"Nói lại lần nữa." Hành lang tĩnh mịch không người không tiếng động, một giọng nói thanh lãnh trầm thấp vang lên, tuy rằng dễ nghe vui tai, thiếu ít nhiều mấy phần ngây ngất. Ông Lẫm Nhiên một cái liền nghe ra giọng nói này là thuộc về Tư Hướng Nhan, nàng muốn biết thương thế của đối phương như thế nào, hai người họ có từ trên đảo được cứu ra ngoài không, nhưng mi mắt lại giống như nặng nề trầm trọng, dường như chỉ có thể nghe được đối thoại bên ngoài.

"Đại tiểu thư, thương thế chân phải của Ông tỷ quá nặng, hai viên đạn kia cơ hồ phá nát cả mảnh xương đầu gối của nàng ấy. Chúng tôi đã nổ lực lớn nhất đem mảnh xương nát ghép xong, nhưng bây giờ không dám bảo đảm chân phải của Ông tỷ sẽ không lưu lại vấn đề." Rất hiển nhiên, tâm trạng của Tư Hướng Nhan lúc này rất tệ, thậm chí có thể dùng tức giận để hình dung.

Thời gian hai người họ ở trên đảo được cứu ra đến bây giờ đã qua ba ngày, trong 72 tiếng đồng hồ này Ông Lẫm Nhiên luôn bị vây trong trạng thái hôn mê, thỉnh thoảng mấy lần tỉnh lại cũng đều là vì từ trong đau đớn kịch liệt mà thức tỉnh, cuối cùng lại mơ mơ hồ hồ ngủ đi. Ngày đó ở trên đảo, Chung Cẩn Lan bọn họ cuối cùng là kịp thời đến kịp.

Khi cô ấy đem Ông Lẫm Nhiên và Tư Hướng Nhan đón lên máy bay, vết thương trên vai Tư Hướng Nhan đã bắt đầu chuyển biến xấu, mà tình trạng của Ông Lẫm Nhiên càng thêm nghiêm trọng. Toàn thân đều là ngoại thương, vết thương do đạn ở thắt lưng và chân phải mất máu quá nhiều dẫn đến nàng gần như sốc. Nếu như muộn thêm chút xíu nữa, chỉ sợ là vận dụng tập đoàn y học cường đại nhất của Tư gia cũng không cách đem Ông Lẫm Nhiên từ trong quỷ môn quan kéo trở về.

Ở trong bệnh viện của Tư gia, Tư Hướng Nhan sau khi tỉnh ngủ chuyện đầu tiên chính là đến thăm Ông Lẫm Nhiên. Mỗi lần thấy được bộ dạng yếu ớt của con người này nằm ở trên giường, nhìn theo chân phải của nàng bị bó bột lại được treo lên, trong lòng thì đau đớn như kim đâm. Loại đau đớn này không giống cái đau*, cũng không phải đau lòng đơn thuần.

Mà là một loại tâm trạng phức tạp giao thoa với nhau, có tức giận đối với Ông Lẫm Nhiên không trân tiếc an nguy thân mình, cũng đối với bản thân vô năng bất lực chỉ có thể nhìn người yêu bị thương. Các loại cảm giác phức tạp đè nén ở trong lòng Tư Hướng Nhan, mà trong lúc này nghe được bác sĩ nói chân phải của Ông Lẫm Nhiên có thể sẽ để bệnh căn sau này liền bộc phát ra.

"Tôi nói lần cuối cùng, bất luận dùng cách gì, tôi muốn em ấy tốt lại, phục hồi trạng thái như trước. Nếu không, tôi không để ý các người cũng nếm thử một chút cái gọi là hậu di chứng." Bỏ lại câu này có thể nói là yêu cầu vô cùng ngang bướng lại vô lý, Tư Hướng Nhan liền đẩy cửa bước vào phòng của Ông Lẫm Nhiên.

Tuy vết thương trên vai chính mình còn chưa tốt, nhưng cơ thể của Tư Hướng Nhan luôn rất tốt, chịu phải một súng cũng không cảm thấy được có cái gì. Cô ngồi ở trên ghế, yên tĩnh nhìn theo Ông Lẫm Nhiên nhíu chặt chân mày, vốn thì tâm trạng không thoải mái cũng càng thêm suy sụp. Mà nguồn gốc của phần khó chịu này, không chỉ là vì Ông Lẫm Nhiên, càng nhiều hơn vẫn là Tư Hướng Nhan tự lo lắng ưu phiền.

Nếu như nói lúc trước vẫn đối với lòng trung thành của Ông Lẫm Nhiên có điều hoài nghi, lần này chuyện trãi qua như vậy, phòng bị tồn tại trong lòng của Tư Hướng Nhan cũng là triệt để gỡ xuống. Thử hỏi, trên đời này nếu như có một người nguyện ý vì bạn mà chết, nàng lại thế nào làm ra chuyện phản bội? Tư Hướng Nhan quên đi bản thân có bao nhiêu thời gian không có hiểu được loại cảm giác này nữa, sợ hãi, nôn nóng, lo lắng, bất an, lại còn lai tạp với sự ngọt ngào quá mức nói không rõ.

Ông Lẫm Nhiên vì mình làm tất cả để Tư Hướng Nhan cảm động, nhìn thấy bộ dạng em ấy toàn thân là máu, Tư Hướng Nhan nghĩ lại mới ý thức được khi đó chính mình có bao nhiêu sợ hãi. Cô khủng hoảng là không tránh khỏi, sợ vô cùng bản thân mất đi Ông Lẫm Nhiên. Đặc biệt là khi nghe được con người này nói yêu mình, trong lòng quá nhiều quá nhiều cảm giác đan xen với nhau, mà nguyện vọng mãnh liệt nhất chính là, chính mình không muốn mất đi Ông Lẫm Nhiên, cô muốn cùng nàng tiếp tục sống tiếp, kéo dài những ngày vô hạn.

Từ trong phòng bệnh đứng dậy, Tư Hướng Nhanh không để ý thương thế của mình, chỉ một lòng lo lắng Ông Lẫm Nhiên. Nghĩ đến bản thân nghiêng ngã lão đảo chạy qua chỉ vì nhìn Ông Lẫm Nhiên một cái, Tư Hướng Nhan có chút bất đắc dĩ cười lên, chính mình suy cho cùng vẫn là người, lòng của cô cho dù ở trong những năm này trở nên thêm cứng như thép, lại vẫn là tránh không được bị Ông Lẫm Nhiên đánh động, giống như tiểu cô nương mới chớm yêu như vậy, đem cả con tim đều bổ nhào lên người Ông Lẫm Nhiên.​

Đột nhiên nhận ra cách nghĩ của mình như vậy, Tư Hướng Nhan chỉ cảm thấy trên mặt ẩn ẩn phát nóng, cho dù Ông Lẫm Nhiên nhìn không được, cô vẫn là giấu đầu hở đuôi dùng tay sờ sờ mặt. Chỉ là cô cũng không biết, trong khoảng thời gian cô miên mang suy nghĩ, người trên giường đã tỉnh lại rồi, đang nằm ở chỗ đó sủng nịch nhìn theo cô, vẻ mặt tràn đầy ôn nhu.

"Em tỉnh rồi." Tư Hướng Nhan nhạy bén với thế giới bên ngoài, dù cho vừa bắt đầu không có phát giác, lại cũng sau khi hồi phục tinh thần phát hiện tằm mắt nóng rực quá mức của Ông Lẫm Nhiên. Cô quay đầu cùng đối mặt, sau khi thấy được hai con ngươi quá nghiêm túc của đối phương, thần sắc cũng thư giản xuống theo.

"Nhan Nhan, em rất nhớ chị."

Ông Lẫm Nhiên cũng không biết chính mình làm sao sẽ dùng câu nói này coi như mở màng sống sót sau tai nạn, nàng chỉ cảm thấy chính mình đã rất lâu chưa thấy qua Tư Hướng Nhan rồi, nàng nhớ nữ nhân này, nhớ đến toàn thân đều đang phát đau, cho dù ở trong mơ cũng đều là bóng dáng của Tư Hướng Nhan. Nhưng mà sau khi tỉnh lại, thấy được con người này cười với mình, thấy được bộ dạng của chị ấy lo lắng cho mình, cái gọi là đau* kia dường như cũng sạch sành sanh không tồn tại rồi.

"Tôi luôn đều ở bên cạnh em bồi em." Tư Hướng Nhan không có kinh nghiệm chăm sóc người, chỉ biết Ông Lẫm Nhiên vừa mới tỉnh lại, cần phải uống nhiều nước một chút. Cô cầm lên ly nước bên cạnh đưa đến khóe miệng của Ông Lẫm Nhiên, thấy đối phương mở miệng ngậm lấy ống hút nho nhỏ, nhìn chính mình nghiêm túc hút nước, Tư Hướng Nhan không cảm thấy được bản thân là nhan khống (coi trọng tướng mạo của người khác quá mức, đến mức người si mê), lại bị Ông Lẫm Nhiên lúc này đặc biệt ngoan thuận thu hút lấy, sản sinh ra muốn hôn* của em ấy.

"Em có thể cảm thấy được, chị luôn đều ở đây. Nhan Nhan, hôn hôn em." như là nhìn ra ý đồ của Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên cười nói ra, đồng thời vươn hai cánh tay với cô. Thấy đối phương làm ra động tác ôm ôm đáng yêu như vậy, Tư Hướng Nhan đương nhiên là không thể từ chối. Cô cúi người đem hai tay chống đỡ ở hai bên để phòng ngừa đè đến Ông Lẫm Nhiên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lấy cánh môi của nàng. Nụ hôn tuy cạn, lại là cực kì ấm áp, hết sức triền miên.

"Ân.. đủ rồi.. hôn tiếp nữa, sẽ có cảm giác." Tuy không phải nhiệt tình hôn sâu, nhưng Tư Hướng Nhan hôm nay tựa hồ rất dính lấy mình, hôn rất lâu cũng không có xê dịch ra. Rất không dễ dàng có được cơ hội thở gấp, Ông Lẫm Nhiên nhẹ giọng nói ra, chỉ cảm thấy được bụng dưới đã nóng lên. Nàng biết rõ tình trạng lúc này cũng không thích hợp cùng Tư Hướng Nhan làm chuyện đó, nếu như còn tiếp tục hôn nữa, quần lót nhất định sẽ làm ướt.

"Chị mất khống chế rồi." Cảm giác bản thân lại có thể lưu luyến cánh môi của Ông Lẫm Nhiên như vậy, Tư Hướng Nhan thấp giọng nói ra, lại nhịn không được liếm liếm môi dưới, suy nghĩ lại mùi vị vừa hôn.

"Nhan Nhan, chân của em còn có thể trị tốt không?" Qua một chút, tựa hồ là nhớ đến lời bàn bạc ở trong lúc nữa mơ nữa tỉnh nghe được, Ông Lẫm Nhiên nhìn theo chân phải của mình được treo lên, nhẹ giọng hỏi lấy.

Từ khi tỉnh lại nàng thì luôn cảm thấy được không thích hợp, đầu gối mềm nhũn dùng không được sức lực, lại vì tư thế treo, để phần eo của nàng cực kì khó chịu. Phần cảm giác đau nhức đó theo đầu gối truyền đến toàn thân, thắt lưng lại có vết thương, để Ông Lẫm Nhiên cử động cũng không được, giằng co cũng không được. Nàng khó chịu đến chảy ra một thân mồ hôi, lại cố nén không nói, sợ Tư Hướng Nhan phát hiện.

"Không phải vấn đề lớn gì, rất nhanh thì sẽ tốt lên." Tư Hướng Nhan không biết lời bàn bạc của mình và bác sĩ bị Ông Lẫm Nhiên nghe thấy, chỉ chọn một lý do tốt nhất. Thấy cô nghiêng mặt nhìn mặt đất, Ông Lẫm Nhiên có chút bất đắc dĩ ở trong lòng cười lên. Tư Hướng Nhan có lẽ luôn cũng không biết, trong lúc cô nói dối luôn sẽ đem mặt nghêng một bên, mà không phải như bình thường tự tin ngưỡng đầu như vậy.

"Nhan Nhan, em. Muốn ăn bánh trôi lên men của phố tây, chị giúp em mua có được không?"

"Phố tây.. hình như có chút xa." Nghe thấy yêu cầu của Ông Lẫm Nhiên, sắc mặt của Tư Hướng Nhan có chút không tốt. Cô cũng biết bánh trôi của nhà đó ở trấn Đồng Hỗ rất có tiếng, nhưng Ông Lẫm Nhiên vẫn đang trong thời kì sinh bệnh, tỉnh lại thì ăn loại đồ đó, hình như không quá tốt.

"Sao vậy, Nhan Nhan không muốn mua cho em ăn sao?" Thấy Tư Hướng Nhan vẻ mặt khó coi, Ông Lẫm Nhiên dùng hai tay nắm lấy góc chăn, uỷ khuất nói. Thấy bộ dáng nhỏ cực kì đáng thương kia, Tư Hướng Nhan nhìn vài cái liền giơ tay đầu hàng. Bỏ đi, dù sao bản thân cô là sau khi trúng đạn cũng uống rượu, Ông Lẫm Nhiên muốn ăn bánh trôi lên men tựa hồ cũng không có quan hệ gì. Suy nghĩ như thế, Tư Hướng Nhan liền móc ra điện thoại chuẩn bị để thuộc hạ đi mua, Ông Lẫm Nhiên lại không vui lầm bầm ra tiếng.

