Chương 955

Lúc này, vẻ mặt Lê Minh Nguyệt càng trở nên phong phú hơn, cô ấy đã động não bay xa đến tận chân trời. Chẳng lẽ Hà Duy Hùng đã bị chuyện gì kích thích, vì vậy giới tính bị thay đổi rồi à: “Trời ơi!

Hà Duy Hùng! Từ bao giờ anh bắt đầu thích đàn ông vậy? Dù Nhược Vũ không thích anh, anh cũng không nên tự coi rẻ bản thân mình như vậy chứ!”

“Trong đầu em chứa toàn thứ gì vậy?” Khóe miệng Hà Duy Hùng run run, huyệt thái dương của anh ta cũng giật một cái. Anh ta thật sự không có cách nào hiểu nổi tư tưởng của Lê Minh Nguyệt.

“Vậy anh đuổi theo một người đàn ông để làm gì?” Lê Minh Nguyệt nhìn Hà Duy Hùng và hỏi văn lại, rõ ràng chính là nhìn thấy người ta đẹp trai nên đuổi theo chứ gì!

Tóm lại, Lê Minh Nguyệt cảm thấy một người không có công việc ổn định như Hà Duy Hùng, cả ngày cứ làm những chuyện kỳ quái, cũng không biết tại sao đến bây giờ mà Công ty Hà Gia vẫn chưa phá sản “Người đàn ông kia rất giống Nhược Vũ, tuổi tác cũng rất phù hợp, tôi nghỉ ngờ đó là bố ruột của Nhược Vũ!”

“Ở đâu có chuyện trùng hợp như vậy chứ!” Lê Minh Nguyệt lại không đồng ý với suy nghĩ này.

“Lỡ như đúng vậy thì sao?” Hà Duy Hùng hỏi ngược lại. Ánh mắt của ông ta quá giống ánh mắt của Lê Nhược Vũ, cũng không thể trách tại sao Hà Duy Hùng lại nghỉ ngờ như vậy.

“Thôi! Anh đừng suy nghĩ nữa, dù sao chúng †a cũng không thấy người ta đâu rồi. Bây giờ người đó đang ở Thành Phố A, anh và Lâm Minh cứ điều tra một chút là được mà!”

Lê Minh Nguyệt vuốt tay. Từ đầu đến cuối, cô ấy thật sự không để lời của Hà Duy Hùng trong lòng. Cô ấy không hề tin tưởng sẽ có chuyện trùng hợp như vậy.

Lâm Minh và Nhược Vũ đã tìm kiếm bố mẹ ruột của Nhược Vũ suốt một thời gian dài rồi, nhưng không hề có một chút tin tức. làm sao lại có thể đúng dịp bị cô ấy và Hà Duy Hùng gặp trên máy bay chứ!

Nhưng ánh mắt Hà Duy Hùng lại lập tức sáng lên. Đúng vậy! Bây giờ ông ta đã đến thành phố A, mình cứ điều tra một chút là được rồi mà!

Nhưng vừa rồi, cô gái nhỏ Lê Minh Nguyệt đã nghi ngờ gì về anh ta nhỉ?

“Vừa rồi em mới nói là… Tôi thích đàn ông hả?” Hà Duy Hùng nắm lấy bả vai Lê Minh Nguyệt và nhướng mày, hỏi cô ấy.

Lê Minh Nguyệt vội vàng lắc đầu chối bỏ. Vừa rồi, cô ấy chỉ buộc miệng nói ra, nếu bây giờ cô ấy thừa nhận, không biết lát nữa về nhà, Hà Duy Hùng sẽ trừng trị cô ấy thế nào nữa: “Không có!

Không có! Anh nghe lầm rồi!”

“Thật sao?” Hà Duy Hùng híp mắt, nụ cười trên mặt anh ta đầy vẻ xấu xa.

Trong lòng Lê Minh Nguyệt đột nhiên có cảm giác rét lạnh, cô ấy vội vàng đẩy tay Hà Duy Hùng ra, chạy về phía trước mấy bước, giữ một khoảng cách với anh ta.

Trước kia cô ấy vẫn chưa cảm thấy gì. Gần đây, cô ấy mới phát hiện càng ngày Hà Duy Hùng càng xấu xa rồi.

Hà Duy Hùng nhìn theo bóng lưng Lên Minh Nguyệt, không nén được nụ cười trên môi. Lê Minh Nguyệt như thế này thật sự quá đáng yêu.

Có lẽ bản thân cô ấy cũng không phát hiện, cô ấy luôn giống như một mặt trời nhỏ, tỏa ánh sáng ấm áp, làm mọi người không thể tự chủ muốn nở nụ cười.

Trần Hi Tuấn đã xử lý xong chuyện của Công †y Z0, cậu ta đã đồng ý với James, cuộc hẹn một tuần lễ cũng sắp đến thời gian rồi. Cậu ta đứng trên ban công, đột nhiên cảm thấy hơi buồn bã.

Trần Hi Lam cũng vẫn là dáng vẻ không tìm không phổi, vô tư, không quan tâm đến chuyện gì.

Kể từ ngày đó, sau khi trở về, Trần Hi Lam Vẫn chưa đi ra ngoài. Trước kia, làm gì có lúc nào cô †a có thể ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi hai ngày?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play