Lạc Kỳ ở trấn Đồng Hỗ không tính là nhân vật lớn gì, cho nên khách quý được mời đến cơ bản đều là nể mặt Trình gia. Khách sạn tổ chức ở khách sạn hào hoa của trấn Đồng Hỗ gần sát bên biển trên núi, cả khách sạn cũng được bao hết, mục đích khác tự nhiên không phải thật sự chúc mừng đơn giản như vậy, mà là một bữa tiệc hồng môn chuẩn bị vì Tư Hướng Nhan.
"Này, ngươi đem cô ấy làm ra như vậy, cũng quá dễ làm người ta chú ý rồi chứ?" Trong phòng nghỉ ngơi của lầu hai khách sạn, Chung Cẩn Lan nhìn Ông Lẫm Nhiên được Chung Cẩn Du dẫn vào, mặt ủ mày chau nói ra. Người này ở trong bệnh viện yên tĩnh giống như cỏ dại, kết quả đến tiệc rượu này đánh phấn trang điểm lộng lẫy. Hôm nay Ông Lẫm Nhiên không có lựa chọn màu màu sắc phô trương thường ngày, mà là chọn màu đen đơn điệu hơn, lại không ngờ phản hiệu quả.
Giày cao gót nhỏ màu đen sáng phối với váy dài chấm đất đem vóc dáng cao gầy nhỏ bé triển lộ không bỏ xót, phía trước thiết kế khoét sâu chữ V đến rốn lộ ra đường cong chữ xuyên tinh xảo của phần bụng, hơi liếc mắt nhìn trước ngực thì có thể thấy được khe rãnh đầy đặn để Chung Cẩn Lan ngưỡng mộ vả đố kị. Vốn dĩ chính là một tướng mạo hại nước hại dân, kết quả vẫn trang điểm đậm tinh xảo.
Nhìn theo mi mắt hẹp dài và cánh môi tiên diễm như lửa của nàng, trang dung như vậy phối với tóc dài màu đen tản trên bờ vai không hề tân trang, hoàn toàn là nói không ra mị hoặc yêu nhiên, còn mang theo chút xíu lãnh diễm như vậy, lại càng để người ta muốn đến gần. Chung Cẩn Lan che lấy trái tim nhỏ đập phình phịch lung tung của mình, thực không biết Chung Cẩn Du nghĩ thế nào, cư nhiên đem người ta trang điểm dễ gây chú ý như vậy. Nói cái gì đơn điệu chứ? Nói cái gì tận lực che giấu thân phận đây? Đúng thôi, thực ra Chung Cẩn Lan chính là cảm thấy, chính mình so không bằng, trong lòng không cân bằng.
"Huh? Rất dễ gây chú ý sao? Ta cảm thấy vẫn tốt."
"Tiểu quỷ chết tiệt, ngươi có ý đồ phải chứ!" Nghe Chung Cẩn Du nói như vậy, Chung Cẩn Lan càng thêm không vui. Cô hai ba bước đi đến trước mặt Ông Lẫm Nhiên, suy nghĩ rất lâu, vẫn là kéo nàng vào căn phòng bên trong, tìm ra một bộ tây trang nam, một cái cổ áo nơ bươm bướm màu đen cho nàng. Sau khi liếc nhìn phần ngực quá mức lộ ra của nàng, lại nghiến răng nghiến lợi ném cho nàng một chiếc áo lót bó ngực.
"Đây là cái gì?" Bị Chung Cẩn Lan kéo vào trong phòng thì đã để Ông Lẫm Nhiên rất kì lạ, hiện tại thấy đối phương quăng nhiều đồ vật như vậy cho mình, Ông Lẫm Nhiên có thể cảm nhận được thì chỉ có mười phần ác ý.
"Cô trang điểm rõ ràng như vậy, Trình Luân không muốn phát hiện cô cũng khó. Mau thay cái này, chút nữa cô giả làm bạn nam của tôi cùng tôi ra ngoài."
