"A.. đau quá.. cô nhẹ một chút a.. ngô.. tôi sắp đau chết rồi." trong biệt thự không có người nói, lại thỉnh thoảng thì sẽ truyền đến mấy tiếng ngâm thê thảm và đau đớn. Ngồi trên sofa, Tư Hướng Nhan nhíu chặt chân mày, chỉ cảm thấy lỗ tai bị tiếng kêu của Ông Lẫm Nhiên làm ồn đến sắp nổ tung rồi, cả cafe thích uống nhất ở trước mặt thưởng thức cũng trở nên không có một chút mùi vị.
Thì trong lúc này, cửa phòng của Ông Lẫm Nhiên bị đẩy ra, chỉ thấy được bác sĩ mình mời đến sắc mặt xanh mét đứng ở trước mặt mình, vẻ mặt bất đắc dĩ. "Đại tiểu thư, vết thương của Ông tỷ tôi chỉ sợ không cách điều trị rồi. Tôi căn bản cái gì cũng chưa làm, vừa mới bắt đầu sát khuẩn cô ấy thì kêu đến tê tâm phế liệt như vậy, còn nói muốn trước khi chết gặp người một lần.."
Nghe qua lời nói của bác sĩ lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, Tư Hướng Nhan dùng tay đỡ lấy trán, không cần nghĩ thì biết Ông Lẫm Nhiên là giả vờ. Chỉ là, ngay cả rõ ràng biết, cô lại không biết làm thế nào. Chuyện này sai ở chỗ bản thân nôn nóng điều tra chân tướng, và đối với Ông Lẫm Nhiên không có tin tưởng mới để nàng bị thương, Tư Hướng Nhan cho dù ghét cảm giác bị người quản chế thế nào nữa, lúc này cũng không thể không khoan dung đối với Ông Lẫm Nhiên.
"Ta đi xem thử." Tư Hướng Nhan nói xong, đứng lên đi về phía phòng của Ông Lẫm Nhiên, vừa mới đẩy cửa vào liền thấy được người đó nằm ở trên giường. Vì toàn thân đều là vết thương, Ông Lẫm Nhiên lúc này chỉ mặc một cái quần lót màu tím nhạt, cơ thể trắng nõn đều là vết thương do roi để lại, nơi bụng dưới xanh mét một mảng, hiển nhiên là Long Vọng xuống tay. Ngoại trừ chỗ đó ra, mu bàn chân trắng nõn có một lỗ thủng máu rất sâu, tuy đã rửa sạch sẽ, nhưng nhìn trực tiếp, Tư Hướng Nhan vẫn là cảm thấy có vài phần rùng mình.
Cô đi đến gần mép giường, vừa muốn hỏi tình trạng của Ông Lẫm Nhiên, ai biết đối phương ngồi bật dậy ôm lấy mình. Ống truyền dịch bị nàng kéo đến lung lay mấy phần, rất may kim luồng ở mu bàn tay kia vẫn bền chắc, không có xuất hiện hiện tượng trượt kim.
"Buông ra." tuy không phải lần đầu tiên cùng Ông Lẫm Nhiên thân mật như vậy, nhưng trong lòng Tư Hướng Nhan ít nhiều vẫn là cảm thấy quái lạ khác thường. Người trong lòng không có mặc quần áo, vì nguyên nhân sốt cao cơ thể rất nóng, cảm thấy nhiệt khí Ông Lẫm Nhiên thở ra phả ở giữa cổ mình, ngực đầy đặn mà thẳng đứng không ngừng ở trước ngực mình cọ tới cọ lui, Tư Hướng Nhan cố nén không có đẩy Ông Lẫm Nhiên ra, mà là lạnh giọng ra mệnh.
"Nhan Nhan chị sao cũng không đến bên em, vừa rồi em thật sự cho rằng mình thì sắp đau chết rồi. Bác sĩ thoa thuốc kia một chút cũng không ôn nhu, làm cho người ta thêm khó chịu. Nhan Nhan, chị giúp em thoa thuốc có được không, van xin chị." Ông Lẫm Nhiên tuy không muốn bỏ cái ôm ấm áp của Tư Hướng Nhan ra, lại ngại bác sĩ cũng ở hiện trường không dám không nghe lời.
Nàng rất muốn càu nhàu Tư Hướng Nhan, tuy chỉ xa nhau một tiếng đồng hồ, nàng đã cảm thấy giày vò một ngày dài như một năm. Ông Lẫm Nhiên cũng biết mình đề xuất yêu cầu là vô lý mà quá đáng, nhưng nàng vẫn là ôm một tia hy vọng, nàng không muốn thân thể của mình bị bác sĩ khác thấy được, cho dù là nữ cũng không được. Nhan Nhan thật sự là quá ngốc rồi, cũng không biết bảo vệ lão bà (vợ) tương lai sao? Thân thể của mình bị người khác nhìn thấy, chẳng lẽ chị ấy cũng không giận sao?
"Tôi sẽ không thoa thuốc." nghe thấy yêu cầu của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan vốn muốn mở miệng từ chối, nhưng mà thấy được gương mặt nhợt nhạt của nàng còn có khát vọng trong mắt, cũng không biết là thế nào, lời nói đến miệng lại trở thành một loại phương thức uyển chuyển. Nghe thấy cô cự tuyệt mình, tuy sớm có tâm lý chuẩn bị, Ông Lẫm Nhiên vẫn là thần sắc tối sầm lại. Nếu Tư Hướng Nhan đã không muốn, nàng cũng không nỡ dồn ép cô.
"Nhan Nhan không thoa thuốc, vậy bên em đến cuối cùng đi? Em thì muốn nhìn thấy chị, nhìn như vậy trên người thì sẽ không đau." Ông Lẫm Nhiên làm nũng nói, hai tròng mắt màu nâu nhìn chằm chằm Tư Hướng Nhan, đối mặt với tằm mắt khẩn cầu như vậy, người sau luôn cảm thấy trong lòng có chút ngứa ngấy. Cô đem tằm mắt xê dịch ra, đánh giá thân thể của Ông Lẫm Nhiên.
Đây là lần đầu tiên cô thấy được đồng thể của nữ nhân này giấu ở dưới y phục. Quả nhiên là điều kiện có được trời ưu đãi. Ông Lẫm Nhiên không những là tướng mạo xuất chúng quá mức, thì cả cơ thể cũng là tất cả nữ nhân sách dép theo không kịp, thậm chí còn đẹp hơn mình. Ngực đầy đặn no đủ mà thẳng đứng, màu sắc rực rỡ cũng là duy trì phấn nộn non nớt.
Bụng dưới bằng phẳng tuy bầm tím một mảng, chỗ kia lại hiện đến đường cong chữ xuyên hằng năm vận động mà hoàn mỹ nhô ra, dáng người như vậy phối hợp với một cặp đùi đẹp thon dài trắng nõn. Tư Hướng Nhan nghĩ, nếu như tính cách của Ông Lẫm Nhiên không phải bộ dạng không biết xấu hổ như bây giờ, bản thân chắc sẽ trở thành bạn bè không sai, chí ít sẽ không giống bây giờ ở chung với nhau đến lúng túng như thế.
Tư Hướng Nhan ngay cả khi lạnh lùng, lại không phải thật sự vô tình. Vừa mới ngồi ở phòng khách cô suy nghĩ rất lâu, đại khái chính là liên quan đến lần tỏ tình đó của Ông Lẫm Nhiên. Cho đến nay, Tư Hướng Nhan luôn đối với hành vi Ông Lẫm Nhiên tiếp cận mình, không ngừng lấy lòng mình hơi nghi ngờ. Cho đến lần này chuyện xảy ra đến kết quả, cô mới suy nghĩ thận trọng cho đến phát hiện, tình cảm của Ông Lẫm Nhiên đối với mình, có lẽ là thật.
Ánh mắt nàng nhìn mình luôn chuyên chú như vậy, ngoại trừ ái luyến (yêu say đắm) và si mê còn có sủng nịch trong đó. Bất luận mình đối đãi nàng thế nào, nàng luôn lờ đi mà tỏ tình với mình. Tuy thường xuyên làm ra một số hành động khác người, trọng tâm lại cũng là chuyển động quay xung quanh mình, thậm chí cho Tư Hướng Nhan một loại ảo giác, dường như trên đời này, ngoại trừ Ông Lẫm Nhiên tựa hồ không có ai đối với cô như vậy nữa. Nếu như có thể, cho dù là lừa gạt cũng được, cô có phải nên thử tiếp nhận Ông Lẫm Nhiên một chút không? Cũng coi như giết thời gian?
Chỉ đáng tiếc, cách nghĩ này vừa ra, Tư Hướng Nhan thì tự giễu cợt đánh tan suy nghĩ này. Cô sớm thì từ lúc người đó lựa chọn rời khỏi cô thì đã quên đi cái cảm giác thích một người là thế nào, dẫu cho sự xuất hiện của Ông Lẫm Nhiên mang cho cô một tia xúc động, cô cũng không nên vì điểm rung động đó trong lòng mà đi làm chuyện loại chuyện không nên làm.
"Tôi còn có chuyện." lại là uyển chuyển cự tuyệt mà lần này Ông Lẫm Nhiên hiển nhiên không dễ xua đi như lần trước. Thấy nàng nắm chặt cổ tay của mình không chịu buông ra, Tư Hướng Nhan khẽ cau mày.
