Chương 920

Phan Kiều Như cười lạnh liếc anh ta một cái: “Tôi không ngu như thế, anh ở đây trông giữ con bé này cẩn thận, còn Lê Nhược Vũ, đương nhiên tôi sẽ sai người đưa tới”

Khi Lê Nhược Vũ tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một căn phòng tối, rõ ràng vẫn là ban ngày nhưng cửa sổ bị kéo kín mít, đèn ở cạnh giường thì phát ra ánh vàng cam lúc sáng lúc tối Đầu óc quay cưồng, phòng bên cạnh hình như còn truyền đến tiếng trẻ con khóc thút thít, còn hơi giống giọng của Hạ Ly, Lê Nhược Vũ vươn tay lên xoa huyệt thái dương, cố gắng để mình tỉnh táo lại một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lê Nhược Vũ nhớ rằng sau khi Lâm Minh đến, dặn cô và tài xế đưa hai đứa trẻ về nhà trước, còn Lâm Minh sẽ phái người đi tìm Hạ Ly.

Cô cũng rất lo lắng cho Hạ Ly, không đồng tình cho lắm, nhưng Lâm Minh nói với cô, chưa tìm thấy Hạ Ly, không thế đế Hòa Phong và Chí Linh xảy ra chuyện nữa.

Cô đã trở về nhà, lo cho Hòa Phong và Chí Linh cẩn thận rồi, lúc đó cô không chờ được nữa bèn đi tới Phong Linh Đàm.

Sau đó thì sao? Lê Nhược Vũ lắc đầu, còn chuyện sau đớ? Cô không nhớ được, nhưng đầu đau nhức không ngừng nhắc nhở chuyện cô đã bị người nào đó đánh ngất.

Tiếng nước ào ào trong phòng tảm ngừng lại, tiếng khóc của đứa trẻ kia càng rõ ràng hơn, đột nhiên Lê Nhược Vũ nằm chặt tay lại, cô có thể khẳng định, đây chắc chản là giọng của Hạ Ly!

Người này rốt cuộc là ai? Bắt giam cô và Hạ Ly.

Lê Nhược Vũ bỗng nhiên thấy sốt ruột, lần sờ bên cạnh giường, túi của mình vẫn còn, nhưng không thấy điện thoại di động đâu cả, có lẽ những người này sợ cô có thiết bị định vị nên lấy điện thoại của cô đi, Lê Nhược Vũ nở nụ cười khổ não, bọn họ đoán không sai, cô vốn dĩ đã cài đặt điện thoại để Lâm Minh có thể tìm được cô, không ngờ đám người này lại cảnh giác như vậy.

Lê Nhược Vũ lập tức đứng dậy, dùng sức vặn tay chốt cửa, quả nhiên không mở ra được, cô cũng không dám đập cửa, trong phòng tắm có người, nếu như đập cửa nhất định sẽ bị phát hiện, có thể Hạ Ly đang ở ngay phòng bên cạnh!

Lòng Lê Nhược Vũ nóng như lửa đốt, đột nhiên bị người nào đó ôm lấy từ phía sau, trên người đàn ông đó chỉ có một cái khăn tắm, tóc vẫn còn đang nhỏ nước, cơ thế cô cứng đờ.

Dường như hiểu ra gì đó, còn có một người đàn ông, ngoại trừ không bị bỏ thuốc ra thì giống y như lúc ở khách sạn Nhật Huy lần trước.

Trong lòng rối ren, hoảng sợ xông ra, Lê Nhược Vũ đập mạnh vào cửa, lớn tiếng kêu cứu.

“Đừng đập nữa, ở đây không phải khách sạn, bên ngoài đều là người của chúng tôi, có đập cũng vô dụng” Người đàn ông cười cợt, nói ra câu thoại kinh điển trong phim truyền hình dài tập, gào khản giọng cũng không có ai đến cứu cô đâu.

Tiếng người đàn ông đó phát ra ngay bên tai cô, hơi thở ấm nóng phả vào bên trong cổ áo.

Lê Nhược Vũ ngây người, không dám nhúc nhích, cô ngửi thấy mùi trên người đàn ông kia, mùi vị xa lạ khiến Lê Nhược Vũ vô cùng kinh tởm, Lê Nhược Vũ nắm chặt tay thành nắm đấm, giọng nói trầm thấp: “Anh cách xa tôi một chút.”

“Tại sao?” Người đàn ông kia nhận ra sự chán ghét trong giọng điệu của Lê Nhược Vũ, giơ cánh †ay mình lên ngửi thử: “Tôi vừa tắm xong, không có mùi thối”

“Anh khiến tôi buồn nôn” Lê Nhược Vũ đẩy tay của người đàn ông đó ra, tránh khỏi lồ ng ngực anh ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play