Chương 122
“Lưu Ly, lúc trước cô làm nhiều chuyện như thế này, tôi không có vạch mặt ra bởi vì tôi muốn giữ thể diện cho cô.” Vẻ mặt anh thản nhiên: “Nhưng lần này thì cô đã chạm vào điểm giới hạn của tôi rồi.”
Anh chỉ nghĩ rằng sự ghen tị giữa những người phụ nữ thì đơn giản như những việc lúc trước anh biết, hắt cà phê, hoặc giống như việc hắt nước lạnh ở nhà họ Diệp vậy.
Nhưng mà khi Lê Nhược Vũ xảy ra tai nạn xe cộ, hôm nay lại nằm trong lòng anh với vẻ mặt tái nhợt thì anh mới nhận ra rằng mình đã sai rồi. Sự ghen tị và lòng thâm độc của người phụ nữ lớn lên từ nhỏ với anh còn ghê gớm hơn nhiều so với những gì anh có thề nghĩ tới.
Lưu Ly nhận thấy tình hình của mình lúc này thì sắc mặt đã trở nên tái mét.
Vì sao lại như thế này, những điều này hoàn toàn không giống với sự tưởng tượng của cô ta, vì sao Lâm Minh không ly hôn với Lê Nhược Vũ, đã thế anh lại còn tới đây vạch mặt cô ta?
“Em.
“Lưu Ly, tôi luôn cho rằng cô chẳng qua chỉ là làm việc theo ý muốn, không ngờ rằng cô lại ghê tởm như vậy.”
Lưu Ly kích động: “Không phải như thế, không phải như những gì anh nghĩ đâu, không phải thế mà, không phải thật mà, anh tin em đi, không như những gì anh nghĩ đâu!”
“Cô muốn giải thích sao? Vậy tôi nghe, nhưng cô chỉ có hai phút.”
“Anh Minh, em chỉ muốn cho anh thấy rõ bộ mặt thật của Lê Nhược Vũ thôi, vì em chỉ muốn tốt cho anh! Anh bị cô ta lừa rồi, tâm tư của Lê Nhược Vũ rất phức tạp, cô ta còn có quan hệ với Hạ Đông Quân, cô ta chính là gái đi3m!”
Một tiếng “Chát” lập tức vang lên.
Khuôn mặt của Lưu Ly bị đánh đến lệch đi, cô ta ôm gò má, không thể tin được mà nhìn Lâm Minh: “Anh Minh, anh, vậy mà anh lại đánh em. Từ nhỏ chúng ta đã lớn lên với nhau, vậy mà anh lại vì con đi3m Lê Nhược Vũ kia mà đánh em?”
“Lưu Ly, cô đã không còn là một đứa trẻ từ lâu rồi, cô chỉ nhỏ hơn một tuổi so với tôi nhưng lại lớn hơn ba tuổi so với Lê Nhược Vũ.” Anh hết sức thất vọng: “Lưu Ly, có phải cô xem tôi như là một tên ngốc hay không, cái cớ vụng về như vậy chỉ có thể lừa được cô mà thôi. Cho dù cô ấy có là người như thế nào đi nữa thì bây giờ cô ấy cũng là vợ của tôi.”
Một chữ “vợ” này của Lâm Minh khiến Lưu Ly đau đớn dữ dội: “Không phải!
Anh thích em mà, nếu không phải là vì Lê Nhược Vũ kia cản trở, thì vợ của anh sẽ chỉ là em!”
“Không đâu!”
“Cái gì?”
“Cho dù không có Nhược Vũ thì tôi cũng sẽ không cưới cô.”
“Em không tin!” Cô ta la hét như người điên: “Nếu như anh không thích em thì tại sao từ nhỏ đến lớn lại luôn nhường nhịn em! Rõ ràng là anh không thiếu thư ký nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho phép em làm thư ký bên cạnh anh! Mặc dù anh đã kết hôn với Lê Nhược Vũ nhưng trong ba năm này anh vẫn luôn tặng trang sức quý báu cho em, dẫn em tham gia các buổi tiệc xã giao, em mới chính là người phụ nữ xứng đáng đứng bên cạnh anh!”
Giọng nói của của ta chói tai đến mức đáng sợ.
Còn Lâm Minh lại bình tĩnh đến mức đáng sợ: “Lúc nhỏ tôi luôn nhường nhịn cô là bởi vì ba của cô đã cứu tôi một lần. Cho cô làm thư ký, cũng là vì ba của cô đi cầu xin tôi, tôi muốn bán cho ông ta một nhân tình. Còn về việc dẫn cô đến các buổi tiệc xã giao là đều vì tự cô yêu cầu muốn đi, mà những món trang sức quý báu kia, cô nhớ lại rõ ràng một chút, có lần nào tôi lại tự tay tặng cho cô sao?”
Không có…