cô que cay thì chính là bạn!
 

Mắt Khanh Hoan cười thành vầng trăng khuyết, nhận cả danh thiếp và que cay: “Không thành vấn đề!”

 

Bên Khanh Hoan kết thúc, đạo diễn bên Chu Noãn Noãn sa sầm mặt, khí áp cực kỳ thấp mà theo Chu Noãn Noãn tiếp tục về quay.

 

Mãi cho đến nửa đêm gần sáng thì Chu Noãn Noãn mới khiến đạo diễn miễn cưỡng cho qua nhưng ông ấy cảm thấy hiệu quả vẫn chưa đạt, sau khi trở về sẽ nói rõ ràng với Mạnh Đóa Nhi, trừ phi Chu Noãn Noãn có bước nhảy vọt về chất lượng thì sau này ông ấy sẽ không giúp Chu Noãn Noãn quay quảng cáo nữa.

 

Chu Noãn Noãn uống một bụng nước, còn có cả một bụng tức, cả đêm cũng chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng.

 

Quảng cáo giữa chương trình đã quay xong, các cư dân mạng mới moi được gốc gác của Sa Hạc: Sa Hạc là đạo diễn đời thứ hai, cha anh Sa Trúc là đạo diễn danh tiếng đời thứ ba đứng đầu trong nước, chuyên quay chụp hài kịch đen* có chiều sâu. 

 

(*) Hài kịch đen (Black comedy)  là một dòng kịch/phim mà ở đó những vấn đề nghiêm trọng, nhạy cảm như tôn giáo, chính trị, chiến tranh, giết người, tệ nạn, tội phạm...được mang ra làm một trò đùa châm biếm.

 

Cũng không biết Sa Hạc biến đổi thế nào mà mấy bộ phim và quảng cáo anh ấy quay đều đi theo con đường ngu ngốc.

 

Chưa kể rating còn rất cao, có mấy bình luận nói tên của anh ấy quen tai là do mấy quảng cáo ba lắc ba xàm mà anh ấy quay đều được uploader và blogger làm thành một bộ sưu tập, có mấy lần còn lên hotsearch.

 

Người yêu thích cuồng nhiệt của kịch xàm xí như Sa Hạc rất tán thưởng Khanh Hoan, vừa trở về đã đăng bài viết, không tiếc lời khen ngợi mà nói Khanh Hoan là nàng thơ của anh ấy.

 

Nàng thơ của đạo diễn ba lắc ba xàm.

 

Chuyện này coi như là đóng dấu nói Khanh Hoan chỉ là một cô ngốc thuần huyết.

 

Có rất nhiều cư dân mạng ngu ngơ tò mò rốt cuộc Khanh Hoan ngốc nghếch cỡ nào đã tìm tới, sau khi xem xong livestream quay quảng cáo ngày đó của Khanh Hoan thì có rất nhiều dân mạng điên khùng đã chuyển fan sang Khanh Hoan.

 

Fan của Khanh Hoan đột phá tám trăm ngàn vạn.

 

Trải qua tính toán kín đáo của Nghê Thải, cô từ tiểu trong suốt tuyến 37 trở thành tiểu trong suốt tuyến 34, khiến Khanh Hoan mừng rỡ muốn chết. Buổi tối cô đã chia que cay mà Sa Hạc đưa cho bọn Quan Quán Quán.

 

Thế giới tu tiên có rất ít đồ ăn k1ch thích như que cay, hơn nữa về cơ bản, người tu tiên đều tịch cốc*, không ăn gì cả.

 

(*) Tịch cốc là việc người đi tu bỏ không ăn cơm để chuyên chú vào việc tu hành.

 

Tuy Khanh Hoan chỉ ăn một chút nhưng nó cũng rất k1ch thích đối với cô.

 

Bởi vậy ngày kiểm tra thanh nhạc hôm sau, giọng cô cực kỳ khàn.

 

Tóc vàng nghe được giọng của Khanh Hoan thì vui mừng cười ra tiếng khi người khác gặp họa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play