Chương 402
“Khi đó, tôi thấy cô đáng yêu biết bao, ngoan ngoãn, nghe lời biết nhường nào, hơn nữa lại biết chăm sóc em gái, chẳng bạo giờ gây ra phiền phức chø chúng tôi. Tôi luôn cho rằng cách làm của Hải Thiên không đúng, cô chính là ngôi sao may mắn của cái nhà này, nên đối xử thật tốt với cô mới phải. Nhưng bây giờ xem ra, người sai không phải Hải Thiên, mà là “Cô là một đứa sao chổi, cô khiến cho Công ty Lâm Gia tụt dốc, thậmrchí là phá sản. Sự xuất hiện của Nhã Tuyết là để nhắc nhở tôi nên trả cô về với trại trẻ mồ côi. Nhưng lại chỉ vì tôi không nhẫn tâm đưa cô đi nên bây giờ mới khiến cho.
Nhã Tuyết phải chịu nhiều tổn thương đến như vậy. Tất cả đều là lỗi của cô, cũng là lỗi của tôi”
Nước mắt của bà rơi xuống như mưa, bà nhìn Lê Nhược Vũ đầy giận dữ, sau đó tự tát mình một cái thật mạnh.
“Đều tại tôi..”
Lê Nhược Vũ chớp mắt; chợt nhận ra có dòng nước nóng hổi chảy ra từ trong hốc mắt. Đến lúc này cô mới phát hiện ra mình đã khóc từ lúc nào không hay.
“Con không phải con ruột của mẹ..” Có nghĩa là từ nhỏ đến lớn, cha mẹ cô đều thiên vị Nhã Tuyết một cách vô điều kiện.
Chẳng trách, dù cho cô có nỗ lực đến như thế nào, cha mẹ cô cũng chỉ coi cô như một con tốt.
Chẳng trách, khi Lê Nhã Tuyết nói thích chồng cô, người mẹ này ngay lập tức- cầu xin cô nhường hạnh phúc của mình cho em gái.
Hóa ra tất cả những điều này đều là vì trong mắt họ cô chỉ là người ngoài.
Cả người Lê Nhược Vũ cứng đờ, chỉ có nước mắt là không ngừng rơi xuống, miệng lẩm bẩm tự hỏi: “Con không phải con gái của mẹ, vậy thì con là ai?”
“Cô là một đứa con hoang! Là thứ rác rưởi!”
Dịu dàng như Viên Vũ, vậy mà cũng có thể nói ra những lời nói độc ác như vậy, Lê Nhược Vũ bị những lời nói của bà làm cho sững sờ, chẳng lẽ cô thực sự đã làm sai?
Thế nhưng, cô chỉ đang bảo vệ cuộc hôn nhân của mình, cô có lỗi gì chứ?
“Lẽ ra cái đồ con hoang như cô không nên đến thế giới này!” Viên Vũ nói ra những lời cay độc.
Vào lúc đó, bà ta đã mất đi thứ tình cảm thiêng liêng của người mẹ, thay vào đó là bộ quần áo của mụ phù thủy, lời nói giống như đang nguyền rủa cô.
“Điều hối hận nhất trong cuộc đời của tôi chính là không vứt cô vào thùng rác”
‘Viên Vũ hùng hổ đi tới bên cạnh Lê Nhược Vũ: “Lê Nhược Vũ, từ hôm nay trở đi, cô không phải là con gái của tôi. Tôi biết Lâm Minh đang bảo vệ cô, tôi không thể làm gì cô. Nhưng tôi nói cho cô.
biết, cả cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô, cũng sẽ không tha thứ chính mình.”
Sau khi nói xong những lời này, Viên Vũ giống như bị rút cạn hết sức lực, tập tễnh rời đi.
Lê Nhược Vũ đuổi theo hai bước, hét lớn: “Mẹ!”
Viên Vũ nghe thấy, nhưng vẫn không dừng lại, thậm chí một chút do dự cũng không có, cứ như vậy mà rời đi.
Lê Nhược Vũ mất hết sức lực ngồi xuống, nghĩ đến những lời Viên Vũ vừa nói, trong đầu cô đều là hình ảnh hỗn loạn.
Cô không phải con nhà hợ Lê…
Vậy thì rốt cuộc cô là ai?
Đứa con hoang saø?