Chương 907
Nhưng sao bây giờ lại có thể nói những lời này với Hạ Đông Quân.
Cuối cùng Hạ Tư Duệ vẫn rời khỏi, nhưng sau một hồi náo loạn như vậy, Trần Hi Lam và Hạ Đông Quân cũng không còn hứng thú để đi chỗ khác chơi nữa, dứt khoát tìm một quán cà phê yên tĩnh uống cà phê.
Mà Hà Duy Hùng đã dụ dỗ Lê Minh Nguyệt bay đến một quốc gia ven biển để nghỉ dưỡng.
Hôm qua Lâm Minh ở công ty quả thật rất mệt, cho nên tối qua cũng không lăn lộn với cô, tắm xong rồi ôm cô đi ngủ.
Cho nên hôm nay Lê Nhược Vũ dậy rất sớm, quay người qua nhìn ngắm lông mày sâu rậm của người đàn ông bên cạnh, dường như ngày nào.
Lâm Minh cũng dậy sớm hơn cô, hiếm khi cô dậy sớm hơn anh.
Lông mày Lâm Minh khẽ nhíu lại, dường như có gì đó đang làm phiền anh, ngay cả trong mơ cũng cảm thấy mệt mỏi, Lê Nhược Vũ tiến lại gần anh.
Dáng vẻ khi Lâm Minh nhảm mắt đi ngủ rất dịu dàng và vô hại, không còn chút dữ tợn nào, nhan sắc tuấn tú này khiến người ta không nhịn được mà đưa tay nên sờ mặt anh.
Lông mi Lâm Minh khẽ động, bất mãn giơ bàn tay to ôm lấy người phụ nữ đang làm phiền giấc ngủ của anh vào trong lòng rồi lại ngủ thiếp đi Lê Nhược Vũ có chút bất lực, nhưng tay không thể cử động được, càng không thể dậy được, nên dứt khoát nhắm mắt ngủ thêm chút nữa.
Khi tình lại lần nữa thì phát hiện người đàn ông trước mặt đang ngắm nhìn mình, đôi mắt dài lười biếng có chút ý cười, lười biếng nhìn mặt mình, dường như mới tỉnh lại được một lúc, bàn †ay to vẫn còn đặt trên eo cô.
“Sâu lười, dậy rồi sao” Giọng nói của Lâm Minh có chút khàn, càng có chút từ tính hơn, ánh mắt mang theo ý cười nuông chiều, vươn tay gấi mũi Lê Nhược Vũ.
“Sao anh lại không gọi em dậy?” Lê Nhược Vũ cử động cơ thế, muốn dậy, nhưng lại bị bàn tay to của Lâm Minh giữ lại.
“Đừng nhúc nhích, lạnh” Lâm Minh bất mãn nhíu mày.
Quả thật, trên cửa sổ có một tầng sương dày, trong phòng mà vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa rơi, mưa mùa thu khiến người ta cảm thấy rất lạnh, nhưng rõ ràng trong phòng vắn đang bật điều hòa mà “Còn không dậy thì sẽ không kịp ăn sáng đâu, không phải hôm nay anh vần còn phải đi làm sao?” Lê Nhược Vũ nhìn Lâm Minh với vẻ mặt dò.
hỏi Khóe miệng Lâm Minh khẽ động, lăn qua đè trên người Lê Nhược Vũ, cười ám muội: “Ở đây cũng có thể ăn được”
Còn chưa nói xong đã cắn vào xương quai xanh trắng nốn của cô, để lại một dấu hôn đỏ tươi.
Lê Nhược Vũ ngẩn ra, đột nhiên hiểu ra “ăn” trong miệng Lâm Minh chính là mình, còn chưa kịp ngăn lại thì cửa đã bị mở “cạch” một tiếng.
Hòa Phong chạy vào, nói to: “Mẹ ơi! Hôm nay nhà trẻ của con có hoạt động đấy”
Lâm Minh nghe thấy giọng nói của Hòa Phong cũng lập tức cứng người lại, may mà còn đắp chăn, chiều cao của Hòa Phong cũng không thể nhìn thấy được, có điều “bữa ăn” này đột nhiên bị gián đoạn rồi.
‘Vẻ mặt Lâm Minh bực bội, sao tối qua trở về lại quên khóa cửa chứ?
Lê Nhược Vũ bưồn cười đấy Lâm Minh ra, kéo lại áo ngủ, ngồi xổm xuống trước mặt Hòa Phong, kiên nhắn hỏi cậu bé: “Hoạt động gì vậy?”
“Phải đế cả cha mẹ cùng đi. Tất cả cha mẹ của các bạn đều phải đến đấy cùng chơi trò chơi.”
Hòa Phong chớp đôi mắt to nhìn Lê Nhược Vũ, không hề để ý đến Lâm Minh đang khó chịu trên giường.
Quả nhiên người ta nói con trai là khắc tỉnh của cha mà, Hòa Phong còn nhỏ như vậy mà đã bắt đầu cướp vợ của anh rồi Lê Nhược Vũ liếc Lâm Minh một cái, biết anh đang không vui cái gì, lại cảm thấy buồn cười, giận dỗi như một đứa trẻ làm gì chứ.
Lê Nhược Vũ sờ mũi Hòa Phong: “Nhưng hôm nay cha phải đi làm rồi, mẹ sẽ cùng con đến nhà trẻ có được không?”
Hòa Phong hiểu chuyện gật đầu, giơ bàn tay nhỏ bé của mình ra: “Được ạ. Không cần cha nữa”
Sắc mặt Lâm Minh lại càng thêm oán hận, cũng mặc áo ngủ bước xuống giường: “Ai nói cha không đi chứ?”
Anh mà không đi thì vợ bị con trai cướp đi mất.
“Không phải công ty anh có việc sao?” Lê Nhược Vũ không hiểu hỏi.
“Giao cho trợ lý Lưu là được” Lâm Minh nhàn nhạt nói, mà trợ lý đang thắt cà vạt ở nhà đột nhiên cơ thể không thể giải thích được mà run lên một cái, cảm giác có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra, nhanh chóng niệm mấy câu “a di đà phật” rồi đi ra ngoài.