"Thế nhưng.. chỗ đó đè ép lại rất khó chịu nha." Ông Lẫm Nhiên cầm lên áo lót nhìn lên thì rất nhỏ, lại nhìn rồi nhìn ngực của mình, nàng luôn cảm thấy Chung Cẩn Lan là cố ý tìm cho mình một cái nhỏ như vậy..
"Nhìn cái gì nhìn, ai để cô không có chuyện gì lớn như vậy, mau thay đi, chút nữa bữa tiệc thì sẽ bắt đầu rồi."
"Nga."
Bị Chung Cẩn Lan tới lui thôi thúc, tuy rất ghét bỏ mấy quần áo này trên người, Ông Lẫm Nhiên vẫn là xoay người đem váy dài cởi đi, mặc lên bộ áo lót có thể ghìm chết người kia, lại mặc xong áo sơ mi và tây trang của nam đã tìm. Đứng ở trước gương, nhìn theo chính mình, Ông Lẫm Nhiên sờ sờ tóc dài, luôn cảm thấy mặc như vậy mới càng kì quái đó?
"Đợi đã, chỗ này có tóc giả, còn có giày." Lúc này, Chung Cẩn Lan lại từ trong cái tủ tìm ra trang bị của cô, hiển nhiên là tóc giả khoản ngắn của nam và giày da nhỏ của nam. Thấy Ông Lẫm Nhiên đem tóc bới lên, mang lên tóc giả mình cho, lại đổi giày da. Không thể không nói, có sắc vẫn thật sự là gợi cảm, Ông Lẫm Nhiên da vẻ trắng, cũng cao, tuy mặc trang phục nam có chút đỡ không nổi, lại có vẽ đặc biệt nho nhã. Thấy nàng đem hóa trang trên mặt tẩy đi, lại điệu đà đem tóc giả chỉnh rồi chỉnh, Chung Cẩn Lan bổng nhiên cảm thấy, trang điểm như vậy.. vẫn là rất phô trương phải không?
"Bỏ đi, cứ như vậy đi, ra ngoài cùng tôi." Vẫn là kéo ra Ông Lẫm Nhiên đang soi gương, vừa mới đẩy cửa ra thì thấy nghiền ngẫm lóe qua trong mắt Chung Cẩn Du.
"Lan thật sự là nghịch ngợm, đem Ông tiểu thư làm thành như vậy, phỏng chừng Tư tỷ cũng phải tìm rất lâu mới sẽ phát hiện"
Ba người đến đại sảnh buổi tiệc, Lạc Kỳ thân là nhân vật chính đã ra sàn, đang chào hỏi với khách đến, chỉ là nhìn biểu hiện và thái độ của người ở hiện trường thì rất dễ dàng nhìn ra buổi tiệc này cũng không phải một bữa tiệc thông thường. Họ đa số là nam nhân dẫn theo bạn gái, mà phía sau còn có bảo tiêu hoặc nhiều hoặc ít. Hội trường không có lệnh cấm mang theo súng, cho dù có, chỉ sợ mấy người này cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời. Nơi này là của Lạc Kỳ, mà mấy người này là nể mặt của Trình Luân mà đến. Nếu như Trình Luân không lộ mặt, mấy người này tự nhiên sẽ không nể mặt tiểu bối Lạc Kỳ này.
"Ông Lẫm Nhiên, trước tiên cô đi chỗ khác trốn kĩ, có biến động gì tôi sẽ thông báo cô biết."
"Được."
Đem Ông Lẫm Nhiên đuổi đi, Chung Cẩn Lan và Chung Cẩn Du liếc nhìn thời gian, cũng biết Tư Hướng Nhan rất nhanh thì sẽ đến. Thời gian lại trôi qua mấy phút, khi cửa lớn được chậm rãi đẩy ra, cơ hồ ánh mắt của tất cả người đều tập trung trên người đến. Tối nay Tư Hướng Nhan rất khác, nói chính xác, cô lúc này đánh phấn so với mỗi lần trước kia đều phải dụng tâm trịnh trọng hơn.
