Sau khi nói chuyện với Chung Cẩn Lan, Tư Hướng Nhan lúc này mới lần nữa trở lại phòng của Ông Lẫm Nhiên. Vì đã thoát khỏi thời kịch căng thẳng, máy móc điều trị trên người nàng ít đi rất nhiều, không cần mang mặt nạ oxy thì có thể hô hấp. Thế nhưng, thấy được gò má và thân thể quá mức gầy ốm ở dưới lớp chăn của nàng, Tư Hướng Nhan vẫn là khó chịu nhíu chặt chân mày.

Hơn nữa tháng qua, cô từng nghĩ rất nhiều lần đến bệnh viện thăm Ông Lẫm Nhiên, không phải vì muốn xử lý chuyện của Trình gia mà chậm trễ tiến trình, chính là chạy xe đến bệnh viện lại không dám lên. Nếu như nói lúc trước họ là người yêu thân mật nhất, bây giờ quan hệ lại bối rối vô cùng. Chính mình không cách đối mặt Ông Lẫm Nhiên, thậm chí cả gặp mặt cũng không biết nên nói cái gì.

Vốn cho rằng lần nữa thấy được trong lòng sẽ khó chịu, nhưng lúc này, ngồi ở trên ghế nhìn theo gương mặt ngủ của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan lại phát hiện trong lòng chỉ có tràn đầy đau thương và hối hận. Nàng xốc lên một góc chăn, cầm ra bàn tay lạnh lẽo của Ông Lẫm Nhiên nắm ở trong tay. Tinh thần mệt mỏi ở lúc này có được giảm bớt và buông lỏng, Tư Hướng Nhan cứ như vậy nằm ở bên giường ngủ đi, là lâu như vậy đến giờ cô ngủ được một giấc yên ổn nhất.

Thời gian trong bất tri bất giác trôi đi, đợi đến Tư Hướng Nhan thức dậy nữa, cô phát hiện bàn tay vốn là được mình nắm đã không thấy tung tích, tựa hồ lần nữa chạy trở về trong cái chăn. Phát hiện kinh động này, cô ngẩng đầu nhìn Ông Lẫm Nhiên, thì phát hiện đối phương đang mơ màng nhìn mình, hai con ngươi màu nâu mất đi ánh sáng, xám đen một mảng thì giống như bị sương che lấp đi.

"Em tỉnh rồi." Tư Hướng Nhan không dự định che giấu cái gì, cũng là biết dựa vào sự quen thuộc của Ông Lẫm Nhiên đối với mình, cho dù nhìn không thấy mặt cũng sẽ biết là mình. Nhưng mà, sau khi Tư Hướng Nhan nói xong, phòng bệnh vẫn là yên tĩnh như thường. Thấy Ông Lẫm Nhiên hoàn toàn không có ý tứ trả lời, chỉ là an tĩnh quay đầu qua nhìn trần nhà, trước giờ chưa có ai dám phớt lờ Tư Hướng Nhan như vậy, mà giờ nếm được tư vị này, Tư Hướng Nhan cũng chỉ có thể cười khổ lên.

"Em rất lâu không ăn gì, chỉ truyền dịch dinh dưỡng không phải biện pháp, chị mua cháo rồi, em ít nhiều ăn một chút." Ông Lẫm Nhiên có thể tỉnh lại, Tư Hướng Nhan tự nhiên cao hứng. Cô cũng không để ý đối phương có hay không phớt lờ chính mình, thì đem cháo luôn để ở trong hộp giữ ấm đổ ra. Cháo là cháo gạo kê thông thường nhất, tuy thanh đạm, lại rất thích hợp Ông Lẫm Nhiên uống.

"Nhiệt độ vừa phải, chị ôm em dậy." Đem cháo đặt ở bên giường, Tư Hướng Nhan quay đầu lại phát hiện Ông Lẫm không nhìn trần nhà nữa, mà là nhắm mắt lại. Sự phớt lờ như vậy cũng có thể dùng một loại giải thích khác, chính là cự tuyệt. Tuy trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng Tư Hướng lại cảm thấy bản thân có tội phải chịu. Ông Lẫm Nhiên mỗi lần bị thương dường như đều là vì mình, mà giờ nàng nằm ở chỗ này, cũng là lỗi của mình. Nếu như nói không trách không oán sợ là không thể nào.

Sau khi lời nói Tư Hướng Nhan rơi xuống, Ông Lẫm Nhiên vẫn cứ không có bất kì đáp lại nào. Thấy nàng dùng im lặng để phớt lờ mình, thì giống như chính mình là không khí. Tư Hướng Nhan nhíu mày, nhẹ nhàng sờ lên gò má gầy ốm của nàng, đem đầu dựa ở trên vai nàng.

"Ông Lẫm Nhiên, chị biết em đang trách chị, oán chị, thậm chí có thể là chán ghét chị. Đúng vậy, chị cũng rất chán ghét chính mình đa nghi, chính mình tổn hại em. Bây giờ nói cái gì có thể đều đã muộn rồi, nhưng chị vẫn là muốn nói với em thật xin lỗi. Em phớt lờ chị là nên, càng có đủ lý do chán ghét chị. Nhưng chị hy vọng em đừng gây khó dễ với cơ thể của mình, ăn chút đồ đi, có được không?"

Tư Hướng Nhan rất ít nói một đoạn lời nói dài như vậy, cũng chưa từng dùng loại ngữ khí gần như khẩn cầu. Nghe cô nói xong, biểu tình của Ông Lẫm Nhiên cuối cùng có biến hóa. Thấy nàng từ từ mở mắt ra, lăng lăng nhìn đỉnh nhà, Tư Hướng Nhan lúc này mới thở phào một hơi. Cô đứng dậy đem cơ thể của Ông Lẫm Nhiên ôm vào trong lòng, hết sức không để chân phải của nàng có bất cứ xê dịch nào. Sờ lấy thắt lưng mảnh khảnh của đối phương, cô phát hiện cơ thể của Ông Lẫm Nhiên đang run rẫy, hô hấp cũng có chút dồn dập.

Giật mình loại khác lạ này, phản ứng đầu tiên của cô không phải đi kêu bác sĩ, mà là cầm qua cái gối kế bên lót dưới eo Ông Lẫm Nhiên. Cô biết, phản ứng này rất có thể là nằm ở trên giường quá lâu không có hoạt động, bổng nhiên động đến cơ thể tất nhiên đau mỏi khó chịu. Dù là người bình thường cũng sẽ khó chịu, càng huống hồ là Ông Lẫm Nhiên toàn thân là vết thương.

"Như vậy có tốt một chút không? Chỗ nào em không thoải mái thì nói cho chị biết, đừng chịu đựng." Thấy hô hấp của Ông Lẫm Nhiên bình ổn lại, Tư Hướng Nhan đem tay đặt ở dưới eo nàng, nhẹ nhàng xoa phần eo của nàng. Chỗ này chính mình ở lúc trước đã từng sờ qua vô số lần, nhưng lần này lại so với lúc trước ốm hơn một vòng lớn, gầy yếu mảnh khảnh như vậy, tựa hồ dùng sức vừa đụng thì sẽ hư đi.

"Bác sĩ nói trong thời gian dài em không có ăn uống, dạ dày có thể sẽ khó chịu, uống chậm chậm sẽ tốt chút." dùng muỗng múc lượng ít cháo đưa đến bên miệng Ông Lẫm Nhiên, thấy đối phía mở miệng, thuận theo uống xuống. Ban đầu Tư Hướng Nhan còn cảm thấy an ủi, nhưng đến lúc sau lại là càng ngày càng nguội lạnh. Trên mặt Ông Lẫm Nhiên không có bất kì biểu tình gì, ngay cả cơ thể cũng cứng ngắc, nàng thì giống như cái máy tự động vận hành không có tình cảm, công thức hóa nuốt xuống cháo mình cho.

"Ông Lẫm Nhiên, đừng như vậy, được không?" Trong chớp mắt, nữa chén cháo đã thấy đáy rồi, Tư Hướng Nhan cũng không dám đúc nhiều, chỉ ôm lấy Ông Lẫm Nhiên, giúp nàng xoa bóp cơ thể. Từ đầu đến cuối Ông Lẫm Nhiên cũng không có chợp mắt, nhưng tâm trạng của nàng suy nghĩ của nàng đều lại giống như có ý thức bị nàng giấu đi. Tư Hướng Nhan chưa từng nghĩ qua Ông Lẫm Nhiên có ngày sẽ thành như vậy, ngoại trừ hô hấp, cùng với người thực vật lại có cái gì phân biệt?

"Chị biết em có thể không muốn nhìn thấy chị, nếu như là như vậy, chị sẽ giảm ít số lần đến đây. Chuyện của mẫu thân em chị rất xin lỗi không thể giúp được bất cứ việc gì, nhưng chị tuyệt đối không phải có ý muốn che giấu em, chỉ là sợ thân thể của em không có biện pháp chấp nhận đả kích quá nhiều. Chị hy vọng em có thể khỏe lại, mà không phải không như hiện tại như vậy."

Lời đã đến thế, nhưng Ông Lẫm Nhiên vẫn cứ không có ý tứ muốn mở miệng. Thấy nàng lại lần nữa nhắm mắt, Tư Hướng Nhan bất đắc dĩ thở dài. Cô nhẹ nhàng đặt người trở về giường, đến phòng tắm cầm khăn tay ra, rồi từ từ cởi ra đồ bệnh màu xanh trắng trên người của Ông Lẫm Nhiên. Ngoại thương trên người trãi qua điều dưỡng nữa tháng đã tốt rất nhiều, nhưng nghiêm trọng nhất vẫn là vết thương của chân phải và tổn thương nội tạng của Ông Lẫm Nhiên.

Lau chà thân thể trắng nõn của nàng, trong bất tri bất giác, thân thể đã từng rất sạch sẽ này đã tràn đầy rất nhiều vết thương. Thuận theo xương quai xanh từ từ hướng xuống, lướt qua đầy đặn nữ tính, đến nơi bụng dưới của nàng. Chỗ này lõm sâu rất rõ, vết dao phía trái dài mấy cm kia càng là hết sức chói mắt. Thấy được vết thương này, tay của Tư Hướng Nhan run run, nhanh chóng lau tốt trước người, đỡ Ông Lẫm Nhiên ngồi dậy, giúp nàng lau sau lưng.

Nếu như nói vết thương phía trước vẫn tính là ít, vậy sau lưng của Ông Lẫm Nhiên lúc này thì chỉ có thể dùng kinh người để hình dung. Ngoại trừ vết dao ban đầu kia, sau lưng này tràn đầy rất nhiều rất nhiều vết tụ huyết và vết bầm. Dấu vết màu đỏ và màu tím rối ren phức tạp chồng chéo ở trên lưng, chính mình vừa chạm nhẹ, cơ thể của Ông Lẫm Nhiên thì sẽ phát run. Nhưng nghĩ mới biết, khi nàng nằm ở trên giường, lúc đè mấy vết thương này sẽ có bao nhiêu khó chịu.

"Tại sao không nói với Chung Cẩn Lan? Em giày vò bản thân như vậy là làm cái gì?" Phẫn nộ trong lòng để lời nói của Tư Hướng Nhan lạnh xuống, cô thật sự không hiểu Ông Lẫm Nhiên bây giờ rốt cuộc là làm sao, nếu như em ấy chán ghét mình đều có thể giống hiện tại phớt lờ chính mình hoặc biểu đạt sự bất mãn của em ấy. Nhưng Ông Lẫm Nhiên không la không náo, thì chỉ nhẫn nhịn khó chịu từ người em ấy không nói, lại hà tất làm khổ mình?

"Tại sao em không nói chuyện?" Ông Lẫm Nhiên im lặng để Tư Hướng Nhan vô kế khả thi (không thể thực hiện kế hoạch gì), cô ôm chặt đối phương, với ý đồ để Ông Lẫm Nhiên đừng phớt lờ mình nữa, đáng tiếc có được lại là kháng cự, khi cơ thể bị lực đạo không nặng hơi đẩy ra, Tư Hướng Nhan cười khổ, lần nữa đem quần áo của Ông Lẫm Nhiên mặc xong, đỡ lấy cơ thể của nàng để nàng nằm nghiêng ở trên giường.

"Chị sẽ điều trị tốt cho em." Nói xong câu này, Tư Hướng Nhan xoay người ra khỏi phòng bệnh. Nghe thấy thanh âm cửa đóng, Ông Lẫm Nhiên lần nữa mở hai mắt ra, chậm rãi đem tay giơ đến phía trước, nhìn theo một mảng tối đen kia.

"Em không có tức giận chị, điều trị có tốt hay không, đều không đáng kể."

Hết chương 91

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play