Chương 306
“Không phải không phải, cậu hiểu nhầm rồi” Lê Minh Nguyệt thấy cô đã hiểu lầm, vội vàng xua tay: “Hà Duy Hùng mới không thích tớ, người anh ta thích là…
Chợt ý thức được điều gì đó, Lê Minh Nguyệt kịp thời ngậm miệng lại: “Dù sao thì mỗi ngày anh ta cũng đều tìm lý do đề mắng mỏ, ép bức tớ, anh ta làm như thế không phải là vì thích tớ, anh ta thích người khác.
Bởi vì tớ nhìn thấu được suy nghĩ hèn hạ của anh ta, anh ta mới hãm hại tớ như vậy. “
Lê Minh Nguyệt hết sức nhấn mạnh hai từ hèn hạ.
Mặc dù tình yêu không có đúng sai nhưng yêu sai người vẫn đủ khiến người ta kinh tờm, Nhược Vũ không chỉ là đã kết hôn rồi, mà còn là vợ của anh em của anh ta, Hà Duy Hùng sao lại có thể vô liêm sỉ như vậy.
“Cậu biết suy nghĩ bần thỉu gì của anh ta vậy, thật sự là rất hèn hạ sao? Có nhiều chuyện bần thu sao?”
Lê Nhược Vũ tủm tìm cười với Lê Minh Nguyệt.
Sự bần thìu của người đàn ông chẳng qua chỉ là những chuyện lên giường.
Cô nhầm tường rằng Hà Duy Hùng với Lê Minh Nguyệt đã phát triển rất “sâu sắc” rồi.
Lúc vừa mới bắt đầu với Lâm Minh, cũng là dùng bằng mọi cách, giở mọi mánh khoé… Cô cũng cảm thấy bần thìu, nhưng về sau, cô đã quen rồi.
Nghĩ đến Lâm Minh, vẻ mặt của Lê Nhược Vũ tối sầm lại.
Lê Minh Nguyệt thờ hồng hộc, không chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của cô, cô chỉ dùng sức gật đầu: “Hà Duy Hùng người này có khả năng là lừa cậu rồi, anh ta không phải là có ý gì tốt.”
Hi vọng có được vợ của anh em mình, sao có thể không hèn hạ như vậy được.
Mắng người thì vẫn là mắng người, những lời không nên nói, Lê Minh Nguyệt vẫn kiên quyết không nói ra.
Một khi nói ra, chút suy nghĩ nhò nhoi của Hạ Duy Hùng sẽ ngầm xoắn thành nút thắt trong lòng tất cả mọi người.
Có thể nhìn ra được Lê Minh Nguyệt không phải là rất muốn tiếp tục ập tới chuyện này, Lê Nhược Vũ nghĩ đây là chút hứng thú tình cảm của cô ấy với Hà Duy Hùng, cũng không tìm hiều sâu nữa: “Đi thôi, được dịp cũng uống cho xong đã rồi chúng ta đi lấy tiền.”
Vừa đứng lên, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Lê Minh Nguyệt, món nợ mà cậu nợ Hà Duy Hùng, không phải là khoản tiền ăn lần trước sao?”
Lê Minh Nguyệt nhanh nhẹn gật đầu, sau đó lại gục mặt xuống.
Lê Nhược Vũ hơi trầm tư: “Thế thì đây không tính là mượn, lần trước đã nói rồi là tố mời cậu, khoản nợ này nên là tớ trả lại tiền cho Hà Duy Hùng.”
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy ý cười nhẹ nhàng của Hà Duy Hùng đang đi về phía bọn họ.
Trung tâm thương mại này là của nhà họ Hà, nghe nói Lê Nhược Vũ đến đấy, anh ta vừa lúc ờ cách đó không xa nên nhanh chóng đi dạo qua đây.
Kể từ khi Lâm Minh hòa giải với Lê Nhược Vũ, đã lâu rồi anh ta không có cơ hội gặp Lê Nhược Vũ.
Có lúc, bất kể là tâm trí hay cơ thể đều không thể kiểm soát được.
“Ô, Nhược Vũ cô nói gì tôi thế?” Khóe môi anh ta hơi nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú kia lại thêm một chút tà mị, đủ để mê hoặc hàng nghìn cô gái.