Cô mặc một bộ váy dài màu vàng, trên váy dài khảm đầy kim cương lấp lánh phát sáng, rực rỡ rạng người ở dưới ánh đèn. Giày cao gót đồng dạng màu vàng đạp trên sàn nhà, mỗi một tiết tấu bước đi đều chênh lệch nhau không có bao nhiêu, phát ra tiếng lốp cốp thanh thúy mà vang dội. Cô đem tóc dài màu cafe sậm bới lên quấn ở sau đầu, lộ ra dây chuyền tinh tế trên cổ và xương quai xanh trắng nõn. Toàn thân cô tản phát ra ánh sao, đều chói mắt hơn bất kì ngôi sao nào, giống như nữ vương vô cùng ưu nhã, mang theo khí tràng để người ta không cách lờ đi.
"Hướng Nhan, anh rất nhớ em." thấy Tư Hướng Nhan đến, Lạc Kỳ biểu hiện mười phần nhiệt tình. Thấy hắn xông qua cho mình một cái ôm, Tư Hướng Nhan cười ôm lấy hắn, hồi lại một nụ cười thản nhiên. Đứng ở nơi xa thấy được cảnh này, Chung Cẩn Lan dùng khẩu hình nói với Chung Cẩn Du dối trá. Toàn bộ không chú ý được, Ông Lẫm Nhiên đứng ở góc trong cùng chỉ là liếc nhìn liền xoay người rời khỏi.
"Tư Tư, ngươi luôn thì đến trễ để người khác đợi ngươi" thấy Tư Hướng Nhan vừa đến hiện trường thì bị một đám người vây lấy, Chung Cẩn Lan và Chung Cẩn Du vội vàng đi đến giải vây cho cô mới kêu cô đến một bên nói chuyện.
"Hai người các ngươi đến bao lâu? Người cũng điều tra xong rồi sao?" để tránh tay vách mạch rừng. Tư Hướng Nhan không có ở sảnh buổi tiệc hỏi mấy chuyện này, mà đi theo Chung Cẩn Du và Chung Cẩn Lan đến phòng rửa tay bên trong nhất của buổi tiệc.
"Cơ bản tra xong rồi, Trình Luân cũng ở đây, nhưng không biết đi đâu rồi, hai đứa con của hắn cũng ở hiện trường. Còn về thủ hạ khác của Trình gia, phỏng chừng là mai phục ở bên cảng biển."
"Ta biết, Long Vọng đã dẫn một bộ phận người đi cảng biển bên đó thăm dò, hiện tại xung quanh biệt thự cũng đều là người của Tư gia, hai người các ngươi chút nữa chú ý bảo vệ chính mình."
"Biết rồi, ta là rất tiếc nuối cuộc sống. Ngược lại là ngươi, ngươi phải cẩn thận mọi chuyện, áo chống đạn có mặc chứ?"
"Ân, ta đi phòng rửa tay một chút trước." Giao phó xong tất cả, Tư Hướng Nhan xoay người đi đến phòng rửa tay, mà bên trong đang trùng hợp đi ra một nam nhân. Trong tay nam nhân cầm một túi xách tay của nữ, rất gầy lại không cao, cúi đầu tựa hồ đang suy nghĩ cái gì. Thấy được hắn nghênh diện đi đến, trong mắt Tư Hướng Nhan lóe qua một tia nghi hoặc, vừa muốn tỉ mỉ thăm dò nam nhân từ trong phòng rửa tay nữ đi ra kia, cơ thể lại bị Chung Cẩn Lan lập tức móc lại.
"Tư Tư! Ngươi làm sao không cẩn thận như vậy a!" Giọng nói của Chung Cẩn Lan rất lớn, giống như cố ý đang nói cho ai đó nghe, ở thời điểm này nam nhân ở trước cửa phòng rửa tay mới hồi phục tinh thần, nàng liếc thấy Tư Hướng Nhan, lại nhìn rồi nhìn Chung Cẩn Du nháy mắt với nàng, vội vã chạy trở về, trốn bên trong vách của phòng rửa tay. Mà con người này, tự nhiên là Ông Lẫm Nhiên.
"Ngươi nói cái gì?" Tuy đối với thói quen luôn động kinh của Chung Cẩn Lan đã không cảm thấy kinh ngạc, nhưng bổng nhiên bị cô ấy ôm như vậy, vẫn xém chút té ngã, Tư Hướng Nhan vẫn là rất không vui.
"Aiz? Không có gì không có gì, ta chỉ là vừa thấy ngươi xém chút té ngã mà thôi. Ngươi đi đi.. ta và tiểu Du thì ra ngoài trước." Thấy Ông Lẫm Nhiên đã trốn xong, Chung Cẩn Lan lúc này mới yên tâm vỗ vỗ vai của Chung Cẩn Du, hai người vội vã trở về đại sảnh của buổi tiệc. Thấy được phản ứng không bình thường của họ, Tư Hướng Nhan suy nghĩ chuyện vừa rồi, lại liếc mắt nhìn giày da nam lộ ra trong vách, cô cười đi vào phòng kế bên. Nghe thấy cửa kế bên được mở ra, có người cố ý thả nhẹ bước chân đi ra ngoài, mới đi ra ngoài theo.
Người đó đúng là nam nhân vừa mới muốn ra ngoài, mà Tư Hướng Nhan cũng xác định, phản ứng vừa rồi của Chung Cẩn Lan chính là cho tên nam nhân này tìm cơ hội chạy trốn, nghi hoặc trong lòng để Tư Hướng Nhan không có biện pháp lờ đi, cô nhanh bước đi lên trước, đem nam nhân có chút khẩn trương đè ở góc tường, móc ra cây súng trong ngực chặn ở eo của hắn, đồng thời nhìn rõ diện mạo của đối phương.
Đây là một nam nhân dung mạo có chút.. tựa hồ chỉ có thể dùng kì lạ để hình dung, da vẻ của hắn không tính trắng, dâng lên màu đồng cổ phơi nắng quá mức, rõ ràng là một đại nam nhân, lại trang điểm đem gương mặt làm đến vô cùng mơ hồ. Bốn mắt nhìn nhau, từ trong mắt của nam nhân Tư Hướng Nhan đọc ra khẩn trương và vô thố, mà tướng mạo của hắn lại là để Tư Hướng Nhan nghĩ đến con người kia để cô nghĩ đến mấy ngày cũng không biện pháp an giấc, hoặc giả nói, hắn chính là nàng.
Bổ trang tạm thời này, cũng quá nhão chút rồi.
"Vị tiểu thư này, cô có chuyện sao?" Ông Lẫm Nhiên lúc này vô cùng may mắn chính mình trước đó thì đem túi xách bỏ bên trong phòng rửa tay, lúc này mới có thể đối mặt tiến hành một chút xíu tân trang mà không đến mức bị Tư Hướng Nhan nhìn ra. Ông Lẫm Nhiên một chút cũng không sợ súng nhắm lấy mình, trái lại có chút hoài niệm gương mặt của Tư Hướng Nhan. Con người này, hôm nay thật sự rất đẹp.
"Tiên sinh, ta cảm thấy dung mạo của ngươi có chút quen, rất giống một người bạn của ta."
"A? Phải không? Tiểu thư cô nhận nhằm người rồi đó."
"Có lẽ nhận nhằm rồi, nhưng tướng mạo của ngươi.."
Nói đến đây, Tư Hướng Nhan bổng nhiên thu lại súng, mà là đổi lại ngón tay ở trên người mình di chuyển tới lui. Ngón tay thon dài ở giữa eo trượt đi, cách áo sơ mi mỏng manh vuốt ve bụng dưới của mình. Hô hấp của Ông Lẫm Nhiên không cách kiềm chế trở nên có chút trầm nặng, nàng cảm thấy trái tim của mình thì khẩn trương sắp nhảy ra ngoài, mà Tư Hướng Nhan hết lần này đến lần khác còn càng dựa càng gần, thậm chí ở trên cổ nàng thổi hơi, để Ông Lẫm Nhiên mười phần hoài nghi chính mình đã lòi đuôi rồi.
"Tiên sinh, tướng mạo của ngươi là loại hình ta thích."
Hết chương 94
Hình minh họa kiểu tạo hình, mọi người đừng chém nhé
Ps: Hẹn ba ngày sau gặp lại
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT