Chương 828
“Mẹ của mấy đứa về rồi, chỉ là không chịu ở với cha thôi. Ngày mai hai đứa cùng đi kéo mẹ về ở được không?”
“Dạ được!” Hòa Phong với lại Tiểu Cảnh đồng thanh trả lời. Bọn họ rất nhớ mẹ, khoảng thời gian gần đây cha với mẹ cũng không ở nhà, đì Ôn Hòa lại thường xuyên chạy đến Phong Linh Đàm này, nhưng hai đứa bọn họ đều rất ngoan ngoãn mà làm lơ cô ấy.
Lâm Minh cười rồi gật đầu, dù cho Lê Nhược Vũ có thế nào đi chăng nữa cũng sẽ mềm lòng với con cái. Anh không thỉnh cô nổi, không lẽ hai đứa trẻ dễ thương như vậy cũng không có cách nào khiến cho cô mềm lòng sao?
“Mau đi rửa tay ăn cơm đi” Lâm Minh đã đói khi còn ở trên máy bay rồi, vốn đĩ anh muốn dẫn Lê Nhược Vũ đi ăn cơm đấy, nhưng Trần Hi Lam cứ quanh quấn ở bên người của cô, anh mới biết được cảm giác trước đó Ôn Hòa muốn gọi anh đi ăn, nhưng anh lại kêu thêm Hà Duy Hùng với lại Lê Minh Nguyệt.
Người đấy đúng thật là ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây! Lâm Minh nhếch môi lên vừa cười vừa lắc đầu bước vào trong phòng
Nhưng điều khiến cho Lê Nhược Vũ không thế ngờ được là Trần Hi Lam chưa ra ngoài được bao.
lâu nữa đã khóc lóc và quay về rồi. Lớp trang điểm mắt khói cô ấy trang điểm trước khi ra ngoài đều nhòe cả đi rồi, cô ấy cũng không quan tâm đến việc lớp trang điểm đó khiến cho mặt của cô ấy trở nên đen thui, cô vừa ngồi lên trên giường.
đã khóc lóc đến mức không thở được rồi Lê Nhược Vũ đã ngủ thiếp đi rồi nhưng vần bị tiếng khóc của Trần hi Lam gọi dậy, khi cô vừa mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt khóc đến mức lem cả lớp trong điểm đó liền giật cả mình.
Nhưng cô vẫn nhanh chóng rời khỏi cái giường đầy lưu luyến đó để an ủi cô ấy Lê Nhược Vũ dùng một cái khăn ướt lau đi những lớp phấn mắt đen thui ở trên mặt cô, khó khăn lắm mới lau sạch lại cho Trần Hi Lam. Cuối cùng Trần Hi Lam đã nín rồi, mũi của cô ấy cứ thút thít, cô ấy ngẩng đầu với đôi mắt rươm rươm nước mắt mà nhìn Lê Nhược Vũ, trong đôi mắt to đó có chút uất ức.
“Không sao không sao” Lê Nhược Vũ cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra, cô luôn cảm thấy Trần Hi Lam không xem trọng chuyện tình cảm, khi cô ấy đột nhiên nghiêm túc như vậy thật sự khiến người khác không thể tưởng tượng ducodjw.
“Nhược Vũ… Chị nói là có phải em có gì đó không tốt không?” Khi Trần Hi Lam nói chuyện vắn còn giọng khóc lóc đó, cô ấy nghẹn ngào nói: “Tôi biết tôi có một số vẫn làm không đủ tốt, cũng có chút bướng bỉnh. Nhưng tôi thích anh ấy như vậy, anh ấy có người thích rồi tại sao phải đến trêu chọc tôi chứ!”
“Hai người vẫn chưa ở bên nhau?”
“Đúng vậy. Lần trước tôi đến thành phố Hải Phòng này trúng tiếng sét ái tình với anh ấy” Trần Hi Lam gật đầu và thừa nhận rất thản nhiên “Chỉ nhìn một cái thôi là cô đã thích anh ta rồi”
Trần Hi Lam tiếp tục gật đầu.
“Vậy đó chắc chản là do anh ấy vẫn chưa hiểu cô thôi. Đợi sau khi anh ấy hiếu được cô thì chắc chắn sẽ thích cô.” Lê Nhược Vũ dám nói ra lời đó là do Trần Hi Lam và Trần Hi Tuấn là tuýp người giống nhau, họ đối xử với người khác rất tốt nhưng sẽ không nói nó ra, hơn thế nữa dù cho là bối cảnh gia đình hay nhan sắc của Trần Hi Lam cũng được xem là hạng bậc nhất mà.
“Thật sao?”
“Thật”
“Nhưng hôm nạy tôi tỏ tình với anh ấy thì anh ấy nói anh ấy thích người khác rồi… còn là thích từ khi rất nhỏ nữa”
“Vậy đến bây giờ bọn họ vẫn chưa là một cặp đôi thì chắc chắn là không còn cơ hội rồi. Cô cứ can đảm yên tâm mà theo đuổi đi, anh ấy sẽ phát hiện ra cái tốt của cô”
Lê Nhược Vũ vừa nói, Trần Hi Lam ở một bên vừa nghiêm túc gật đầu vừa thút thít cái miệng của mình. Cô đột nhiên nhớ đến Hạ Đông Quân, cô đột nhiên cảm thấy nực cười, chuyện tình cảm này thật sự là người ngoài cuộc sẽ nhìn rất rõ mà, ngay cả chuyện tình cảm của cô đến bây giờ vẫn còn rối bời cả lên, mà cô lại ở đây phân thích cho Trần Hi Lam như đúng rồi vậy.