"Aha.. aha.." Thở dốc nặng nề là thanh âm duy nhất trong cả căn phòng, trời đất quay cuồng, phân không rõ thời gian, cũng phân không rõ tột cùng là qua bao lâu rồi. Hành lang có tiếng bước chân truyền đến, thanh âm giày da của nam đạp ở trên đất, truyền đến tiếng vọng thanh thúy. Khi cửa phòng được đẩy ra, căn phòng cũng lần nữa hồi phục ánh sáng, chỉ là trước tầm mắt của chính mình, vẫn là một mảng tối đen.
"A, nói lời thật, ta thật sự không nghĩ đến ngươi lại có thể chống đỡ lâu như vậy, nhưng mà cũng là lúc rồi. Ông tiểu thư, ta nghĩ ngươi là người thông minh, chắc hiểu được vì chính mình tìm đường sống. Hướng Nhan đối với bản thân cô đã không có tình cảm, ngươi lại hà tất dây dưa tiếp nữa? Không biết cô có phát hiện không, kỳ thực cô ấy yêu, đều luôn là ta, ngươi chẳng qua là vật thay thế khi cô ấy trống vắng cô quạnh."
"Cô ấy giữ lại đồ vật ta tặng cô ấy? Giữ lại hình của ta, giữ lại tất cả của ta, mà những chuyện này đều là chứng minh cô ấy nhớ nhung ta. Ngươi yêu cô ấy như vậy, thực ra cô ấy chỉ là đang chơi đùa ngươi. Nếu như ngươi đủ thông minh, thì bây giờ nên buông tay. Nghĩa phụ đã đem mẫu thân của ngươi từ Tư gia mời về, ta nghĩ ngươi cũng không nguyện thấy được mẹ ruột của mình vì nguyên nhân của ngươi mà xảy ra sơ xuất gì chứ? Chỉ là vì một nữ nhân không yêu ngươi, có đáng không?"
Thanh âm của Lạc Kỳ không lớn, lại từng câu từng chữ vang vọng trong não. Ông Lẫm Nhiên không biết bản thân kiên trì bao lâu rồi, nàng chỉ biết thân thể của mình sớm đã đau đến chết lặng, cả đau cũng quên là cảm giác gì. Trước mắt không ngừng sản sinh ảo giác, lại đều là hình ảnh Tư Hướng Nhan rời khỏi mình, không cần mình. Mỗi một hình mỗi một ảnh đều đau thấu tim gan, lại thực sự đáng sợ như vậy.
Nơi tròng trắng mắt bị tia máu bao trùm, trong hai tai cũng có máu chảy ra ngoài, Ông Lẫm Nhiên lúc này mới cảm thấy thuốc của Lạc Kỳ cho mình dùng lợi hại như vậy, rõ ràng thân thể mệt đến sắp sụp đổ rồi, ý thức lại rõ ràng một cách không ngờ. Cũng chính là phần rõ ràng này, mới là giày vò người nhất.
"Ông tiểu thư, ta tin ngươi không phải người ngu xuẩn, nếu như ngươi đồng ý, thì gật đầu, ta lập tức sẽ tiêm thuốc cho ngươi, để ngươi thoát khỏi thống khổ hiện tại. Ngược lại, ngươi như vậy cũng không có cái gọi là giá trị lợi dụng, ngươi và mẫu thân của ngươi đều phải bị xử lý, vì một nữ nhân không yêu ngươi, ngươi thật sự muốn từ bỏ tất cả sao?"
Trước lúc này, Ông Lẫm Nhiên không biết, thì ra một động tác đơn giản lại có thể cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, mà loại chuyện gật đầu này sẽ nặng nề như thế. Khi cơ thể bị kéo khỏi phòng, nhìn theo mấy người kia đem dịch thể màu trắng và màu xanh tiêm vào cơ thể mình. Dần dần, tiếng vang trong trong não cuối cùng dừng lại, thân thể cũng không nặng nề không tả nữa. Mặc cho mấy nữ người làm kia thay đổi quần áo mới cho mình, đem súng và dao giấu trong ngực mình, rồi đưa nàng lên xe. Cả quá trình, Ông Lẫm Nhiên không có từ chối cũng không hùa theo, nàng thì như người chết mặc họ thao tác, duy nhất có thể làm, chính là hô hấp.
"Ông tiểu thư, hy vọng ngươi nhiệm vụ thuận lợi." Khi chiếc xe dừng ở trước cửa biệt thự quen thuộc, cơ thể bị người từ trên xe ném xuống, ngã ở trong rừng cây ẩn nấp. Tuy đã qua một tháng, nhưng không khí của trấn Đồng Hỗ vẫn là âm lãnh khiến người cảm thấy lạnh, nhìn bóng râm của cây cối trên đầu, từ từ đề thấp đám mây. Ông Lẫm Nhiên bất chấp nhiều như vậy, cũng không sức đi quản, cứ như vậy trực tiếp ngủ đi. Nàng rất mệt, thật sự rất mệt, đã không có biện pháp đi bận tâm bất cứ chuyện gì nữa rồi.
Rượu đỏ thơm và tinh khiết ở trong miệng lan tràn ra, để ý thức hỗn độn thanh tĩnh không ít. Lại là một đêm mất ngủ, Tư Hướng Nhan nặn nặn đầu, luôn cảm thấy rất không biết làm sao. Khoảng cách Ông Lẫm Nhiên rời khỏi đã qua thời gian ba ngày rồi, mà liên hệ của chính mình với nàng cũng triệt để gián đoạn theo. Hồi phục cuộc sống của một người không thể nói không tốt, có lẽ nên dùng rất kém để hình dung.
Sau khi sống chung với Ông Lẫm Nhiên, ba bữa trong nhà đều là do nàng tự tay chuẩn bị. Sáng sớm mỗi ngày chính mình tỉnh lại, buổi tối trở về nhà, đều có thể thấy được bóng dáng con người đó ở phòng bếp bận rộn. Dường như chỉ là thấy được nàng, thì sẽ cảm thấy đặc biệt an tâm, mà trù nghệ của Ông Lẫm Nhiên cũng là không nói, ăn quen món nàng làm, Tư Hướng Nhan luôn sẽ cảm thấy đồ ăn bên ngoài nhà hàng vô vị.
Mà giờ, con người đó bị mình đuổi đi rồi, nhưng chính mình lại không cách thích ứng cuộc sống không có nàng. Buổi tối không ôm được thân thể mềm mại ấm áp của nàng, tỉnh lại không nhìn thấy được gương mặt tươi cười của nàng, dường như trong cuộc sống thiếu đi một linh kiện quan trọng, căn bản không cách vận động bình thường.
"Tư Hướng Nhan, cô vẫn thật sự là tự tác nghiệt." Thấp tiếng cảm khái, mới nói xong câu nói này, cảnh vệ trước cửa bổng gõ cửa vào đến.
"Tư tỷ, Lạc Kỳ tiên sinh đến thăm, không biết.."
"Ân, để hắn vào."
Nghe thấy Lạc Kỳ đến, Tư Hướng Nhan khiêu mi, thay lên một biểu tình có chút vui mừng khác. Cô dựa ở trên sofa, híp hai mắt nhìn hướng người đến. Cho dù kĩ thuật diễn của Lạc Kỳ rất tốt, nhưng Tư Hướng Nhan cô sẽ không bị cùng một người lừa gạt lần thứ hai. Ông Lẫm Nhiên trở về Trình gia cô biết, mà quan hệ của Lạc Kỳ và Trình Luân cô càng là rõ như lòng bàn tay. Nếu hai bên đều có mục đích diễn kịch, cô cũng không để ý cùng Lạc Kỳ chơi một chút.
"Tìm ta có chuyện." Tư Hướng Nhan lười đến nhìn sắc mặt dối trá của Lạc Kỳ, nhắm mắt nói ra.
"Hướng Nhan vẫn là không thích nghi vấn giống như trước, thực ra không có chuyện gì, chỉ là anh rất muốn gặp em, cho nên thì đến. Tối nay anh đặt chỗ ở nhà hàng, muốn mời em cùng ăn cơm. Em từ chối anh nhiều lần như vậy, lần này nên nể mặt chứ?" Lạc Kỳ cười nói, lời nói ngược lại là vô cùng thành ý. Sau khi nghe, Tư Hướng Nhan không có lập tức trả lời, mà là yên tĩnh ước chừng sau mấy phút, mới gật đầu, sau đó liền không quay đầu lại lên lầu chuẩn bị ra cửa.
Tư Hướng Nhan vốn dĩ thì rất chú trọng lễ nghi và diện mạo, mà lần này Lạc Kỳ ở dưới lầu chờ đợi, thời gian trang điểm tự nhiên cũng kéo dài một chút. Thay xong váy dài, hóa trang xong, mắt thấy thời gian đã qua một tiếng. Tư Hướng Nhan đem súng thuận tiện mang theo để vào trong túi xách, lúc này mới đạp giày cao gót ra khỏi phòng giữ quần áo.
Không thể không nói, Lạc Kỳ tuy rằng rắp tâm bất lương, nhưng xác thực rất hiểu tất cả sở thích của mình. Từ sau khi ăn cơm đến tản bộ, đổi lại bất cứ người nào không biết bộ mặt thật của hắn, chắc hẳn đều sẽ bị hắn lừa gạt. Nhìn gương mặt rất quen thuộc này, Tư Hướng Nhan bổng nhiên cảm thấy có chút châm chọc. Con người đã từng thì thay đổi lâu rồi, mà chính mình cũng là giống vậy.
"Hướng Nhan, bên ngoài mưa rất lớn, nếu không đợi mưa dừng rồi xuống xe?" Sau khi ăn cơm trở về đến biệt thự Tư gia, tuy cách cửa chỉ có mấy bước, Lạc Kỳ vẫn là chu đáo hỏi.
"Không có gì." Tư Hướng Nhan mới không muốn ở cùng hắn nhiều thêm một phút, trực tiếp đẩy cửa xe ra liền đi ra ngoài, thấy cô đi vào trong mưa, Lạc Kỳ vội vàng cởi đi áo khoác của mình theo lên trước, thay cô khoác lên người. Hai người trong nháy mắt liền bị nước mưa xối đến ướt nhẹp.
"Kỳ thực ngươi không cần xuống, như vậy ta không muốn giữ ngươi ở đây cũng không được rồi." Tư Hướng Nhan thấp tiếng nói, nhìn gương mặt cười của Lạc Kỳ, cảm thấy mấy năm qua dã tâm chơi xấu của đối phương nhiều không ít.
"A, quả nhiên mục đích của anh bị phát hiện rồi sao? Dù sao Tư gia nhiều phòng như vậy, tùy tiện thu giữ anh một đêm thì được" hai người vừa nói đi vào Tư gia, đem mưa to ngăn cách ở ngoài cửa, cũng ngăn cách một người khác đứng ở xa nhìn theo họ.
Cơ thể bị nước mưa cọ rửa có chút phát lạnh, lại không lạnh hơn trong lòng. Che lấy thân thể phát đau, Ông Lẫm Nhiên nói không rõ chỗ nào khó chịu, có lẽ toàn thân đều đã hư mất rồi. Vuốt lên tóc dài ướt đẫm, nàng yên lặng đứng ở trong mưa, trước mắt lại đều là hiện cảnh vừa rồi Tư Hướng Nhan và Lạc Kỳ hai người cùng nhau vào Tư gia, buồn cười lại.. đáng buồn.
Qua rất lâu, cho đến thân thể bắt đầu cứng đờ, Ông Lẫm Nhiên mới lần nữa di chuyển. Nàng chậm rãi đến gần biệt thự, nhân lúc cảnh vệ không chú ý vòng đến điểm mù camera của cửa sau biệt thự. Đối với Tư gia, nàng thật sự rất quen thuộc, suy cho cùng lúc trước cũng là nhà của nàng. Thả nhẹ động tác mở ra cửa sổ phía sau, lại vừa nhảy mà vào. Rõ ràng động tác là đơn giản, lại để Ông Lẫm Nhiên cảm thấy có chút đầu nặng chân nhẹ, xém chút lảo đảo té ngã trên đất.
Lần nữa đứng vững, nàng thả nhẹ bước chân, từng chút từng chút chậm rãi đi lên lầu ba. Đúng như trong lòng suy nghĩ, Tư Hướng Nhan không có thói quen khóa cửa, cũng khiến cho đi vào trở nên đơn giản rất nhiều. Theo cửa phòng được mở ra, cảm giác quen thuộc quanh quẩn mà đến. Nhìn theo con người kia nằm ở trên giường, dù cho trong lòng tràn đầy uất ức, nhưng thấy được cô, khóe miệng vẫn là nhịn không được dương lên.
Càng đến gần, tiếng nhịp tim liền vì thế hỗn loạn, Ông Lẫm Nhiên biết Tư Hướng Nhan không có ngủ, cũng biết cô phát hiện có người đi vào, ngay khi thời khắc đối phương đem tay dò vào dưới gối chuẩn bị cầm súng, nàng xoay người lên giường, đè ở trên người của Tư Hướng Nhan, đồng thời rút ra con dao giữa eo, nhẹ cọ lấy cổ của cô.
"Em rất nhớ chị."
Hết chương 86
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT