Chương 111
Sau năm lần bảy lượt như thế, bà ấy cũng bắt đầu ăn không tiêu.
Làm gì có ai tới thăm con gái lại luôn tìm mẹ chồng người ta trò chuyện, còn một hai muốn chờ con trai của bà ấy về đề nói chuyện với anh, không gặp con trai lại muốn nói chuyện với chồng bà ấy. Lần nào tới cũng không thấy mang mấy món đồ có dinh dưỡng tới, ngược lại mang theo mấy món đồ chơi linh tỉnh như đàn gỗ hay lọ thuốc hít đời nhà Thanh gì đó.
Nào có ai đi thăm bệnh như thế? Rõ ràng là ông ta đang lợi dụng con gái đề bắt cầu mà.
Tuy tính tình của bà ấy tốt nhưng lâu dần cũng mất kiên nhẫn, tuy nhiên bà ấy là người dễ mềm lòng, ngại nói mấy lời khó nghe, nói đến cùng thì đây cũng là cha ruột của con dâu bà ấy kia mà.
Lâm Tư thấy vợ mình phiền não như thế, hơn nữa còn nghẹn trong lòng không nói ra khỏi miệng được thì bản thân đã có quyết định.
Ngày xưa khi Lâm Minh chưa trưởng thành, người làm việc sấm rền gió cuốn vốn là ông ấy, nhưng gần đây thấy vợ mình thích xem mấy thể loại phim Hàn Quốc, ông ấy mới kiểm chế tính tình của mình lại, học tập khí chất dịu dàng của các oppa Hàn Quốc.
Tuy nhiên lúc này bị ông Lê làm phiền như vậy, ông ấy cũng không giả vờ nồi nữa.
Lúc ông Lê lại đến tìm ông ấy làm thân thì ông ấy trực tiếp xụ mặt nói Lê Nhược Vũ cần không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi, khoảng thời gian này ông ta đừng tới thăm bệnh nữa.
Sắc mặt của ông Lê tái lại, ông ta biết người ta đang đuổi khách, ông chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý.
Hoàng Ánh thật sự rất muốn vỗ tay, bà ấy tức giận ngồi lên ghế của chống, nói: “Làm tốt lắm, em đã sớm nhìn ông ta không vừa mắt, không biết cái loại người này làm cha thế nào nữa. Nhược Vũ bị thương nhìn cũng không thèm nhìn một cái, chỉ biết dùng con bé để bắt cầu cho đứa con gái kia tiếp cận nhà họ Lâm. Đàn ông của nhà chúng ta đâu có ngu như vậy.”
“Em tức giận làm gì, lúc trước khi Lê Hải Thiên mang chuyện giường chiếu của con gái ông ta và con trai chúng ta ra uy hiếp, nói không kết hôn sẽ làm lớn chuyện, không phải em đã biết ông ta là người thế nào rồi sao?“ Bước tới độ tuổi trung niên, phong độ của Lâm Tư vẫn còn rất tốt, gương mặt đẹp trai và tính cách chín chắn bình tĩnh của Lâm Minh đều được di truyền từ cha mình. “Anh cho rằng em đồng ý cuộc hôn nhân của hai đứa nhỏ thì chắc cũng đã sẵn sàng chấp nhận mấy chuyện dở hơi này rồi chứ.”
“Không phải là vì em đau lòng cho con bé Nhược Vũ sao.” Vừa nhớ tới chuyện năm đó, Hoàng Ánh không nhịn được liên tưởng đến chuyện của mình, uất ức đến nỗi chỉ muốn khóc. Bà ấy không muốn để một đứa nhỏ ngoan ngoãn giẫm vào vết xe đổ của mình.
Lúc trước, bà ấy cũng bị mẹ kế bán đứng, nhưng bà ấy coi như rất may mắn, trời xui đất khiến thế nào lại tìm được một người chồng yêu mình như vậy.
“Được rồi, đừng khóc, lát nữa bị người làm thấy mất mặt lắm đấy.“ Lâm Tư nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà ấy.
“Anh ghét bỏ em.”
“Anh làm gì dám ghét bỏ bà nội của anh chứ, anh chỉ sợ nếu để người làm thấy, lát nữa em lại bực bội vì mình bị mất mặt thôi” Đây không phải lần đầu tiên có chuyện này.
Hoàng Ánh đấm ông ấy một cái, tức giận vùng vằng đứng lên nói: “Em đi vào với Nhược Vũ, con bé chắc chắn đang rất khó chịu khi gặp phải người cha như thế.”
Lê Nhược Vũ biết ý đồ của cha mình, cũng biết lòng tham của cha không đáy, vì thế mỗi lần đối mặt với người nhà, cô luôn cảm thấy mình thấp kém hơn họ rất nhiều.
Nhưng người nhà họ Lâm lại rất thân thiện, mẹ chồng sẽ tâm sự với cô, chồng cũng bắt đầu dịu dàng với cô, ngay cả cha chồng khó gần lạnh nhạt nhất cũng bắt đầu chấp nhận cô rồi.