Chương 741
Cô thử mở cửa bằng vân tay của mình, thế mà lại mở được.
€ô bước vào nơi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, trang trí trong nhà vẫn như trước, không hề có bất cứ sự thay đổi nào.
Lê Nhược Vũ kìm nén sự ngạc nhiên trong lòng mình lại, cởi giày đi vào trong. Cô gọi tên anh: “Lâm Minh.”
Chỉ ng, anh đã xuất hiện cạnh cầu thang từ trên tầng xuống, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, lạnh lùng.
Cô cản răng: “Hạ Ly đâu? Trả con bé lại cho tôi!”
Lê Nhược Vũ không ngủ cả đêm, vội vội vàng vàng chạy đến nơi này, tóc cô rối tán loạn, sắc mặt khó chịu, đôi chân nhỏ nhắn thẳng tắp cũng sưng phù lên Cô không quan tâm đến thứ gì khác chạy đến trước mặt anh, lôi cổ áo anh, lớn tiếng chất vấn: “Lâm Minh, anh trả lời tôi! Hạ Ly của tôi đâu? Trả con bé lại cho tôi.”
Lâm Minh không chút hoang mang, chậm rãi tránh ra một bên, tay Lê Nhược Vũ đã tuột khỏi cổ áo anh.
Cô vốn đã đứng không vững mà anh tránh ra rất mạnh, bất chợt cơ thể cô mất trọng tâm, ngã về phía sau.
Anh không nhanh không chậm giơ tay ra, đột nhiên dùng sức, kéo cô vào gần mình, ôm cô thật chặt.
Cơ thể mềm mại và lòng ngực rắn chắc dính chặt vào nhau, sự kết hợp không hiểu này rõ ràng chính là một đôi trời đất tạo nên.
Lâm Minh muốn tìm lại một chút dịu dàng và kỷ niệm trong cái ôm này, nhưng trong đầu Lê Nhược Vũ chỉ có con của cô: “Hạ Ly đâu?”
“Ở chỗ anh”
“Tôi muốn gặp Hạ Ly, anh trả con bé lại cho tôi”
Nhưng dù cô có vùng vẫy thế nào, có muốn gặp Hạ Ly thế nào cũng vẫn bị anh ôm chặt trong lòng, không thể nhúc nhích được.
“Lâm Minh, rốt cuộc anh muốn làm gì? Hạ Ly là bảo bối trân quý nhất của tôi, anh không được động đến một sợi tóc của con bé”
Chóp mũi cô hơi chua xót: “Hòa Phong đã chết rồi, tôi hận anh cả đời này! Lâm Minh, nếu anh dám cướp Hạ Ly đi, dám để Hạ Ly xảy ra chuyện gì, tôi sẽ giết anh đấy!”
Ba năm trước vì không có bất cứ năng lực nào nên cô mới khiến Hòa Phong chết một cách ấm ức như vậy.
Nếu lần này Lâm Minh muốn cướp Hạ Ly của cô đi, cô sẽ không ngồi yên chịu chết đâu Cô sẽ báo thù, cộng thêm cả những món nợ của ba năm trước nữa.
Giọng nói của Lê Nhược Vũ rất bình thản, nhưng trong đó lại có một sự sắc bén đâm thẳng vào trái tim khiến người khác đau đớn.
Cánh tay đang ôm cô của Lâm Minh hơi thả lỏng một chút, cho cô một chút không gian nghỉ ngơi. Anh hơi trầm tư, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chấm vào hai gò má cô: “Nếu Hòa Phong chưa chết thì sao?”
“Anh vấn coi tôi là đồ ngốc sao?” Lê Nhược Vũ bị Lâm Minh làm cho tức cười: “Ba năm rồi, đến bây giờ anh vẫn không muốn nói cho tôi biết chân tướng của năm đó. Lâm Minh, lừa tôi có thú vị không? Tôi không phải con chó mà anh nuôi, mọi sự cưng chiều của anh chỉ là ném cho tôi một khúc xương. Anh đã từng tôn trọng tôi chưa? Nếu anh dành cho tôi một phần trăm sự tôn trọng như Trần Hi Tuấn dành cho tôi thì chúng ta cũng sẽ không đến mức như này”
Lê Nhược Vũ lắc đầu, cuối cùng cô thoát ra khỏi vòng tay của Lâm Minh: “Hạ Ly đâu? Tôi muốn đưa Hạ Ly về nhà, con bé sẽ sợ hãi khi phải trải qua một đêm ở một nơi xa lạ.”
Cô đứng dưới Lâm Minh một bục khiến chênh lệch về chiều cao của hai người lớn hơn một chút.