Chương 623
Không biết có phải vì người cùng giới đối chọi nhau hay không, ngay từ đầu Trần Hi Tuấn đã nhìn không lọt mắt Lâm Minh.
Lần trước cậu ta đã bỏ qua vì chuyện bị rơi máy ảnh, lần này suýt chút nữa đã làm ngã chị gái Loại hành vi này quả thật không coi là đàn ông.
Bàn tay Trần Hi Tuấn đỡ lấy eo Lê Nhược Vũ vô cùng chướng mắt, ánh mắt của Lâm Minh càng thêm tối sầm.
Anh hờ hững kéo cánh tay mà Trần Hi Tuấn đang đỡ lấy Lê Nhược Vũ, mặt lạnh mỉa mai huyện vợ chồng chúng tôi, nhóc con, không ần cậu quản”
Trần Hi Tuấn hai mươi mốt tuổi rồi, mặc dù cậu ta nhỏ hơn Lê Nhược Vũ ba tuổi, nhỏ hơn Lâm Minh vài tuổi, nhưng cũng tuyệt đối không phải là đứa trẻ còn nhỏ.
Cậu ta ghét nhất là bị người khác dùng từ chỉ: tuổi tác để ép cậu, nhưng Lâm Minh vần cứ lại là chồng của Lê Nhược Vũ, cậu ta muốn phản bác, nhưng ngay cả lý do cậu ta cũng không tìm ra được.
Mặc dù không phải là một đứa trẻ, nhưng việc riêng của anh ta với Lê Nhược Vũ cậu ta là một người ngoài cũng không có cách nào xen vào được.
“Nếu cậu thật sự có hứng thú với phụ nữ thì nên có bạn gái, không tìm được người thích hợp thì có thế bỏ tiền ra tự khai bao cho mình” Ôm chặt Lê Nhược Vũ trong lồ ng ngực, Lâm Minh lạnh lùng châm chọc: “Nhớ thương phụ nữ của người khác cũng không thể gọi là quý ông, mà là không biết xấu hổ”
Lời nói của Lâm Minh gần như đã chạm vào nơi nhạy cảm nhất của đàn ông Trần Hi Tuấn sao có thể không nghe ra ý tứ trào phúng trong lời nói của anh, sắc mặt hết đỏ lại trắng, nhưng lại tìm không ra lời để phản bác.
Trong lòng Lê Nhược Vũ vốn phiền muộn, Lâm Minh hùng hổ dọa người khiến cho cô không thể chịu được nữa.
“Lâm Minh, chính bản thân anh không sạch sẽ thì cũng đừng dẫn người khác đi lạc đường”
Cô muốn thoát khỏi xiềng xích của Lâm Minh nhưng lại không thể dứt ra, vì vậy chỉ có thể từ bỏ mà cáu kỉnh nói: “Trần Hi Tuấn có lòng tốt giúp tôi. Nếu cậu ấy không đỡ tôi một chút thì tôi đã bị ngã rồi!”
Lâm Minh hơi thả lỏng một chút, anh cúi đầu, thâm độc nhìn ánh mắt của cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi lại: “Em cho rằng anh không thể đảm bảo an toàn cho em, anh sẽ làm tốn thương em sao?”
Cô cản răng, quật cường nói: “Em chỉ nhìn kết quả chứ không nhìn quá trình”
Lâm Minh vô cùng tức giận đến mức bật cười, nói: “Được, tốt lắm”
Một cánh tay nhốt cô ở bên người mình, một tay nhéo cảm cô ép buộc cô đối diện với chính mình: “Em bảo vệ thẳng nhãi này, thế nhưng không tin tưởng anh, Lê Nhược Vũ, anh đối xử tốt với em, em không cảm nhận được sao?”
Lê Nhược Vũ nhìn anh không chớp mắt, trong mắt hiện lên nụ cười trào phúng.
Lòng tốt của anh đều có mục đích cả.
Ngay từ đầu là vì cô về nước, bây giờ là vì cô mang thai.
Cô dựa vào cái gì mà tin anh?
Trái tim của Lê Nhược Vũ lại đau, cô lại có loại ánh mắt hờ hững ngạo mạn này, giống như đã nhìn thấu tất cả, bộ dáng lạnh lùng bất cần.
Đố ky và tức giận lẫn lộn vào nhau lại biến thành lo lẳng và bối rối: “Anh đã nói rồi, em không được dùng loại ánh mắt này nhìn anh, bao giờ thì em mới đem lời nói của anh để vào tai!”