Chương 387
Đôi khi, lời nói dối nói một, hai lần, người khác sẽ không tin tưởng. Nhưng nếu người đó vẫn kiên trì nói mãi, thì cũng có thể khiến người khác phải nghỉ ngờ về điều đó.
Lê Nhược Vũ chính là một người như thế.
Lê Nhã Tuyết nói xong, liền hiên ngang rời đi.
Nghĩ tới cảnh hôm nay Lâm Minh ôm mình, cô ta cảm thấy nhất định là Lâm Minh cũng có chút tình cảm với cô ta, nếu không thì không thể hôn cô ta ngay trước mặt Lê Nhược Vũ được.
Mà Lê Nhược Vũ đã bị mấy câu của Lê Nhã Tuyết tẩy não.
Đúng rồi, nếu không có sự đồng ý của chủ nhà, sao bảo vệ dám cho Lê Nhã Tuyết vào…
Một vị trí nhạy cảm như ngực.
Chỗ đó cũng đã hôn rồi, chẳng lẽ bọn họ không làm gì khác nữa à?
Nếu chỉ có một mình Lê Nhã Tuyết nói, cô sẽ không tin, thế nhưng rõ ràng là Lâm Minh đã ôm cô ta, thậm chí là hôn cô ta nữa.
Lê Nhược Vũ điên cuồng chạy vào trong phòng, đứng trước mặt Lâm Minh, nhìn anh chằm chằm, mắt ngấn lệ: “Lâm Minh, vì sao, vì sao anh lại đối xử với em như vậy…”
Cô đã nghĩ kỹ rồi, trước khi anh trở về cô sẽ ngả bài với nhà họ Lê, nhưng anh về sớm hơn dự kiến, còn đánh phủ đầu cô như thế nữa.
Lâm Minh giương mắt nhìn, ánh mắt lạnh như: băng: “Đây không phải là thứ em muốn à?”
Lê Nhược Vũ kinh ngạc bởi sự lạnh lẽo trong mắt anh, trái tim đau đớn vô cùng, cô không kìm được những giọt nước mắt: “Lâm Minh, sao anh không kiên nhẫn thêm chút nữa, cho em thêm chút thời gian.”
Lâm Minh đi đến trước mặt cô, đầu ngón tay lướt trên mặt cô, lau khô giọt nước mắt của cô, động tác dịu dàng như thế, nhưng lại nói ra những lời tuyệt tình vô cùng: “Tôi đang hoàn thành tâm nguyện của em mà, em nên vui vẻ mới đúng chứ?”
Cô muốn đưa anh cho Lê Nhã Tuyết, anh đã làm theo, còn có việc gì khiến cô không hài lòng nữa.
Lâm Minh ép bản thân không quan tâm đến nước mắt cô nữa, đầu ngón tay lướt từ má đi xuống đến cảm của cô, nâng mặt cô lên, để mặt cô đối diện với anh: “Bây giờ mới hối hận có phải là muộn rồi không?”
Tim Lê Nhược Vũ thắt lại, miệng thốt ra những lời đẳng chát: “Chuyện nên xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi”
Lâm Minh không trả lời, chỉ đột ngột ôm cô vào lòng, Lâm Minh cúi đầu, tựa trán mình lên trán của cô: “Đây là lựa chọn của em, em không thể trách người khác được.”
Anh cố ý nói như vậy.
Về cái cô Lê Nhã Tuyết kia, chỉ cần anh trông thấy gương mặt xấu xí của cô ta thì đã cảm thấy buồn nôn rồi, đến hôn khóe môi anh còn cảm thấy ghê tởm, chớ nói chỉ là lên giường với Lê Nhã Tuyết.
Nhưng anh vẫn dựa theo ý của Lê Nhược Vũ mà nói.
Anh muốn để cô biết rõ, cái gì gọi là tan nát cõi lòng, cái gì gọi là đau thấu tâm can.
Chỉ có như vậy, cô mới biết được anh quan trọng đến nhường nào, mới không khinh địch rồi bỏ anh như thế nữa, càng sẽ không đứng đó nhìn Lê Nhã Tuyết dựa vào lồng ngực anh.
€ó trời mới biết, vừa rồi lúc Lê Nhã Tuyết tới gần cô, anh đã hy vọng rằng cô sẽ dùng thân phận là vợ anh đứng ra nói chuyện, dù chỉ một câu nói, một hành động nhỏ cũng được.
Nhưng cô chẳng làm gì cả.