Chương 917
Không thể không nói, anh cảm thấy chính là Trần Hi Tuấn, cũng hi vọng là Trần Hi Tuấn, như vậy Lê Nhược Vũ mới thất vọng về Trần Hi Tuấn, mới có thể tàn nhẫn mà nói rõ ràng với Trần Hi Tuấn Di động của Lâm Minh lại đột nhiên vang lên, anh đang phiên muộn, định cúp máy, nhưng lại thấy trên màn hình hiện lên hai chữ “bà xã”
Anh lập tức nghe máy, ngay cả giọng điệu cũng dịu đi: “Nhược Vũ?”
Trợ lý Lưu nghe mà nổi da gà, nếu lúc nào Lâm Minh cũng nói chuyện với anh ta như thế này thì anh ta sẽ giảm thọ mất.
“Không thấy Hạ Ly đâu cả”
Lê Nhược Vũ hít sâu một hơi, dường như phải dùng rất nhiều sức lực, không nói gì nữa, cũng không cần nói thêm cái gì với Lâm Minh.
Lâm Minh đập tài liệu xuống bàn, lập tức đứng lên, cau mày: “Đã có chuyện gì?”
Lâm Minh vừa nói xong, lại cảm thấy không đúng, bây giờ không biết Lê Nhược Vũ đã lo lắng đến mức nào, hỏi cô như vậy, Lê Nhược Vũ có thể không nói rõ ràng: “Đừng lo lắng, bây giờ em đang ở đâu? Anh sẽ đến ngay”
Lê Nhược Vũ mím môi, bình tĩnh hơn nhiều so với dự đoán của Lâm Minh: “Em đang ở trước cửa KEC. Vừa rồi em gặp Phan Kiều Như và ầm ï một trận. Ai ngờ trong chớp mắt không thấy Hạ Ly đâu”
“Được, anh qua ngay, em đừng chạy lung tung, cứ đứng đó chờ anh.” Lâm Minh nói xong liền cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe định đi ra ngoài “Chủ tịch Lâm?”
Trợ lý Lưu ngập ngừng g: không?
Lâm Minh dừng bước chân, quay mặt lại gật đầu với trợ lý Lưu: “Có.”
Lê Nhược Vũ cúp điện thoại, trong lòng không hiểu sao lại bình tĩnh hơn nhiều, hóa ra khi xảy ra ôi có thể giúp gì những chuyện này, người đầu tiên cô nghĩ đến trong đầu chính là Lâm Minh, Hạ Ly ôm chặt Hòa Phong và Lâm Chí Linh, không thấy Hạ Ly cô đã cuống cuồng lên, nếu Hòa Phong và Lâm Chí Linh lại có chuyện thì không biết cô sẽ như thế nào.
Lâm Minh đang lái xe chạy như bay, lòng như lửa đốt, nhưng anh đã có suy nghĩ đại khái rồi, làm sao Phan Kiều Như lại có thể vô tình gặp Lê Nhược Vũ trước cửa KFC được?
Lại thêm Hạ Ly vừa vặn biến mất vào đúng lúc này, chuyện này tuyệt đối liên quan đến Phan Kiều Như.
Mà bây giờ Hạ Ly lại bị đưa đến một căn phòng tối nhỏ, người đàn ông bật đèn và đặt Hạ Ly xuống, nhưng cô bé là một cô bé ba bốn tuổi, nên anh ta không cảm thấy có bất kỳ nguy hiểm nào.
Hạ Ly vừa nhìn thấy ánh sáng, cũng không quen, đưa bàn tay đầy thịt của mình ra dụi dụi mắt, lúc này mới có thể nhìn rõ người đàn ông trước mặt: “Chú, chú là ai? Chú đang chơi trốn tìm với Hạ Ly à? Nên mới đưa Hạ Ly đến đây”
Người đàn ông thản nhiên gật đầu, trông anh †a không hung ác như những kẻ bắt cóc bình thường, lười biếng ngả người ra ghế sofa, mở miệng nói: “Là mẹ cháu muốn chơi trốn tìm với cháu.”
Hạ Ly cái hiểu cái không gật đầu: “Vậy mẹ đâu?”
“Sao trẻ con nói nhiều vậy?”
Người đàn ông cáu kinh cau mày, tùy tiện ném một cuốn sách, cũng không quan tâm Hạ Ly còn nhỏ vẫn chưa đọc hiểu: “Đi, đọc sách cho kỹ, đừng làm phiền tôi Cửa “răng rắc “một tiếng mở ra, người đàn ông nhanh nhẹn nhảy lên khỏi ghế sô pha, cầm dao gọt hoa quả trên bàn lên, tỏ vẻ phòng bị, có ‘thể thấy anh ta là người thường li3m máu trên mũi dao, phản ứng đặc biệt nhanh nhẹn.
Nhưng chỉ có một người phụ nữ mặc áo gió đi tới trước mặt anh ta, ánh mắt dịu dàng lại chứa một tia tàn nhẫn khó phát hiện.
“Là cô? Làm tôi giật cả mình”