Chương 169
Trong đôi mắt sâu thẳm như của đại bàng cực kỳ sắc bén, anh giữ chặt hai bên gò má cô, anh cười nhạo: “Giây phút cô lấy lòng Hạ Đông Quân cũng có bộ dạng như thế này sao?”
“Nếu cô còn không có học được, tôi đây sẽ dạy cô”. Anh nhéo cằm của cô, ép cô mở miệng, sau đó anh đặt một nụ hôn mãnh liệt lên cô.
Ngày nào cô còn chưa rời bỏ cuộc hôn nhân này, thì cô phải nghe và làm theo lời anh! Nếu cô không thể quên được Hạ Đông Quân thì anh sẽ tìm cách khiến cô phải quên đi!
Lâm Minh mỉm cười trong ánh mắt hiện lên một tia hung ác.
Lê Nhược Vũ nắm chặt bàn tay mình lại, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, khi cô từ từ nhắm mắt chịu đựng, anh đột nhiên buông cô ra.
Trong đôi mắt anh mang theo một ý cười độc ác: “Học được rồi sao?”
Cô cứng đờ nhìn anh, đôi môi bị anh hôn lên vẫn còn ẩm ướt.
Lâm Minh không đề ý đến sự im lặng của cô, mà ngả người dựa vào lưng ghế: “Vậy thì cô tiếp tục làm cho tôi vừa lòng”.
Lê Nhược Vũ ngồi yên không nhúc nhích, anh duỗi tay định mở cửa xe ra.
Cô không còn cách nào khác, cô vòng tay ôm chằm lấy anh, hôn lên môi anh, tiếp đó hôn yên yết hầu của anh.
Anh cũng không vừa lòng, anh lấy bàn tay của mình tiến vào phía dưới của thân thể cô giống như đang uy hiếp cô: “Thật sự rất nhàm chán, tại sao Hạ Đông Quân lại yêu cô, không thể từ bỏ cô”.
Lê Nhược Vũ cảm thấy rất tủi thân.
Nhưng cô không dám phát ra tiếng gì, cô che miệng mình lại, buộc bản thân phải chịu đựng.
Nơi đây là dưới lầu của công ty đá quý Giang Gia, cô không thể….. Không thể ở mất mặt ở nơi này được.
Mặc dù cô biết cửa sổ xe được đóng kín, ai cũng nhìn không thấy bộ dạng của cô trong giờ phút này, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Bỗng nhiên trước cửa công ty Giang Gia xuất hiện hai bóng người, Hạ Tư Duệ đang lôi kéo Hạ Đông Quân, dường như hai người họ đang cãi nhau. Họ vừa tranh cãi vừa tiến lại gần nơi đây.
Lê Nhược Vũ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm chuyện như thế này với anh trước mọi người như vậy.
Họ càng bước lại gần thì Lâm Minh ra tay càng tàn nhẫn hơn.
“Cô che miệng lại làm gì? Còn không mau gọi cậu ta”. Anh cắn vào môi cô và ánh mắt khinh thường nhìn cô: “Kêu đi, kêu đi, để cậu ta nghe thấy! Không phải là cô muốn gặp cậu ta sao? Bây giờ cô chỉ cần kêu lên, cô sẽ có thể gặp mặt cậu ta ngay lập tức”.
“Không, không cần“. Cô cắn vào mu bàn tay của chính mình.
Hạ Đông Quân vừa bước tới xe đã bị Hạ Tư Duệ kéo lại: “Anh Thành, anh chờ em một chút, em biết anh rất tức giận, nhưng chuyện này anh không thể hoàn toàn trách em được!”
Hạ Đông Quân rút cánh tay của mình ra, xoa xoa mi tâm: “Tư Duệ, chuyện này có trách em hay không, trong lòng em tự mình hiểu rõ”.
“Anh Thành! Em mới là em gái của anh, Nhược Vũ đã kết hôn rồi, anh có thể đối xử công bằng với em hơn một chút được không”. Hạ Tư Duệ đứng yên tại chỗ, không có đuổi theo đi, cô ấy khó chịu nói: “Em biết là tối hôm qua phải đi ra ngoài sau đó bất ngờ xảy ra tai nạn là bởi vì em, vả lại, không phải anh đã kịp thời đến cứu cô ấy sao? Anh lo lắng cho Nhược Vũ, em cũng lo lắng như vậy, Nhược Vũ là bạn thân của em, anh không thể vì lo lắng cho Nhược Vũ mà đồ hết tội lỗi lên đầu của em như thế được”.