Chương 775
Hạ Ly bị thương, phải kiểm tra cẩn thận một chút, đồng thời cũng khiến Lê Nhược Vũ yên †âm… Lâm Minh nhìn Lê Nhược Vũ. Vất vả lắm anh mới khiến cô thả lỏng được một chút, thế mà lại bị Ôn Hòa làm cho bao công sức đều đổ sông đổ biển.
“Cha… Hòa Phong thử thăm dò lên tiếng: “Hòa Phong và em trai có thể đến không?”
Cậu bé nhớ cha, huống chỉ mẹ cũng ở đó.
Lâm Minh im lặng nhìn về phía Lê Nhược Vũ, đưa điện thoại áp lên tai cô.
Tuy Hòa Phong còn nhỏ tuổi, thế nhưng cậu bé rất thông minh. Thấy Lâm Minh không nói lời nào, cho rằng anh không muốn, cậu bé hơi thất vọng, giọng nói cũng không khỏi thấp hơn: “Hòa Phong biết rồi, con sẽ chăm sóc em trai thật tốt!”
“Tiểu Cảnh cũng muốn gặp cha mẹ” Lâm Cảnh ngừng khóc, cái miệng nhỏ nhắn bẹt xuống, lớn tiếng nói với đầu bên kia điện thoại.
Trong lòng Lê Nhược Vũ dịu lại, khóe mắt hơi ướt, gật đầu: “Đến đây đi, cha mẹ cũng nhớ các con”
“Yeah!” Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng hoan hô của bọn trẻ, Lâm Minh thỏa mãn nở nụ cười, hôn lên mi tâm cô. Anh chỉ biết cô không thể nhẫn tâm với bọn trẻ. Nếu như gặp Hòa Phong, chưa biết chừng cô sẽ không nỡ… mà ở lại bên cạnh mình “Mẹt” Hạ Ly vừa đến phòng bệnh liền dang đôi †ay mũm mĩm lao về phía Lê Nhược Vũ, lại bị Lâm Minh tay lanh mắt lạ ngăn lại.
Hạ Ly ngước khuôn mặt mũm mĩm tủi thân nhìn cha, đôi mắt to trong veo chớp chớp.
Không biết tại sao Lâm Minh lại không cho cô bé ôm mẹ.
Hòa Phong và Tiểu Cảnh đi theo phía sau, nhìn thấy trên đầu Lê Nhược Vũ quấn vải màu trắng cũng nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô, đặt ngón tay trỏ lên môi ra hiệu cho Hạ Ly im lặng.
“Mẹ bị thương, em phải ngoan, nếu không vết thương của mẹ sẽ đau đấy.
Đôi mắt Lê Nhược Vũ sáng lên, ánh mắt nóng rực, nhìn Hòa Phong, xúc động đến rơi nước mắt.
Sự phấn khích khi mất đi mà có lại không ngôn từ nào có thể diễn đạt hết được. Lê Nhược Vũ mím chặt môi, sợ chỉ cần mở miệng nói thì mình sẽ khóc lên.
Lê Nhược Vũ chống tay ngồi dậy, ngón tay thon dài mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt Hòa Phong, cẩn thận cảm nhận nhiệt độ từ là da cậu bé. Cô cẩn thận giống như mình đang nắm mơ, sợ mình chỉ mạnh tay một chút thì giấc mơ này sẽ tan biến..
Khuôn mặt Hòa Phong thực sự giống cô như đúc. Đây chính là đứa bé mà cô đã hoài thai mười tháng sinh ra!
Cuối cùng Lê Nhược Vũ cũng không thể kìm nén được nữa, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Cô cảm nhận được, đây chính là con của cô, là Hòa Phong của cô.
“Cha bắt nạt mẹ sao? Tại sao mẹ lại khóc?”
Tiểu Cảnh đứng một bên cảm thấy kỳ lạ, hỏi Lâm Minh.
Lâm Minh vừa lấy khăn giấy lau nước mắt cho Lê Nhược Vũ, vừa trả lời Lâm Cảnh: “Mẹ gặp các con nên vui mừng đấy”
Lâm Cảnh cái hiếu cái không gật đầu, một lúc sau mới nói: “Tiểu Cảnh gặp được mẹ cũng rất vui”
Má Trương cũng có con, thấy dánh vẻ này của Lê Nhược Vũ, bà ta cũng rất xúc động, đứng một bên lau nước mắt, không đành lòng quấy rầy không khí hạnh phúc của gia đình nhỏ, nên rời khỏi phòng bệnh.
“Hạ Ly? Lâm Minh gọi bé con mũm mĩm đến bên cạnh, quan sát cẩn thận từ trên xuống dưới, không thấy có vấn đề gì, liền hỏi cô bé: “Con còn đau không?”
Hạ Ly khó hiểu lắc đầu: “Hạ Ly không đau, mẹ đau!”
“Không phải là lúc nấy con khóc trong điện thoại sao? Có phải là bị thương rồi không? Cha đưa con đi gặp bác sĩ”