Chương 886
Bà có ấn tượng rất sâu về cô y tá này, cái thân già này của bà suýt chút nữa bị đụng gãy luôn, mới chỉ mảng hai câu thì cô ta đã làm dáng vẻ như sắp khóc, đặc biệt giống Lâm Thùy Ngọc nên bà cũng nhìn nhiều hơn một chút.
Chẳng trách.
Lâm Minh híp mắt nhìn Lê Nhược Vũ: “Khi em ở bênh viện, Hạ Đông Quân cũng nghe nói mà đến thăm em, nhưng Trần Hi Tuấn… cậu ta không đến”
Lê Nhược Vũ lắc đầu: “Không phải là cậu ta”
Người kêu cô y tá kia đưa tờ giấy cho cô, tuyệt đối không phải là Trần Hi Tuấn.
“Bố mẹ đang nói đến bố Trần Hi Tuấn sao?”
Hạ Ly nghiêng đầu, tò mò hỏi, Lê Nhược Vũ đột nhiên vô thức không muốn để cô bé nghe thấy những chuyện này, sau đó phân phó một người giúp việc dẫn Hạ Ly ra sân sau chơi.
“Em chắc chắn không phải là Trần Hi Tuấn như vậy sao?” Lâm Minh híp mắt, anh cũng chưa từng nghỉ ngờ Trần Hi Tuấn, mặc dù anh có thù hãn với Trần Hi Tuấn, nhưng anh vẫn không cảm thấy cậu ta là một người như vậy, không phải là tin tưởng, chỉ là kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của anh mà thôi.
Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, quả thật Trần Hi Tuấn là người có lý do nhất để làm chuyện này. Ba năm rồi, Lê Nhược Vũ rời đi ba năm, người bên cạnh anh, Phan Kiều Như không có dũng khí và mưu mô như thế, còn Lâm Thùy Ngọc đã bị anh đánh gấy tay phải và đưa vào bệnh viện tâm thần rồi.
Khi nghe nói cô y tá cũng họ Lâm anh cũng đã nghi ngờ là cô ta, nhưng sau đó anh đã tự mình đến bệnh viện tâm thần hỏi qua, Lâm Thùy.
Ngọc thật sự đã bị điên rồi, đối mắt với một đám bệnh nhân tâm thần, ý chí của cô ta đã sụp đổ rồi hơn nữa ngày nào cũng có người canh giữ, làm sao có thế không ai biết mà chạy ra ngoài đến bệnh viện được chứ?
Lâm Minh nhìn chảm chẩm Lê Nhược Vũ, nhưng ánh mắt của cô không hề thả lỏng.
Lê Nhược Vũ cần môi, vẫn kiên quyết lắc đầu nói với Lâm Minh: “Không phải Trần Hi Tuấn”
“Tại sao? Chỉ bởi vì em tin cậu ta? Lê Nhược Vũ, rốt cuộc em có hiểu biết về đàn ông không”
Anh là một người đàn ông, anh hiểu được tính chiếm hữu của đàn ông. Lâm Minh thừa nhận Trần Hi Tuấn yêu Lê Nhược Vũ, nhưng chính bởi vì ‘yêu mà cậu ta làm ra loại chuyện như vậy cũng sẽ không khiến Lâm Minh cảm thấy ngạc nhiên.
Lê Nhược Vũ ngẩng đầu nhìn Lâm Minh, anh cho rằng tất cả đàn ông đều sẽ bá đạo như anh sao?
Lê Nhược Vũ nói: “Tôi không hiểu về đàn ông, nhưng tôi hiểu Trần Hi Tuấn”
Sắc mặt Lâm Minh thay đổi, anh đương nhiên biết ý của Lê Nhược Vũ, Lê Nhược Vũ là nói, Trần Hi Tuấn và anh là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Nhưng đây là sự thật “Ở Hà Nội có người người nước ngoài mắt xanh như vậy lẽ nào đều Trần Hi Tuấn hết sao?”
“Em cảm thấy sẽ trùng hợp như vậy à?” Lâm Minh hít sâu một hơi, anh không muốn tranh cãi với Lê Nhược Vũ, nhưng sự tin tưởng và bảo vệ mà cô đối với Trần Hi Tuấn khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
Hơn nữa không phải anh không để ý đến chuyện đã phát sinh giữa Lê Nhược Vũ và Trần Hi Tuấn trong ba năm nay ở Mỹ, những bởi vì Lê Nhược Vũ mà anh lựa chọn không nhắc đến.
Nhưng lại trùng hợp xuất hiện chuyện này, “Nếu như em chắc chẩn như vậy, vậy chuyện giữa hai người, e rằng anh thật sự không có cách nào để em tự mình đi giải quyết được”
Lâm Minh lạnh lùng nói Nhưng Hoàng Ánh ở một bên nghe không hiểu gì cả, không phải bà chỉ gặp một người nước ngoài thôi sao, sao lại khiến hai bọn họ cãi nhau thành thế này chứ?