Ngồi ở trong phòng khách của biệt thự Tư gia, Ông Lẫm Nhiên chậm rãi uống nước sôi ấm áp, giống y như mỗi một ngày gần đây, phát ngẩng, đi ngủ, sau khi tỉnh dậy lại tiếp tục phát ngẩng. Tư Hướng Nhan đi rồi, đi địa phương không biết, đã qua cả thời gian một tháng. Cho dù là tất nhiên loại ngày đặc biệt kia cũng không từng trở lại.
Ở đây lẻ loi vượt qua Noel, giao thừa, tất niên, Ông Lẫm Nhiên thậm chí đã quên đi nàng còn muốn làm cái gì, có bao lâu không có ra ngoài. Nhưng rất hiển nhiên, phạm vi tự do hoạt động của nàng thì chỉ có ở trong căn biệt thự xem như to lớn này, nàng không nơi có thể đi, càng không có tư cách và năng lực bước ra khỏi chỗ này. Nàng thì giống như một con chim bị xích, mà Tư Hướng Nhan nắm chìa khóa lại không thấy tung tích.
"Ông tiểu thư, cô còn cần cái gì không? Tôi giúp cô thêm chút nước đi."
"Không sao, ngươi đi nghỉ ngơi đi, tự bản thân ta làm thì được rồi." lời nói uyển chuyển từ chối đề nghị của người làm, Ông Lẫm Nhiên động rồi động cơ thể có chút cứng nhắc, vươn tay trái cầm lấy cái ly. Nhưng mà, cơ thể đứng dậy rồi, nhưng cái ly lại như cũ yên vị ở trên bàn, hoàn toàn không có động đậy.
Phát hiện sự thật này, Ông Lẫm Nhiên hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn tay trái run rẫy của mình đang không chịu khống chế, bất đắc dĩ thở dài ra tiếng. Thời gian có thể điều trị rất nhiều thứ, mà vết thương trên người của Ông Lẫm Nhiên cũng điều dưỡng đến không sai biệt lắm. Móng tay của tay phải lần nữa dài ra, đã không có trở ngại lớn gì, vết thương phần bụng và sau lưng cũng đã khép lại kết vảy. Chỉ là, tay trái này thì thật sự như bác sĩ Trương nói, muốn hoàn toàn hồi phục căn bản không thể nào.
Xương cốt rạn nứt dễ để lại tổn hại vĩnh viễn, sau khi hủy đi bản kẹp, Ông Lẫm Nhiên thường sẽ có loại cảm giác tay trái không chịu khống chế, năm ngón tay đó hơi dùng sức thì sẽ đau nhứt khó chịu, thường xuyên sẽ vô ý run rẫy, sử dụng không nổi nữa điểm sức lực. Nghĩ đến đây, Ông Lẫm Nhiên có chút giận dỗi siết chặt cổ tay trái, ép buộc chính mình cầm lên cái ly kia. Nhưng cuối cùng lại vẫn là uổng công vô ích, năm ngón vẫn như cũ không có bất cứ tri giác nào.
"Ông Lẫm Nhiên, ngươi thật vô dụng a." Suy sụp ngồi ở trên sofa, Ông Lẫm Nhiên thấp tiếng thì thầm, đau khổ dùng tay ôm lấy đầu, đem thân thể cuộn tròn ở trong góc. Nàng chịu đủ loại cuộc sống mỗi ngày đều bị nhốt ở Tư gia, nhìn không được Tư Hướng Nhan, thậm chí không biết cô đi đâu. Đối với tình huống như vậy, nàng vô lực phản bác, vô lực bài xích, thậm chí cả cơ hội hỏi tại sao cũng không có.
Nếu như Tư Hướng Nhan thật sự không để ý chính mình rồi, tại sao cô không thả chính mình đi? Là muốn đem mình nhốt ở đây cả đời chịu giày vò, hay là.. chị ấy cảm thấy thứ chính mình nợ chị ấy còn chưa trả rõ?
Ông Lẫm Nhiên lún ở trong khổ sở càng rơi càng sâu, cho nên không có phát hiện một người đang đứng ở ngoài cửa từ lâu, đem tất cả động tác của nàng toàn bộ thu vào trong mắt. Một tháng không thấy, tình trạng của Ông Lẫm Nhiên tựa hồ tốt hơn trước rất nhiều, tuy thân hình vẫn gầy như vậy, sắc mặt vẫn không dâng lên bệnh trạng nữa. Nhìn thấy động tác nàng cầm ly nước, Tư Hướng Nhan trong lòng lóe qua một tia đau âm ỉ, quả nhiên, vết thương của tay kia rất nặng, dù cho kịp thời xử lý, lại cũng để lại dấu vết khó mà mờ đi.
Một tháng này, vì không để quyết tâm của chính mình dao động nữa, hoặc là làm ra chuyện tổn hại Ông Lẫm Nhiên nữa. Tuy trong lòng có ngàn vạn không yên tâm, nhưng Tư Hướng Nhan vẫn là quyết tâm xuất ngoại chờ một trận, chỉnh lý suy nghĩ rất rối loạn. Nhưng mà, hiện thực so với cách nghĩ trong lòng lại khó khăn hơn rất nhiều. Thời gian dài như thể không gặp, mà giờ lần nữa thấy được Tư Hướng Nhan kinh ngạc phát hiện, chính mình lại có thể nhớ nhung Ông Lẫm Nhiên như vậy, nhớ đến chỉ ở xa xa nhìn nàng một cái, thì muốn ôm chặt nàng.
"Nếu đã trở về rồi, tại sao không nói chuyện." Cuối cùng, vẫn là Ông Lẫm Nhiên phát hiện khác lạ trong căn phòng, suy cho cùng hơi thở của Tư Hướng Nhan đối với nàng mà nói khó quên mà đột ngột như vậy. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn theo con người đứng ở trước cửa. Tư Hướng Nhan vẫn là Tư Hướng Nhan, cô vẫn là bộ dạng giống y chang lần đầu cùng mình gặp được, rực rỡ lóa mắt, lạnh lùng tự nhiên. Cô lặng lẽ nhìn theo mình, đem sự chật vật của mình thu vào trong mắt, lại khó có chút động dung.
"Vết thương của cô tốt rồi." Nếu đã bị phát hiện, Tư Hướng Nhan cũng không có lý do im lặng tiếp nữa. Cô từ từ đi đến trước sofa ngồi xuống, nhìn lên tầm mắt nhìn thẳng của Ông Lẫm Nhiên, lần đầu chủ động né tránh.
"Ân, đã tốt rồi."
Đối thoại đơn giản kết thúc, đúng là ai cũng không tiếp lời nữa, trong căn phòng im lặng có thể nghe thấy hô hấp của hai người và tiếng của quả lắc đồng hồ dao động, Ông Lẫm Nhiên nhìn thẳng Tư Hướng Nhan cúi đầu, bổng nhiên cảm thấy tình cảnh lúc này buồn cười lại đáng thương. Hai người họ vốn nên là người thân mật nhất, bây giờ lại giống y như người xa lạ ngồi ở phía đối lập, thậm chí cả đối thoại thông thường cũng tràn đầy bối rối.
"Chị đi nơi nào." Mười phút trôi qua, Ông Lẫm Nhiên lần nữa mở miệng. Nàng rất hiếu kì chuyện gì để Tư Hướng Nhan rời khỏi lâu như vậy, có lẽ mục đích thật sự chỉ là vì lẫn tránh chính mình chứ? "Chỉ là tùy ý đi một chút" Tư Hướng Nhan hiển nhiên không muốn trả lời câu hỏi của Ông Lẫm Nhiên, mà đáp án cũng xác thực là hời hợt. Nghe được cô hồi đáp, Ông Lẫm Nhiên khinh thường cười lên, ban đầu chỉ là cười nhẹ, sau đó lại thành cười khổ.
"Phải a, chỉ là tùy ý đi một chút, trước khi tùy ý đi cũng không cần giao phó cái gì với em. Tư Hướng Nhan, bây giờ chị còn coi em là nữ nhân của chị không? Hay là nói, quan hệ của chị và em, sớm đã để em trở thành người không có tư cách biết chị đi chỗ nào?" Ông Lẫm Nhiên rõ ràng là cười nói xong câu nói này, Tư Hướng Nhan lại cảm thấy lòng của nàng rõ ràng đã khắp nơi đều là vết thương, huyết dịch chảy đỏ tươi. Nhìn theo người trước mặt, cho dù trong lòng sớm thì làm xong chuẩn bị đối mặt hôm nay, Tư Hướng Nhan vẫn là nhịn không được cảm thấy lòng đau đớn và sợ hãi.
