Chương 264
Trong lòng Lê Nhược Vũ cảm thấy rất ngọt ngào, đây là cái kiểu một ngày không gặp như cách ba mùa thu, cho nên mặc dù mới chỉ không gặp có mấy tiếng nhưng đã nhớ,nhung có phải không?
“Nhưng anh còn chưa ăn tối.”
“Anh xem trong tủ lạnh còn gì ăn không, đợi lát em về em nấu cho anh. Nếu như không có món anh thích, thì em mang một ít về cho anh nhé?”
“Được rồi, em cứ về sớm một chút đi, em nấu gì anh cũng thích ăn hết.”
“Ừ, em đang đợi xe.”
Giọng nói Lâm Minh có chút buồn bực: “Mua một chiếc xe đi, cũng không phải không có tiền trả.”
Cô khẽ cười: “Nhưng điều quan trọng nhất là em không dám lái xe, sát thủ đường cái như em còn chưa muốn làm hại trái đất này. Gọi xe cũng không phải quá phiền phức, em không sao đâu.”
‘Ðược, anh dạy em.” Trong lòng Lê Nhược Vũ cảm thấy rất ấm áp: “Em cúp máy trước nhé, về nhà rồi n chuyện với anh sai.”
“Anh đợi em, love you.” Giọng nói mang theo sức hút của anh truyền đua khoại, làm tai cô có cảm giác hơi tê dại.
Cô mím môi cười, sau đồ mới chậm rãi nói ra khỏi miệng: “Me too.”
Sau khi cúp ‘điện thoại, cưối cùng. thì tâm trạng của Lâm Minh mới tốt hơn một chút.
Không phải tất cả phụ nữ đầu xấu tính như vậy, ít nhất thì Lê Nhược Vũ không phải loại ấy.
Nói ra cũng phải cám ơn Hạ Đông Quân, nếu như không phải do anh ta, thì anh vẫn chưa phát hiện ra ưu điểm của cô nhanh như vậy được.
Lần trước anh ta đã giúp mình đè xuống sóng gió vụ video kia, lần này nhà họ Hạ đính hôn, anh cũng sẽ cho anh ta chút thể diện, sẽ tặng một món quà lớn sang đó, Lâm Minh nhìn túi tài liệu trên giường, khóe môi không nhịn nổi khẽ nở nụ cười.
Đây là niềm vui bất ngờ mà anh chuẩn bị cho Lê Nhược Vũ, anh biết trước đó cô đang bí mật làm gì trong nhà, nên anh muốn giúp cô một chút.
Anh giật cà vạt ra, áo sơ mi cũng cởi bỏ hai nút để lộ ra lồng ngực rắn chắc, rồi tựa vào đầu giường chợp mắt một chút.
Hai mươi phút Sau, tiếng cửa phòng bị đẩy ra khiến anh tỉnh giấc, người nọ rón ra rón rén đi đến gần anh.
Lâm Minh không mở mắt ra, anh muốn xem xem Lê Nhược Vũ sẽ dùng cách nào để đánh thức mình.
Một lần hương quen thuộc chui vào mũí anh, càng lúc càng đậm, càng lúc càng gần hơn…
Đột nhiên Lâm Minh mở mắt ra, rồi dùng sức đẩy người nọ một cái. Lê Nhã Tuyết đang vô cùng thẹn thùng, trên người mặc bộ quần áo mỏng manh, mặc như không mặc vậy.
Cô ta không hề đề phòng, nên bị anh đẩy ngã ra đất, đầu gối đập xuống sàn nhà khiến nó sưng lên một mảng.
“Ai bảo cô vào!”
“Không phải anh bảo em cởi quần áo ra sao?” Lê Nhã Tuyết xoa xoa đầu gối, rồi chỉ quần áo bên cạnh mình: “Em cởi ra rồi, bây giờ đem trả lại cho anh.
“Bỏ quần áo xuống, sau này sữa tắm và nước hoa o đây.
của cô ấy, cô cũng không được dùng nữa.” Trên trán Lâm Minh nổi đẩy gân xanh, anh đã từng gặp người không biết xấu hổ, nhưng mà loại người không biết xấu hổ như cô ta thì vẫn chưa từng thấy qua.