Chương 548
Cô vừa phải chăm sóc con mình, vừa phải canh chừng đứa trẻ đó, những ngày như vậy thật quá mệt mỏi.
Lê Nhược Vũ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt như thiêu đốt của Lâm Minh, bình thản, lãnh đạm nói: “Em muốn về nước Mỹ để dưỡng thai”
Cô học xong đại học ở nước Mỹ. Ở thành phố Hà Nội, nhà của cô và bạn bè của cô đã không còn nữa. Nước Mỹ là nơi duy nhất có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn. Nụ cười của Lâm Minh trở nên cứng ngắc nói: “Đừng nói nhảm, em đang mang thai, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt”
“Nhưng không phải chỉ có em, là anh phải chăm sóc, anh còn phải chăm sóc con trai của anh.” Tay cô xoa nhẹ bụng dưới: “Bây giờ em đang rất rối loạn, nhà họ Lâm, Lâm Niệm Sơ, cả thái độ của mẹ nữa, em cần phải đưa nhận định mới trong hôn nhân của chúng ta”
Giống như Hạ Tư Duệ đã nói, hiện tại cô đang sống trong chiếc lồng chim bằng vàng mà anh đúc cho chính cô, anh là người duy nhất trong thế giới của cô, cô không thể nhận thức rõ ràng những gì đang xảy ra bên ngoài và cô không thể làm được cần phải nhận định chính xác.
Cô cần bình tĩnh. Mà có được sự bình tĩnh là tiền đề cô rời khỏi nơi đã trói buộc mình một cách vô hình, Lâm Quản trịnh trọng từ chối: “Nhược Vũ, em không thể rời anh đi được, em càng không thể mang theo con chúng ta rời khỏi anh.”
Anh không thể chịu được việc cô bỏ đi một mình, chưa kể bây giờ cô còn đang mang thai đứa con của họ.
“Em chỉ muốn bình tĩnh lại. Sau khi đứa trẻ được sinh ra an toàn, em sẽ suy nghĩ đến chuyện khác. Chờ đến khi đứa trẻ ra đời, cho dù là có muốn ly hôn hay không thì em sẽ trở về nói rõ với anh.”
Lời nói của cô như những nhát dao sắc bén, tuy nhẹ nhàng nhưng chỉ cần rơi vào người anh sẽ khiến anh máu me đầm đìa. Ly hôn. Hai chữ nghiêm trọng như vậy nhưng cô lại nói ra một cách dễ dàng.
Ánh mắt của anh trở nên xót xa: “Em không thể tước đoạt đi quyền được sống cùng với vợ và con của anh, như vậy thật là quá tàn nhẫn. Anh cũng muốn được nhìn con mình lớn lên, cảm nhận cử động của thai nhi và là người đầu tiên ôm con khi con ra đời”
Lê Nhược Vũ bắt gặp ánh mắt nặng nề của anh: “Lâm Niệm Sơ và Lâm Thùy Ngọc, anh định làm thế nào với họ? Hai gái cùng hầu một chồng? Hai đứa trẻ, và hai người mẹ của chúng nó, anh muốn sắp xếp như thế nào đây?”
Anh lo lắng giải thích: “Mẹ của Lâm Niệm Sơ là chị của Lâm Thùy Ngọc, Lâm Thùy Vân. Lâm Thùy Vân đã chết rồi, không có chuyện gì xảy ra giữa anh và Lâm Thủy Ngọc cả. Anh thề, giữa anh vào Lâm Thủy Ngọc hoàn toàn không có chuyện gì cả”.
Hai mắt Lệ Nhược Vũ ấm áp, mùi chua xót: “Mặc dù vậy, Lâm Niệm Sơ cũng tồn tại. Đứa bé đó là người chứ không phải đồ vật. Dù không muốn, anh cũng không thể vứt bỏ”
Cho dù Lâm Minh không muốn nuôi nấng Lâm Niệm Sơn, thì Hoàng Anh chắc chắn sẽ không đồng ý. Hoàng Anh rất thích trẻ con…
“Đưa em đến nước Mỹ để dưỡng thai đi, em cần bình tĩnh, anh cũng cần” Tay của Lê Nhược Vũ xoa nhẹ bụng dưới của cô, cho dù bây giờ cô không nghĩ cho bản thân cũng nên nghĩ cho con của mình.
Ngay cả khi đứa trẻ đến không đúng lúc, cô cũng sẽ không từ bỏ đứa trẻ. Đứa trẻ không chỉ là con của Lâm Minh, không chỉ là kết tinh của cuộc hôn nhân này mà còn là báu vật của riêng cô. Lâm Quần lắc đầu, không hề chấp nhận chuyện này: “Không, cả em và con của em đều không thể rời đi được.”
Cổ họng Lê Nhược Vũ hơi nghẹn lại: “Nếu em không ra đi thì con em thật sự có thể an toàn đến lúc được sinh ra hay sao? Em còn không thể bảo vệ chính mình, con của tôi … em làm sao có thể giữ an toàn cho nó.”
Trái tim của Lâm Minh như bị thứ gì đó sắc nhọn đâm vào một cái: “Nhược Vũ”
“Nếu anh thật sự muốn tốt cho em, tốt cho con và tốt cho cả tương lai sau này của chúng ta thì anh hãy đi em rời khỏi đây một thời gian. Hiện giờ tâm trí của em thật sự rất rối bời, em không dám tin tưởng bất kì điều gì. Cho dù là chuyện gì cũng làm em cảm thấy sợ hãi, Sợ mọi người có chuyện giấu diếm em, em không muốn tiếp tục sống như một con rồi nữa”.