Chương 252
Vừa lúc chính là cô bé nhân viên bán hàng vừa nói chuyện phiếm ban nãy giúp cô ta tính tiền, Lê Nhã Tuyết liền bắt đầu sai bảo.
Sau khi cô bé nhân viên bán hàng quét xong mã vạch, Lê Nhã Tuyết liền rút ra một chai dầu gội: “Cái này không lấy nữa.”
cô bé nhân viên bán hàng tìm ra mã của chai dầu gội rồi xóa đi.
Lê Nhã Tuyết lại cầm chai dầu gội về: “Thôi, hay là cứ lấy đi, bỏ chai dầu xả này lại vậy.”
cô bé nhân viên bán hàng ngẩn người ra, nhưng vẫn làm theo lời cô ta.
Chờ khi cô bé đã tính xong giá cả, Lê Nhã tuyết lại thả món đồ kia về, bỏ hai thứ khác ra ngoài: “Tóc tôi khô, nhất định phải dùng.dầu xả, thôi thì bỏ sữa tắm đi vậy.”
Sắc mặt của nhân viên bán hàng đã bắt đầu hiện lên vẻ bối rối. Nhưng vì khách hàng chính là thượng đế, nên cô bé này-vẫn cố gắng. kiểm chế, tính tiền lại theo lời của Lê Nhã Tuyết.
Lê Nhã Tuyết chọn tới chọn lui, bỏ rồi lại thêm vài món đồ, gần như mọi hàng hóa đều đã bị ném ra một lần, lấy lại một lần.
Nhân viên bán hàng rốt cục không nhịn được nữa: “Xin hỏi chị này, cuối cùng là chị muốn lấy món nào?”
“Thái độ của cô là sao đây, lúc tôi mua sắm chẳng lẽ không được chọn đồ à? Không cho tôi chọn, thì cô có thể cho tôi tiền được sao?”
“Vậy mời chị đi sang bên kia chọn, chờ chọn xong lại đến tính “Không được. Lê Nhã Tuyết vô cùng ngang ngược: “Tôi chỉ muốn chọn ở đây.”
Nhân viên bán hàng dứt khoát không để ý đến cô ta nữa. Cô ta để lại hết mấy thứ đồ vật linh tỉnh đó vào giỏ, rồi đẩy sang một bên. Sau đó nhìn về phía Lê Nhược Vũ và Lâm Minh cười tủm tỉm: “Anh và chị này, em thấy hai người đã đứng đây hổi lâu rồi. Xin hỏi hai người muốn mua gì ạ?”
Lê Nhược Vũ cười ôn hòa: “Cảm ơn, nhưng tôi không mua đồ mà đi cùng em gái tôi.”
“Tôi mua.” Lâm Minh thản nhiên mở miệng nói.
Bàn tay có những khớp xương rõ ràng rời khỏi vai của cô, chọn một hộp gì đó trên giá hàng đặt lên quầy thanh toán.
‘Tôi muốn cái này.”
Người đàn ông này không chỉ đẹp trai mà còn sở hữu bàn tay cùng giọng nói đều gợi cảm như vậy. cô bé nhân viên bán hàng lập tức liền đỏ mặt.
Lúc đang chuẩn bị tính tiền lại đột nhiên nghe thấy anh nói: “Đợi đã.”
Mọi người đều nghỉ hoặc nhìn về phía anh ta.
Lại nghe anh thản nhiên mở miệng nói: “Một hộp không đủ được.”
Sau đó anh lại cầm thêm hai hộp nữa rồi đặt lên quầy tính tiền cô bé nhân viên bán hàng nhịn không được liếc qua kích cỡ in trên hộp bao cao su, rồi hít vào một hơi sâu, đều là cỡ lớn nhất.
Chuyện giường chiếu của đôi này thật là hạnh phúc nha.
Cô gái nhân viên bán hàng sau khi quét giá hết tất cả các đồ vật, thì hỏi thêm một câu: “Có còn muốn mua thêm cái gì nữa không?”
Lâm Minh vẫn còn chưa kịp nói gì thì Lê Nhược Vũ đã âm thẩm nhéo ãnh một cái, thấp/giọng’ khẽ nói: “Anh đừng có nói linh tỉnh gì đấy, Nhã Tuyết vẫn đang còn ở đây này.”
Lâm Minh cũng không hề tức giận mà lại nở nụ cười, rồi kéo cô ôm chặt trong lòng: “Không cần cái gì nữa đâu, cô ấy xấu hổ rồi”