Chương 392

Nhưng bây giờ Hà Duy Hùng vẫn còn ở bên ngoài, cho dù anh không thèm để ý danh tiếng của bản thân, nhưng vì sao anh lại không thể lo lắng một chút vì cô.

Anh làm như vậy, sau này cô đối mặt với Hà Duy Hùng như thế nào?

Lâm Minh ôm lấy cô từ phía sau, nhẹ nhàng cắn vành tai của cô: “Đừng tức giận, là anh sai rồi, anh sai rồi còn không được sao?”

Thật ra Lê Nhược Vũ rất dễ dỗ dành, chỉ cần không phải là vấn đề nguyên tắc gì đó, chỉ cần lẳng lặng ôm cô, không cần nói bất cứ điều gì, để cô tỉnh táo lại thì tốt rồi.

Lâm Minh nói: “Anh đi rửa mặt, em đi ra ngoài nói với Hà Duy Hùng, tối nay chúng ta mời cậu ta ăn cơm”

Lê Nhược Vũ bình tĩnh lại, gật đầu nói được.

Hà Duy Hùng đợi bữa cơm kia đã lâu, nhưng nó lại cứ đột nhiên tới như vậy.

Có thể Hà Duy Hùng lại cảm thấy không đói bụng, vợ chồng hai người Lâm Minh ân ân ái ái, anh ta ở lại làm bóng đèn lớn để làm gì?

Hà Duy Hùng nói không muốn đi, muốn về nhà ăn đồ ăn thừa cơm thừa.

Lâm Minh cũng không giữ anh ta lại, anh còn ước gì Hà Duy Hùng về nhà sớm một chút đừng quấy rầy thế giới của hai người bọn họ.

Nghĩ đến ánh mắt Lê Nhược Vũ nhìn Lâm Minh, trong lòng anh lại không yên lòng, suýt chút nữa đụng phải đường.

Thật ra Lê Nhược Vũ làm đồ ăn còn ngon hơn so với nhà hàng, bằng không thì sao anh ta vừa mới chia tay, liền nhớ mãi không quên việc ăn vài bữa cơm cùng cô trong nửa tháng qua chứ? Hà Duy Hùng nghĩ lại.

Mà tình cảm là thứ mà từ trước đến nay là lòng tham không đáy.

Ngay từ đầu cảm thấy chỉ cần đứng từ xa nhìn là tốt, nhưng lần này ở cùng Lê Nhược Vũ nên suýt chút nữa Hà Duy Hùng cũng quên đi sự tồn tại của giới hạn này.

Vừa lúc đang ở ranh giới mơ hồ thì Lâm Minh quay lại, dường như đột nhiên Hà Duy Hùng đánh thức khỏi giấc mơ đẹp.

Bọn họ nói là mọi chuyện đã được giải quyết xong, Lê Nhã Tuyết đã bị đưa đi.

Tất cả mọi thứ đã trở lại ban đầu, cuộc sống cũng bình yên trở lại.

Nhưng có một vật lại càng ngày càng khó lấy bình tĩnh, đó chính là trái tim của Hà Duy Hùng.

Sau khi động lòng mà cố gắng kiềm chế là rất khó khăn, lần này ở chung khiến cho anh ta suýt chút nữa lạc lối trong đó. Cho dù bây giờ đã hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng nỗi nhớ vẫn luôn khắc sâu như vậy.

Rõ ràng muốn dứt người ra nhưng anh ta lại càng lún càng sâu.

Hà Duy Hùng không thể khống chế được bản thân nên đã lái xe quay trở lại chỗ mà Lê Nhược Vũ đã từng ở trước đây.

Nhưng khi anh ta đẩy cửa ra, thì chỉ nhìn thấy một mình Lê Minh Nguyệt.

Lê Minh Nguyệt trông thấy chỉ có một mình anh ta, Nhược Vũ không ở đây, sau khi đến gần nhìn xung quanh một lần nhưng cô vẫn không nhìn thấy em gái mình đâu cả.

Cô ấy cảm thấy kỳ lạ, lại nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Hà Duy Hùng, nhịn không được lườm anh ta một cái: “Nhược Vũ đâu? Anh sẽ không lạc mất em ấy ở trên đường chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play