"Kiểm kê nhân số một chút, xem thử thiếu ai, anh em chết rồi mang đi, ngày mai mang theo tiền an ủi gia quyến một chút" Trong hoa viên của biệt thự Tư gia, Vọng ca đứng ở chính giữa kiểm kê số người, đồng thời đã ở trong lòng dự đoán tổn thất của cuộc bán đấu giá hôm nay. Sớm ở mấy ngày trước, Tư Hướng Nhan nhận được thư mời, cũng biết rõ lần đấu giá này sẽ có mai phục.

Cùng với nói là đưa dê vào miệng cọp, ngược lại chi bằng nói là Tư Hướng Nhan cố ý diễn xuất một tuồng kịch, lộ ra kẽ hở của chính mình, dẫn rắn ra hang. Nhìn thủ hạ đứng trước mặt. Vọng Ca hài lòng gật gật đầu. Ngoại trừ Tư Hướng Nhan mới bắt đầu mang vào mấy người ra, những người khác đều khỏe mạnh đứng ở nơi này. Tổn thất không lớn, lại tìm được kẻ địch vẫn ẩn núp ở trong bóng tối, có thể nói là kế hoạch thật tốt.

"Được rồi, hôm nay tất cả mọi người mệt mỏi rồi, đi về nghỉ ngơi đi" Vọng ca nói, vung tay lên, những thủ hạ kia liền dồn dập rời đi, chỉ có Ông Lẫm Nhiên một mình còn đứng ở chỗ đó.

"Vọng Ca, đại tỷ ở đâu? Tôi có chút chuyện muốn hỏi chị ấy."

"Đại tỷ đêm nay tâm tình không hề tốt đẹp gì, cô vẫn là đừng đi quấy rối chị ấy."

Nhìn Ông Lẫm Nhiên đứng ở trước mặt mình, Vọng ca không tự giác bắt đầu đánh giá nàng. Vọng Ca tên đầy đủ là Long vọng, tốt nghiệp tiểu học, không có văn hóa gì, cũng không có cha mẹ, là rất sớm đã đi vào xã hội lăn lộn. Sau đó dựa vào can đảm và trung thành hơn người tiến vào Tư gia, đã từng là người ba Tư coi trọng nhất, hắn ở sau khi ba Tư chết không có giống người khác rời khỏi Tư gia tự lập môn hộ, mà là đi theo bên người Tư Hướng Nhan, trợ giúp cô hoàn thành đại sự. Những năm gần đây, Vọng ca đã sớm thành người đáng tin tưởng nhất của Tư Hướng Nhan ngoài Chung Cẩn Lan, ở Tư gia có địa vị vô cùng quan trọng.

Chỉ có điều, biểu hiện của Ông Lẫm Nhiên mấy ngày nay, lại là để Vọng ca có chút cảm giác nguy hiểm. Tư Hướng Nhan rất ít cùng người thân cận, càng không phải là người xung động sẽ làm ra bất kỳ quyết định gì, nhưng dù là quang cảnh nửa tháng ngắn ngủi, nữ nhân tên gọi Ông Lẫm Nhiên này lại từ địa vị của thuộc hạ mình không biết một tiểu quản sự của quán bar nhảy lên đến có thể đi theo Tư Hướng Nhan tham gia buổi đấu giá. Nghĩ đến thủ đoạn và tâm cơ này, tất nhiên không cạn. Nếu nàng "Gia thất trong sạch" không có vấn đề gì thì thôi, nếu là có vấn đề, đến thời điểm đó không chỉ là chính mình tiến cử nàng có phiền phức, càng sẽ mang đến mối họa cho Tư gia.

"Chính là bởi vì đại tỷ tâm tình không tốt, tôi mới càng nên đi bồi ở bên người chị ấy. Vọng ca, anh không cần lo lắng thân phận của tôi, muốn điều tra cũng có thể tùy tiện đi thăm dò, mặc kệ tôi là người như thế nào, trái tim và thân thể của tôi mãi mãi cũng là thuộc về đại tỷ." Ông Lẫm Nhiên khá là ám chỉ nói ra, cuối cùng còn không quên ám muội cười cười. Ở trên đường lăn lộn lâu như vậy, dù cho gặp rất nhiều sự kiện lớn, Vọng ca lại cũng bị lời nói này của Ông Lẫm Nhiên cả kinh sững sờ chốc lát

Giới giải trí có có quy tắc ngầm, hắc đạo này tự nhiên cũng có rất nhiều quy tắc không nói rõ được cũng không tả rõ được. Nhìn Ông Lẫm Nhiên tướng mạo quá mức xuất chúng, nghĩ đến mấy ngày trước nàng ngủ lại ở trong nhà Tư Hướng Nhan. Vọng ca như là biết cái gì, bỗng nhiên nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của Ông Lẫm Nhiên.

