Chương 472

Nhưng mấy kiểu chuyện phá hoại giống thế này, hiển nhiên đi tìm tên Hà Duy Hùng đầu óc lệch lạc nghĩ kế sẽ đáng tin hơn.

Sáng sớm ngày hôm sau, không đợi Hà Duy Hùng tới đây nghĩ kế thì anh đã phát hiện Dương Tuyết Nhi bụm mặt khóc ở ban công.

Sắc mặt Lê Nhược Vũ tối sầm đứng ở trước mặt Dương Tuyết Nhi, mím môi thật chặt.

Lâm Quận đi vào nhìn thấy đã biết là chuyện gì xảy ra.

Dương Tuyết Nhí giặt đồ lót của bọn họ.

Tối hôm qua, trong lúc điên cuồng đã ném đồ lót ở trong phòng tắm. Điều này cũng tức là chắc chắn Dương Tuyết Nhi đã tự tiện vào phòng của bọn họ, còn tự tiện động vào quần áo riêng tư của bọn họ; Lâm Minh nhìn đồ lót của mình đã được giặt xong treo ở trên ban công, chợt có cảm giác ghê tởm.

“Tôi không cố ý, tôi không biết hai người không muốn để cho tôi giặt quần áo, sau này tôi sẽ không đụng bậy vào quần áo của hai người nữa” Dương Tuyết Nhi khóc đáng thương giống một con thỏ trắng bị ăn hiếp.

Sắc mặt Lê Nhược Vũ vẫn vô cùng khó coi: “Còn nữa, không được tự tiện vào phòng của chúng tôi.”

“Tôi không biết hai người để ý chuyện này, thật xin lỗi, thật rất xin lỗi. . “

Không nên tùy tiện đụng vào đồ lót của người khác không phải là chuyện bình thường sao?

Cho dù là người giúp việc cũng chưa từng có ai đụng bậy vào đồ lót của người khác như vậy cả.

Lê Nhược Vũ muốn dạy dỗ Dương Tuyết Nhi, nhưng Dương Tuyết Nhi chỉ cứ khóc mãi.

Thật ra thì Lê Nhược Vũ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng Dương Tuyết Nhi như vậy khiến cô không thể nói được gì cả, toàn thân tràn đầy cảm giác bất lực giống như học trò gặp phải bộ đội.

Nhìn thấy Lâm Minh tới, Dương Tuyết Nhi càng khóc lớn tiếng hơn.

Hình nhự Lê Nhược Vũ hiểu ra gì đó, cô nhìn Dương Tuyết Nhỉ ngồi chồm hổm dưới đất khóc thút thít rồi xoay người rời đi Cổ tay cô bị Lâm Minh kéo lại, anh vòng cánh tay dài ở trước người cô rồi nói với Dương Tuyết Nhi: “Tháo ra”

Dương Tuyết Nhi ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hồng: “Tôi không có lấy thứ gì khác.”

Lâm Minh nói: “Tháo quần áo ra.”

Dương Tuyết Nhi làm theo, nhưng sau đó anh lại nói: “Ném vào thùng rác.”

Đồ bị bàn tay của cô ta chạm vào, anh sẽ không cần nữa.

Dương Tuyết Nhï vốn đang khóc đến mức mặt đỏ bừng cả lên, bây giờ gương mặt lại lúc đỏ lúc trắng.

Anh làm vậy là chê cô ta sao?

Lâm Minh cho cô ta một đáp án khẳng định: “Sau này đừng đụng bậy vào bất kỳ thứ gì trong nhà, nếu không thì cứ bồi thường theo đúng giá.”

Lòng tự ái yếu ớt của Dương Tuyết Nhi hoàn toàn bị đụng chạm: “Anh muốn đuổi tôi đi thì cứ việc nói thẳng, đừng sỉ nhục tôi như vậy”

Tay của mình không bẩn, tại sao thứ bị mình chạm vào đều biến thành đồ bỏ đi chứ?

Lâm Minh nắm lấy bàn tay trắng như ngọc của Lê Nhược Vũ ngắm nhìn, ánh mắt lại hờ hững đáng sợ: “Nếu đã biết cô ở đây làm tôi chướng mắt, bây giờ còn muốn tìm cơ hội làm bà chủ sao?”

“Thời kỳ phong kiến đã qua từ lâu rồi, bây giờ là chế độ một vợ một chồng, nếu cô muốn làm kẻ thứ ba một cách danh chính ngôn thuận thì tôi có thể tống cô ra nước ngoài.’ Lời này cực kỳ khó nghe, ý định xấu xa mới vừa nảy mầm trong đáy lòng Dương Tuyết Nhi bị vạch trần, uất ức đáng thương lau nước mắt: “Nếu đã như vậy, tại sao các người còn đồng ý để tôi ở lại?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play