Chương 100
Đúng như anh nói, bọn họ mất hai tiếng đồng hồ, chỉ còn mười phút để tắm rửa và sửa sang quần áo.
Lê Nhược Vũ xuống tầng ăn cơm với đôi chân như nhữn ra và khuôn mặt ửng hồng.
Cha Lê mẹ Lê đều là người từng trải.
Lê Nhược Vũ và Lâm Minh khóa cửa, ở trong phòng hai tiếng đồng hồ, bây giờ con gái còn có dáng vẻ này, bọn họ vừa nhìn đã biết là chuyện gì xảy ra.
Thấy Lâm Minh ôm Lê Nhược Vũ, còn phong độ kéo ghế cho cô, chờ cô ngồi rồi mới ngồi, cha Lê cũng yên tâm hơn hẳn.
Chỉ cần tổng giám đốc Lâm vẫn hứng thú với con gái lớn của ông ta, công ty Lê Gia sẽ không bao giờ sụp đổ.
Vẫn nên đầu tư thêm vào con gái lớn, để nó giữ chắc vị trí bà Lâm thì hơn.
Sự thay đổi nhỏ giữa Lâm Minh và Lê Nhược Vũ khiến Lê Hải Thiên càng thêm tham lam. Ông ta vốn chỉ định nương nhờ Lâm Thị, để sản nghiệp gia tộc của nhà họ Lê được tồn tại tiếp. Nhưng bây giờ, xem ra nên bảo con gái cố gắng hơn. Phải khiến tổng giám đốc Lâm giúp công ty Lê Gia phát triển rồi xây dựng nền tảng cho Lê Gia, sau đó ông ta sẽ không bị ai kiểm soát nữa.
Lê Nhược Vũ không biết bố cô đã nghĩ đến đủ thứ chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi rồi đi đến quyết định như vậy. Cô cứ tưởng chỉ cần mình không ly hôn, Lâm Thị không rút vốn là đủ rồi. Nào ngờ vẫn còn chuyện phiền phức hơn đang đợi cô.
Lâm Minh thấy cô thực sự mệt mỏi, dứt khoát đề nghị ở lại nhà họ Lê. Hai người sẽ ngủ ở phòng cô, đến mai rồi đi.
Cô cũng không còn sức từ chối nữa.
Sau khi ăn tối một cách qua loa, anh đưa cô lên tầng, về phòng của bọn họ.
Lê Nhã Tuyết bĩu môi, nhìn theo bóng lưng hai người: “Lần này anh rề chẳng ngó ngàng gì đến mình. Mình đang muốn chụp ảnh chung với anh ấy.”
Lần trước, khi về trường, Lê Nhã Tuyết đã khoe khoang việc Lâm Minh cười với mình và chuyện anh đẹp trai hơn cả trên báo. Nhưng các bạn học đầu không tin cô ta, ai cũng nói anh rể và chị cô ta không hề có tình cảm, anh rể vốn ghét bỏ chị cô ta và nhà họ Lê nên không thể chủ động đến đấy được.
Anh rể có thích chị hay không cũng kệ, chỉ cần anh rề không ghét cô ta là được rồi.
Sáng hôm sau, Lâm Minh đến thằng tập đoàn Lâm Thị. Khi Lê Nhược Vũ tỉnh giấc, người đàn ông bên cạnh cô đã đi mất rồi.
Quả nhiên, ngủ trên giường mình vẫn ngon giấc hơn lúc ở địa bàn của anh.
Lê Nhược Vũ rửa mặt rồi xuống tầng ăn sáng. Điện thoại đặt bên cạnh bàn bỗng vang lên, là tin nhắn của Lâm Minh. Anh bảo cô nhớ về sớm một chút, đồ mua hôm qua sẽ được giao đến trong hôm nay. Tin nhắn này còn có ý nhắc cô phải nghe lời anh.
Lê Nhược Vũ nhấp một ngụm sữa, thở dài.
Bình thường Lê Nhã Tuyết rất thích ngủ nướng, nhưng vì nghĩ hôm nay Lâm Minh vẫn ở nhà họ Lê nên cô ta cố ý dậy thật sớm để được ăn sáng với anh.
Kết quả cô ta chẳng thấy bóng dáng Lâm Minh đâu, chỉ thấy Lê Nhược Vũ đang vừa uống sữa vừa thở dài. Lê Nhã Tuyết cảm thấy rất mất mát: “Sao anh rể lại đi sớm như vậy chứ?”
Thấy Lê Nhược Vũ không đáp lời, Lê Nhã Tuyết bước đến, ngồi vào chỗ đối diện cô rồi tức giận nói: “Chị đúng là trước mặt một đằng, sau lưng một kiều.”
Lê Nhược Vũ ngầng đầu, kinh ngạc nhìn cô ta: “Em vẫn đang gắt ngủ à?”