"Cô tốt a, có thể giành được thưởng thức của đại tỷ, cô đúng là có mấy phần năng lực. Nếu như vậy, cô thì đi bồi đại tỷ đi, tâm tình chị ấy không tốt, cô cần phải vạn sự đều thuận theo chị ấy."

"Đó là đương nhiên, lời của đại tỷ nói, tôi là luôn cho là thánh chỉ để đối xử đó" Được giấy thông hành, Ông Lẫm Nhiên nhịn lấy tính tình cùng Vọng Ca kéo một chút, liền không thể chờ đợi được nữa đi vào Tư gia. Hôm nay phòng khách không có mở đèn, mà Tư Hướng Nhan cũng không có ở trong này.

Mang theo tâm tình thấp thỏm đi lên lầu, Ông Lẫm Nhiên biết gian phòng của Tư Hướng Nhan là cuối nhất của lầu hai, thấy cửa phòng khép hờ, mơ hồ có ánh trắng từ khe cửa xuyên qua. Ông Lẫm Nhiên không sợ Tư Hướng Nhan trách nàng, cũng không sợ gánh chịu bất kỳ hậu quả, lá gan nàng rất lớn đi tới, đẩy cửa phòng ra, đầu tiên nhìn liền thấy được người. Làm cho nàng nhớ nhung hồi lâu kia.

Giờ khắc này, Tư Hướng Nhan đã cởi ra quần áo của dự họp buổi đấu giá, thay vào đó là áo mỏng và quần dài màu trắng tinh. Cô đi chân trần ngồi ở trên ban công, nghiêng đầu không biết đang suy nghĩ gì, trên đất tràn đầy bình rượu trống rỗng cô uống qua, nhìn thấy lưng gầy gò của cô, gò má trắng nõn trong sáng, còn có son môi chưa kịp lau kia. Tâm trạng Ông Lẫm Nhiên hơi động, lại không đến gần*, cũng chỉ muốn lẳng lặng như thế đứng ở cửa, bồi Tư Hướng Nhan một chút.

"Cô có việc." Huấn luyện trường kỳ để sức quan sát của Tư Hướng Nhan đặc biệt mẫn cảm, lại làm sao sẽ không biết trong phòng đã có thêm một người. Cô không quay đầu lại, vẫn uống lấy rượu đỏ mới mở ra, cười yếu ớt nhìn về phía ánh trăng. Rất nhiều người nói tâm tình cô đêm nay không tốt, nhưng Tư Hướng Nhan lại không biết mình là thế nào đem phần tâm tình không tốt kia bày ở trên mặt, rõ ràng cô đã học được khắc chế và tự kiềm chế.

Trên buổi đấu giá, nam nhân kia bị chính mình chọn gợi lại hồi ức cô không muốn nhớ lại, gương mặt tương tự, chung quy không phải cùng một người. Chỉ là, càng làm Tư Hướng Nhan cảm thấy xa lạ, lại là hành động của bản thân cô. Thì ra thời gian thật sự có thể thay đổi tâm tình, cho dù là người đã từng yêu, cũng sẽ chậm rãi bị lãng quên.

Ở thời điểm đối mặt nguy hiểm, chính mình không chút do dự dùng người đàn ông kia chặn súng, đây cũng là chứng minh tốt nhất. Tư Hướng Nhan cũng không phải Tư Hướng Nhan trước kia nữa, cô bây giờ là Tư đại tỷ, là chủ một nhà lòng dạ độc ác, nghe tới ngược lại cũng không tồi.

"Một mình uống rượu, sẽ không cảm thấy tẻ nhạt sao?" Nếu bị Tư Hướng Nhan phát hiện, Ông Lẫm Nhiên cũng không cam tâm đứng trước cửa nữa, mà là đi tới ngồi ở bên người Tư Hướng Nhan. Nhìn chăm chú gò má của cô bởi vì uống rượu mà có chút ửng hồng, luôn là đôi mắt nhìn xa trông rộng cũng phân phát ra mê ly câu hồn phách người. Ông Lẫm Nhiên cảm giác thân thể của mình nóng lên, bụng dưới bắt đầu nhẹ nhàng co giật.

"Uống rượu mà thôi, còn nói không lên tẻ nhạt, cô đêm nay biểu hiện rất tốt." Tư Hướng Nhan vừa nói, đem đầu tựa ở trên lan can, thỉnh thoảng uống xuống rượu trong bình. Nhìn cô đã uống nhiều như vậy vẫn không có dự định dừng lại, Ông Lẫm Nhiên đè lại tay cô, dùng lực đạo ôn nhu nhất đem bình rượu rút đi.

"Nếu không tẻ nhạt, uống rượu làm cái gì? Đại tỷ nếu như thật sự cảm thấy đêm nay em rất xuất sắc, vậy cho em một ít khen thưởng em muốn, có được hay không?" Tư Hướng Nhan tửu lượng tuy tốt, lại không chịu được tâm lý đè nén. Phiền muộn và chất rượu trộn lại với nhau, là vật chất trên đời thôi thúc người hoảng hốt nhất. Giờ khắc này nghe được Ông Lẫm Nhiên nói như vậy, Tư Hướng Nhan đã quên đi suy nghĩ tỉ mỉ, thần trí hỗn độn gật gật đầu. Hoàn toàn không nghĩ tới cái gật đầu này của cô, sẽ đổi lấy yêu cầu thế nào.

"Quả nhiên đại tỷ vẫn là uống say đáng yêu một chút, chị yên tâm, em sẽ không đề ra yêu cầu gì quá đáng, em chỉ là muốn hôn hôn chị."

"Đừng quá làm càn." Nghe được yêu cầu của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó lại giống như nghe được cái gì chuyện cười mỉm cười lên. Quả nhiên, nữ nhân này căn bản sẽ không đưa ra cái yêu cầu bình thường gì, hôn môi loại chỉ thuộc về chuyện giữa người yêu kia, mình tại sao sẽ cùng loại nữ nhân này đi làm.

"Không thể hôn, ôm một chút đều có thể chứ? Dáng vẻ chị bây giờ rất đẹp, em không nhịn được muốn tới gần chị, muốn cùng chị thân mật. Chỉ là ôm nhau mà thôi, em sẽ không làm những chuyện khác." Từ chối củaTư Hướng Nhan ở trong dự liệu của Ông Lẫm Nhiên, nàng chưa từ bỏ ý định nói ra, ngữ khí có chút cấp bách. Nhưng mà, qua hồi lâu đều không có đợi được Tư Hướng Nhan trả lời. Giữa lúc thời điểm nàng ủ rũ, bờ vai bỗng nhiên nặng xuống, ngẩng đầu nhìn lại, Tư Hướng Nhan lại đã say đến ngủ thiếp đi, đem mình làm gối.

Cơ hội tốt như vậy, Ông Lẫm Nhiên cơ hồ coi chính mình là đang nằm mơ. Nàng cẩn thận từng li từng tí một vuốt ve lấy gương mặt của Tư Hướng Nhan, lại ôm nhẹ lấy cô, đem đầu vùi ở giữa cổ của đối phương dùng sức hô hấp. Mùi thơm trên người của Tư Hướng Nhan hỗn tạp mùi rượu nhàn nhạt, ánh trăng chiếu ở trên gương mặt ngủ say của cô, xinh đẹp đến để Ông Lẫm Nhiên không xê dịch khỏi tầm mắt. Nhìn một hồi lâu mới tỉnh táo lại, nhìn quần áo trên người của Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên suy nghĩ một chút, đem đối phương nâng dậy, nhẹ nhàng đặt lên giường.

"Nhan Nhan ngủ như vậy nhất định rất không thoải mái đâu? Nhiên Nhiên giúp chị cởi đi áo lót và quần lót có được hay không? Ừ, chị không trả lời coi như chị đồng ý rồi."

Hết chương 12

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play