"Đúng vậy, quan hệ của hai người chúng ta bây giờ thì không khác biệt gì như người xa lạ, tôi cũng không cần nói cho cô biết tôi đi chỗ nào. Nếu vết thương của cô đã tốt rồi, vậy thì rời khỏi đi" Tư Hướng Nhan tận lực thả nhẹ thanh âm của mình, để tránh phát ra run rẫy, cô cúi đầu, không dám nhìn biểu tình của Ông Lẫm Nhiên lúc này, có lẽ đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ yếu đuối như vậy.
"Ha.. rời khỏi? Chị muốn em đi đâu, em lại có thể đi đâu? Tư Hướng Nhan, em từng nói, nếu như có một ngày chị chán em rồi, em sẽ không hề do dự rời khỏi chị. Nhưng em căn bản không biết chị rốt cuộc là nghĩ thế nào, nếu như chị thật sự không yêu em nữa, tại sao không dám nhìn em? Nếu chị đã cảm thấy em phản bội chị, tại sao không trực tiếp giết em đi!" Ông Lẫm Nhiên kích động nói ra, bổng nhiên bước nhanh lên trước, đem Tư Hướng Nhan đè ngã ở trên sofa, dùng hai tay ấn lấy bờ vai của cô.
"Ông Lẫm Nhiên, cô vượt quá giới hạn rồi." Tư Hướng Nhan không ngờ được Ông Lẫm Nhiên sẽ bổng dưng đè qua, và lực đạo còn rất lớn. Cảm thấy thân thể nàng run rẫy còn có tay trái vô lực, đây không chỉ là vì phẫn nộ, cũng là rõ ràng rất yếu ớt, lại ép dùng sức dẫn dắt. Lúc này, Tư Hướng Nhan bổng nhiên có chút hối hận vừa rồi đem lời nói trực tiếp như vậy.
"Tư Hướng Nhan, chị đang gạt em có đúng không? Chị cũng không có nghe qua em giải thích, tại sao thì trực tiếp cướp đi cơ hội của em? Em không có làm qua chuyện có lỗi với chị và Tư gia, tuy em trách chị không tin em, trách chị tổn hại em, nhưng em vẫn là không có biện pháp không đi yêu chị, ngay cả bản thân em cũng không biết em như vậy là thế nào. Chị để em nhiễm bệnh độc của chị, lại nhẫn tâm rời khỏi em. Chị có biết hay không, lòng của em sắp phải đau chết rồi."
Lần này, Ông Lẫm Nhiên không có khóc, ngược lại để Tư Hướng Nhan càng thêm khó chịu. Cô biết, cô sớm thì biết Ông Lẫm Nhiên cái gì cũng không làm, lại không cách dung thứ khả năng còn lại. Từ sau khi biết Ông Lẫm Nhiên là cảnh sát, là gian tế của Trình gia phái đến, cô luôn suy nghĩ, con người này tiếp cận chính mình rốt cuộc là vì cái gì? Nàng lại làm sao sẽ thích mình. Nếu như dự tính tình yêu ban đầu của nàng đối với mình là lấy hoàn thành nhiệm vụ làm mục đích, vậy lại làm sao nói đến yêu thích thật sự?
Tư Hướng Nhan thừa nhận bản thân rất lụn bại, dẫu cho trong lòng không cách buông bỏ Ông Lẫm Nhiên, lại càng thêm khó cách tiếp nhận mục đích của đối phương tiếp cận mình. Đó thì giống như một mũi ngọn đâm ngang tim của cô, mọi lúc giày vò tâm trạng của cô, để cô căn bản không cách bình tĩnh đối mặt Ông Lẫm Nhiên. Cho nên cô mới làm ra quyết định thả nàng rời khỏi, cứ như vậy hai người không liên quan nhau mới là kết quả tốt nhất.
