Chương 787
“ Con mẹ nó tôn trọng. ” Lâm Minh tức giận đến phát điên rồi nắm chặt cổ áo của Hà Duy Hùng, thật vất vả thật lâu mới đợi được đến khi Nhược Vũ quay trở về, lại có thể tự tay bị anh em tốt của mình đem đi?
Mọi người đều nói với anh là sự tôn trọng, tại sao không muốn nghĩ rằng Nhược Vũ sẽ rời đi khi anh ra ngoài?
Đó là vợ của anh ! Ngay cả sự tôn trọng cũng là giữa họ !
Hà Duy Hùng kéo tay Lâm Minh ra, thở dài, nhìn Lâm Minh thật sâu và nói,” Lâm Minh, anh đã bao giờ nghĩ xem Nhược Vũ có hạnh phúc khi ở bên cậu hay không? Nếu cô ấy sống bên cạnh anh, làm sao cô ấy có thể cố gắng muốn rời xa cậu hết lần này đến lần khác. “
Lâm Minh đột nhiên mất sức, bàn tay đang nắm chặt cũng buông lỏng ra, cảm giác như bị ai bóp nghẹt cổ họng, hạnh phúc không? Anh nghĩ đến việc để cô ấy được bình yên và không bị tổn thương một chút nào, cứ ở bên cạnh anh và làm một người vợ vô tư.
Đúng vậy, Nhược Vũ ở bên cạnh anh, đó không phải là một cuộc sống hạnh phúc… vì vậy ngay cả đứa con cũng không giữ được cô ở!
Nhưng anh, rõ ràng là muốn gửi những gì tốt đẹp nhất cho Nhược Vũ trước mọi thứ, dù là tình yêu hay mọi thứ khác…
* Cô ấy đi đâu vậy? ” Lâm Minh chua xót hỏi.
Hà Duy Hùng lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói Tôi không biết. “
* Cô ấy bỏ đi một mình sao?”
* Còn có Hi Vũ. ” Hà Duy Hùng trả lời sai câu hỏi, nếu nói cho Lâm Minh biết có Trần Hi Tuất anh không biết Lâm Minh sẽ làm gì, anh đã quá hiểu rõ Lâm Minh Lâm Minh nhìn khuôn mặt của Hà Duy Hùng, im lặng một lúc lâu :” Tôi sẽ đuổi theo Nhược Vũ và đem cô ấy trở về, dù sao thì Phong và Tiểu Vũ cũng không thể sống thiếu mẹ, Tiểu Vũ cũng không thể sống thiếu cha. ” Lâm Minh nói rồi quay người rời khỏi sân bay.
Nhược Vũ đã đi rồi, không đi khỏi nước M, cậu cần phải quay về nghĩ lại, nhưng điều duy nhất tôi biết là dù thế nào cậu cũng sẽ không buông tay như thế này, nếu Nhược Vũ ở bên cạnh cậu không vui thì cậu nên cố gắng làm cho cô ấy.
“Mẹ ! Chúng ta sẽ về nhà sao? ” Tiêu Vũ nhảy múa trên máy bay, thỉnh thoảng nằm trên cửa sổ máy bay nhìn mây mù bên ngoài “ Phải, chúng ta trở về nhà. ” Trần Hi Tuấn bóp gương mặt đầy thịt của Tiếu Hi Vũ,, cười rất ấm áp, như một cậu nhóc mới lớn.
Trần Hi Tuấn nhìn thấy trên tay Lê Nhược Vũ đang đắp thạch cao,, tuy có chút lo lắng nhưng cũng không hỏi những ngày Lê Nhược Vũ biến mất đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần cô quay lại là được, cô ấy bình an vô sự quay trở về là được.
“ Vậy thì khi nào chúng ta trở về 2” Bánh bao nhỏ quay mặt lại để hỏi mẹ mình, nhưng lại nhìn thấy một dấu vết mất mát trong mắt Lê Nhược Vũ.
Lê Nhược Vũ đưa tay còn lại sờ lên tóc của Tiếu Hi Vũ : ” Sẽ không trở về nữa, có mẹ và ba ba Trần Hi Tuấn đang ở cùng con,, còn có những người bạn mà con từng quen biết, sao con lại muốn trở về? “
” Nhưng mà bố và anh trai làm sao đây? Như vậy thì anh trai sẽ không có mẹ đâu ! ” Bánh Bao nhỏ cúi đầu, có vẻ không vui vì chuyện về nhà lúc trước, khẽ cắn môi buồn bã nói.
Suy cho cùng thì giọt máu đào còn hơn ao nước lã, đã mấy ngày rồi Lâm Minh và Phong mới ở trong lòng bánh bao nhỏ, người cha tồi tệ không bao giờ chơi với cô bé đã trở thành một người cha tốt, có thể thấy Lâm Minh đã dành tình cảm cho Tiểu Hi Vũ rất nhiều.
Lê Nhược Vũ im lặng trầm mặc, cô biết lời của đứa trẻ như Hi Vũ chính là không có kiêng ky gì,nhưng cũng đã hạ quyết tâm từ bỏ Phong Lê rất nhiều, nếu không phải tờ giấy bạc mà cô y tá đã đưa cho cô, có lẽ cô đã ở lại thành phố A.
Bố của Hi Vũ vấn châm chích màng nhĩ của Hạ Duy Hùng, Hạ Duy Hùng nhếch khóe môi, mặc dù Nhược Vũ đã cùng cậu ta lên máy bay trở về nước M, nhưng trong lòng Trần Hi Tuấn vẫn có chút không yên .