"Chỉ là bên em một chút cũng không được sao? Chỉ một chút cũng được." Ông Lẫm Nhiên nói xong, sức lực trên tay càng lớn, kì thực thấy thể lực của nàng lúc này, Tư Hướng Nhan muốn vung vẫy khỏi nàng căn bản không tốn sức, nhưng Tư Hướng Nhan lại không có làm như vậy, mà là thành thật đứng ở mép giường, mặc cho Ông Lẫm Nhiên kéo lấy cô.
"Nhan Nhan thật tốt, bác sĩ, cô có thể tiếp tục rồi" có Tư Hướng Nhan ở bên, Ông Lẫm Nhiên cảm thấy thoa thuốc căn bản không phải là chuyện gì. Nghe thấy nàng nói như vậy, bác sĩ cũng thở phào một hơi. Cô ấy lấy ra thuốc mỡ màu trắng nhạt đã điều phối lúc trước, từng chút một bôi lên người Ông Lẫm Nhiên. Bác sĩ buồn bực suy nghĩ, con người này lúc trước còn gào thét, sao lúc này đàng hoàng rồi?
"Ông tỷ, thuốc này là rất có hiệu quả thúc đẩy khép lại da, chẳng qua là sau khi bôi lên vết thương sẽ có chút ngứa, vì không để lại sẹo, tận lực đừng dùng tay chạm."
"Nga." nghe bác sĩ dặn dò, Ông Lẫm Nhiên đáp một tiếng, lại quay đầu nhìn Tư Hướng Nhan.
Lúc này, Tư Hướng Nhan không làm việc gì, lại không muốn nhìn thân thể của Ông Lẫm Nhiên chỉ có thể đưa lưng với họ đứng ở đó, tay lại còn bị Ông Lẫm Nhiên nắm lấy. Khoảng cách gần như thế, Ông Lẫm Nhiên có thể ngửi được thanh hương nhàn nhạt trên người Tư Hướng Nhan, cô ở trong nhà mặc đồ ở nhà thông thường, lại vẫn là đẹp phá lệ.
Ông Lẫm Nhiên có chút say mê hấp hấp cái mũi, không ngừng dùng ngón tay quấn lấy ngón tay của Tư Hướng Nhan. Phản ứng của Nhan Nhan thật sự rất đáng yêu, bộ dạng như vậy bị mình nắm lấy rất ngoan rất ngoan. Ngón tay của Nhan Nhan hình như càng đẹp hơn hôm đó, rất muốn liếm một cái nữa, sau đó nắm lấy ngón tay của Nhan Nhan đưa vào trong cơ thể mình.
"Ân.." Ông Lẫm Nhiên vẫn ở trong đầu phác họa hiện cảnh cùng Tư Hướng Nhan ở chung với nhau, không tự chủ được hừ nhẹ ra. Cơ thể của nàng bị Nhan Nhan đè ở trên giường, Nhan Nhan tách hai chân của nàng ra, dùng ngón tay thon dài đem cơ thể của nàng xuyên qua. Tuy lần đầu có chút đau, nhưng nàng chính là thích được Nhan Nhan làm đau. Nên nói, lần đầu tiên của mình thì nên được Nhan Nhan thô bạo lấy đi, như vậy bản thân mới có thể đi hồi vị tới lui loại cảm giác đó, hưởng thụ khoái lạc Nhan Nhan đem mình xuyên thấu.
"A.. a.." cùng với hình ảnh trong đầu càng ngày càng rõ ràng, Ông Lẫm Nhiên nhịn không được kêu ra, đồng thời kẹp chặt hai chân, cảm thấy chân tâm mình đã ẩm ướt bôi trơn thành một mảng. Nàng tràn đầy khát vọng nhìn Tư Hướng Nhan, chi tiết nhỏ không đáng kể trong não thông qua đầu óc phản ứng ở trên cơ thể. Nàng cảm thấy hạt nhân ở trung tâm chân tâm kia đang dục cầu bất mãn nhảy lên, một cái lại một cái, trở nên phù lên không thấy, cơ thể của nàng đang co duỗi, vì mơ tưởng trong đầu đối với Tư Hướng Nhan, đỉnh núi như muốn đạt được một loại khoái ý khác.
"Nhan Nhan.. em.. ân!"
"Thế nào? Vết thương rất đau?" Ông Lẫm Nhiên nhẹ nhàng thở dốc dồn dập làm cho Tư Hướng Nhan chú ý, bác sĩ cũng lo lắng dừng lại động tác trên tay. Đối mặt với hai người lo lắng, Ông Lẫm Nhiên nôn nóng dùng một tay ôm lấy Tư Hướng Nhan bên cạnh, cách cái quần hôn lên mông của cô cách một.
"Nhan Nhan.. phải làm sao đây, em sờ tay của chị nghĩ đến chị thì có cảm giác rồi, chị ra ngoài trước có được không?"
Hết chương 25
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT