Chương 34
Rốt cuộc là sai ở đâu, cô cũng không biết nữa.
Ngồi trên xe Lâm Minh để anh đưa về biệt thự nhà họ Lâm, tim Lê Nhược Vũ run lên cả đoạn đường dài.
Khi Lâm Minh kéo cô vào nhà họ Lâm, ngồi lên ghế sô pha ngoài phòng khách và đối mặt với người lớn cô vẫn cứng đơ cả người.
Cha Lâm là người nghiêm khắc nhưng mẹ Lâm lại rất hiển lành và tốt bụng, sắp chạm mốc năm mươi nhưng trông bà vẫn trẻ hơn cả mười tuổi.
“Cuối cùng cũng chịu dẫn con dâu về.
Con có biết là bao lâu rồi không, mẹ tưởng đâu con rơi mất vợ đâu luôn rồi chứ.” Mẹ Lâm cười tủm tỉm nhìn con trao, ghẹo: “Lạc mất vợ thì người lỗ chính là con đấy.”
Lâm Minh bình tĩnh đáp: “Dạ mẹ, con biết rồi.”
“Lần này về nhà rồi Nhược Vũ đừng chuyển đi nữa, nhà nhiều xe lắm, tài xế riêng cũng có sẵn nên con muốn đi đâu cũng dễ mà.” Được gọi là mẹ chồng nhưng Hoàng Ánh lại vô cùng thân thiết.
Bà nghĩ đã là người một nhà thì nên ở cùng nhau, không thì chỉ còn mỗi hai vợ chồng già cô đơn lạnh lẽo trong căn nhà rộng lớn.
Lê Nhược Vũ cứng đờ, cô đang định mở miệng từ chối như da thịt phần eo đã bị Lâm Minh nhéo mạnh.
Cô lập tức gật đầu: “Dạ cảm ơn bác ạ”
Hoàng Ánh không giận, bà nở nụ cười: “Con bé ngốc nghếch này, ở nước ngoài quen rồi nên về nước chưa kịp sửa nhỉ. Con phải gọi là cha mẹ.”
Lê Nhược Vũ vẫn cứng như khúc gỗ: “Cha, mẹ.”
Hoàng Ánh cười tươi như hoa: “Con ngoan, hai đứa phải cố gắng lên nhé.”
“Dạ?” Cố gì cơ? Gắng lên gì cơ?
Mẹ Lâm đáp: “Cố gắng sinh em bé đấy, có con thì gia đình mới là gia đình hoàn chỉnh. Quân nhà mẹ không thể lang thang ngoài dường như thằng bé Hà Duy Hùng mãi được, đến lúc phải có một người vợ chăm sóc và giữ chân nó ở nhà rồi.”
Cha Lâm gật đầu, vợ ông nói gì cũng đúng.
Nhìn Hoàng Ánh mà xem, có lẽ tình yêu và gia đình chính là bí quyết gìn giữ sắc đẹp tốt nhất dành cho phụ nữ.
Hoàng Ánh cười với cô: “Cố lên con nhé, hạnh phúc nằm trong tay con đấy.”
Cô gật đầu, hạnh phúc của cô sẽ đến sau khi ly hôn. Đối mặt với người chồng ghét cay ghét đắng vợ như anh, cô hạnh phúc bằng niềm tin ấy.
“Con trai, cố giữ lấy những gì con đang có.”
Lâm Minh im lặng gật đầu.
Khi mẹ Lâm kéo tay họ đặt vào nhau rồi chúc hai người sinh được một đứa nhỏ bụ bẫm, Lê Nhược Vũ cảm thấy thế giới của mình đang biến thành màu đen. Xem ra tạm thời cô không thể ly hôn được.
Khoảnh khắc đó, cô bỗng hiểu ra tại sao Lâm Minh vẫn ghét cay ghét đắng khi nhìn thấy mình nhưng đột nhiên lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ bảo không ly hôn. Anh giữ cô lại để đối phó với gia đình đúng không?
Nếu thế thì tạm thời không thể ly hôn được rồi.
Mẹ Lâm kéo Lê Nhược Vũ ngồi xuống trò chuyện, đến khi kết thúc bà lại tháo chiếc vòng đang đeo xuống tặng cho cô rồi mới thả cô và Lâm Minh về phòng.