Chương 466
Thế nhưng đứa con trai của bà đã vì Lệ Nhược Vũ mà cả một tuần liền không đi đến công ty, đây cũng là chuyện mà trước giờ chưa từng xảy ra.
Nếu như Lê Nhược Vũ vẫn là Lê Nhược Vũ của trước đây thì còn chấp nhận được, Lê Nhược Vũ bây giờ đã không còn trong trắng, cô không đáng và cũng không xứng với con trai của bà.
Lúc mới đầu thì Lâm Minh đã cầu xin bà nói rằng anh rất thích Lê Nhược Vũ, kêu bà đừng nhúng tay vào chuyện này.
Đó là lần đầu tiên mà cậu con trai sống gần ba mươi năm đã hạ giọng xuống để cầu xin một người làm mẹ như bà, vốn dĩ Hoàng Ánh cũng định tùy theo ý của anh, có cháu trai đã là có phúc lắm rồi.
Thế nhưng sau khi bà lùi một bước thì vẫn không có một sự thay đổi tốt đẹp nào mà càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Những gì xảy ra trong đoạn video đó, bà có thể cố gắng kiềm chế không tính toán nữa. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, chuyện của nhà họ Lê lại trở nên ồn ào vô cùng xấu hổ như vậy, bây giờ lại thêm chuyện Lâm Minh lại không thèm để ý đến công ty nữa mà ngày ngày cứ quấn quýt bên cạnh của Lê Nhược Vũ.
Bà cũng hiểu con trai mình không phải một người ham mê dục vọng.
Mấy năm qua có biết bao nhiêu người phụ nữ ở xung quạnh anh nhưng anh đâu hề vượt quá giới hạn cho phép nào.
Những vết đỏ trên cổ Lê Nhược Vũ chính là bằng chứng, mấy ngày nay Lâm Minh chỉ ở nhà rồi cùng vui vẻ trên giường với Lê Nhược Vũ mà thôi.
Nghe người ta nói rằng Lê Nhược Vũ đã xảy ra mâu thuẫn với một nhân viên nhỏ trong công ty, sau đó dường như Lâm Minh đã xử lý hết những người ở trong bộ phận đó.
Đây có còn là đứa con trai lạnh lùng điềm đạm của bà nữa không?
Những việc mà anh đang làm bây giờ cũng tương tự như của một tên hôn quân ngày xưa vậy.
Cuối cùng thì Hoàng Ánh vẫn không sao nuốt trôi cục tức này.
Bà nhất định phải qua đây và phải làm gì đó, không thể để con trai mế muội thêm được nữa.
“Mẹ” Lâm Minh chau mày lại nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi: “Mấy chuyện đã qua rồi thì đừng có nhắc nữa, chúng ta nhìn về tương lai có được không?”
Hoàng Ánh cười lạnh lùng nhưng không đáp lại một lời nào, ngược lại bà kêu Dương Tuyết Nhi tự đi tìm phòng dành cho khách để cất hành lý.
Lâm Minh hơi do dự: “Mẹ, mẹ định ở lại đây sao?”
Hoàng Ánh nói: “Không phải mẹ mà là Tuyết Nhi, sau này sẽ ở lại chỗ này”
Lâm Minh lập tức từ chối ngay: “Chỗ của tụi con không cần có người ngoài vào ở”
Hoàng Ánh đưa mắt nhìn chăm chăm vào Lê Nhược Vũ, những vết đỏ trên cổ của Lê Nhược Vũ vẫn chưa mờ đi mà cứ lúc ẩn lúc hiện: “Má Trần đã bị tụi con đuổi đi rồi, con trai của mẹ cũng phải có người đến để chăm sóc chứ không phải ngày ngày đi hầu hạ kẻ khác như vậy”
“Đây là cách sống chứ không phải là hầu hạ”
“Vậy thì con cứ tự mình sống cuộc sống của bản thân đi, mẹ đến để sắp xếp người đến hầu hạ cho con.”
Hai từ “hầu hạ” nghe €ó vẻ có hàm ý vô cùng sâu xa.
Trước đây, chẳng qua một tuần má Trần chỉ đến hai ba lần để quét dọn vệ sinh, bà ta cũng không hề ở lại đây.