"Nhan Nhan, người ta vết thương rất đau, thắt lưng đau chân cũng đau, sắp phải khó chịu chết rồi." Không thể không nói, thanh âm làm nũng của Ông Lẫm Nhiên lúc này thật sự rất non mềm. Giống như bọt biển nhuốm quá nhiều hơi nước, tùy tiện vừa chạm thì sẽ rớt xuống nước. Thấy bộ dạng em ấy cau mày, Tư Hướng Nhan muốn kêu bác sĩ đến, nhưng thấy được động tác của cô, Ông Lẫm Nhiên cau mày trái lại càng thêm chặt.

"Nhan Nhan chị cũng không thương người ta, người ta vì chị bị thương nặng như vậy, chị cũng không đích thân đi mua bánh trôi đến cho em ăn, còn muốn kêu thuộc hạ đi làm." Ông Lẫm Nhiên nói như vậy thì hơi có chút ý vị cưỡng từ đoạt lý, cho dù nhìn ra em ấy là đang giả vờ khó chịu, Tư Hướng Nhan cũng không muốn từ chối yêu cầu nhỏ nhoi này của em ấy. Quay đầu liếc nhìn bờ vai băng tốt của mình, Tư Hướng Nhan cảm thấy một tay chạy xe chắc không có vấn đề gì, càng nhiều hơn là muốn thỏa mãn nguyện vọng của Ông Lẫm Nhiên.

"Được, đích thân chị đi mua cho em." Tư Hướng Nhan nói xong, liền thấy được Ông Lẫm Nhiên vừa rồi ngũ quan còn mặt ủ mày chau trong chớp mắt nở rộ ra, cười đến đặc biệt rạng rỡ. Thấy em ấy vui vẻ, Tư Hướng Nhan cũng không nói thêm cái gì, chỉ giúp em ấy đắp tốt chăn thì xoay người rời khỏi. Ngay sau khi cửa phòng được đóng lại, Ông Lẫm Nhiên vừa rồi còn treo nụ cười trong nháy mắt biến mất đi.

Nàng đau đớn đem cơ thể co rúc lại, che lấy ngực dùng sức thở hỗn hễn. Có trời mới biết, nếu như Tư Hướng Nhan đi trễ một bước nữa, nàng thì thật sự chịu không nổi nữa. Đau đớn của chân phải để nàng nằm thế nào cũng khó chịu đến lấy mạng, mà thuốc tê trên eo hình như cũng mất đi hiệu quả, khiến cho miệng vết thương đốt đau như lửa cháy xé rách.

Dạ dày quay cuồng phát nôn* để cơ thể của Ông Lẫm Nhiên run rẫy lên, nàng dùng tay sờ lấy gối phải phát đau, thống khổ cắn lấy môi dưới. Nàng biết Tư Hướng Nhan nói tốt lên là chuyện như thế nào, tình trạng thân thể của chính mình nàng cũng biết đến rất rõ rõ ràng ràng. Vết thương trên eo không phải vấn đề lớn gì, ngoại thương càng không sao, chỉ là cái chân phải này đau đến kịch liệt, cho dù chỉ là đơn giản cử động một cái thì rất khó làm được. Tình hình như vậy, bản thân sau này còn làm sao bảo vệ Tư Hướng Nhan?

"Khụ.. khị khụ.." Cảm giác quá mức kích động để Ông Lẫm Nhiên ho khan lên, nàng vất vả chống cơ thể lên, cầm qua thùng rác trên đất thống khổ nôn khan lên. Trước mắt bị phản ứng sinh lý mà sinh ra nước mắt làm đến mơ hồ không rõ, trong hoảng hốt hình như lại thấy được Tư Hướng Nhan, mà một giây sau, cơ thể lại bị cô ôm vào trong lòng.

"Ông Lẫm Nhiên, khi nào em trở nên thích diễn kịch vậy, lại có thể nghĩ đến dùng loại phương pháp này gạt tôi. Em nghe rõ đây, em là nữ nhân của tôi, ngoại trừ tôi, không có bất cứ sự vật nào có thể để em khó chịu."

Hết chương 47

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play