"Ông Lẫm Nhiên, tôi không yêu, cũng không muốn thấy được cô nữa, cho dù cô yêu tôi thì thế nào? Cô dám nói mục đích cô tiếp cận tôi là vì yêu tôi? Mà không phải cái gọi là mục đích kia?" Một chuỗi câu hỏi của Tư Hướng Nhan để Ông Lẫm Nhiên hơi sửng sốt tiếp đó nàng trái lại cười càng phóng túng. Tiếng cười đó không chua xót, mà là tràn đầy giễu cợt.
"Thì ra, đây chính là chuyện chị để ý, nói đến cùng chị vẫn là không chịu tin em có đúng không? Tư Hướng Nhan, chị làm sao có thể nghĩ em như vậy, chị căn bản không biết em yêu chị bao lâu rồi, em.."
"Hướng Nhan, đồ của em rơi ở chỗ anh, anh đưa đến cho em, nhưng mà bây giờ anh tựa hồ gặp phải một chút phiền phức."
Ông Lẫm Nhiên vội vàng muốn giải thích cái gì, lúc này, cửa lớn bổng nhiên bị đẩy ra, thấy Lạc Kỳ bước vào, mắt đầy ôn nhu nhìn Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên giống như chợt hiểu được cái gì, triệt để cứng đờ ở chỗ đó.
"Ngươi đến làm gì?" Phát hiện chuyển biến của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan nhẹ nhàng đẩy nàng ra, cho dù chỉ là một động tác nhỏ xíu, nhưng tổn hại lại khó có thể đánh giá. Sờ lấy bờ vai của mình bị Tư Hướng Nhan đụng phải, Ông Lẫm Nhiên cúi đầu cười khổ, cảm thấy chính mình lúc này giống như người ngu xuẩn diễn tạp kỉ, nàng dùng toàn bộ nàng cho rằng là thực, liều mạng muốn cứu vãn trái tim của một người sớm thì rời khỏi. Cuối cùng, nàng thì giống kẻ ngốc, bị người ta coi là trò hề.
"Anh chỉ là mình đến đưa lại đồ vật em làm rơi ở nhà anh, để tránh khi em dùng không thuận tiện, huống hồ, anh cũng rất nhớ em." Lạc Kỳ vừa nói, nhẹ nhàng ôm lấy Tư Hướng Nhan, dùng thanh âm cực nhỏ nói ở bên tai cô: "Hướng Nhan, nếu như em cần giúp đỡ, anh có thể cùng em diễn kịch, như vậy cô ấy sẽ không đeo theo em nữa."
Thanh âm của Lạc Kỳ rất nhỏ, chỉ có Tư Hướng Nhan có thể nghe được, có được kiến nghị này, Tư Hướng Nhan cau mày muốn phản đối, còn chưa đợi cô nói cái gì, Ông Lẫm Nhiên đã đi qua rồi.
"Lúc này người nên rời khỏi là tôi." Lòng chán nản rồi, cũng mệt rồi. Ông Lẫm Nhiên không muốn giải thích nữa, cũng không muốn nói thêm gì. Nàng thì lập lời hứa từ lâu, nếu như có một ngày, tình yêu của mình đối với Tư Hướng Nhan trở thành gánh nặng của chị ấy, dẫu rằng trong lòng không muốn hơn nữa, nàng cũng sẽ rời khỏi. Mà bây giờ, là thời điểm nên thực hiện lời hứa rồi.
"Ông Lẫm Nhiên, em.." Thấy Ông Lẫm Nhiên từ từ đi ra hướng cửa, Tư Hướng Nhan nhìn theo nàng, luôn cảm thấy tấm lưng kia gầy yếu lân tuân (chập trùng hom hỏm) để người ta sợ hãi, dường như ra khỏi cánh cửa này thì sẽ biến mất đi. Tựa hồ từ rất lâu lúc trước, nụ cười của con người này đã đã bị chính mình làm mất rồi.
"Tư Hướng Nhan, chị phải thật tốt." Cho dù người để chị vui vẻ, không phải là em nữa."
Rất lâu chưa thấy ánh mắt trời chói mắt, chậm rãi đi ra khỏi biệt thự Tư gia, Ông Lẫm Nhiên không có mục đích ở trên đường đi lang thang. Mắt thấy một chiếc xe dừng ở trước mặt mình, nàng cười một cái, chủ động đi tới.
Nàng và Tư Hướng Nhan kết thúc rồi, nhưng nhiệm vụ của nàng, vẫn là phải tiếp tục.
Hết chương 83
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT