Mọi người đều là sẽ đi chờ mong một chuyện có thể, lại bỏ quên đi thứ không nhất định sẽ là có thể mà là một thứ không thể, đến lúc này cuối cùng bị thương, vẫn là chính mình. Thì giống như An Cẩn và Lam Mạt Lê, họ đều là sẽ đi chờ đợi một kỳ vọng biết rõ không thể nào, chờ mong người mình yêu yêu mình.

Lam Mạt Lê thấy được An Kính là ở lúc cô vừa phẫu thuật xong một ca, chuẩn bị hẹn Trình Cẩm U ăn cơm trưa, vẻ mặt trên mặt Trình Cẩm U, là e thẹn mà Lam Mạt Lê chưa từng thấy qua, trong lòng rất bí bách, có một cổ tức giận muốn phát lại không phát ra được, nhưng Lam Mạt Lê không có tư cách, tình cảm của Trình Cẩm U vẫn luôn là An Kính độc nhất chiếm hữu, cô có thể có được, là ôn hòa hữu lễ tất cả người cũng có thể được.

"Mạt Lê! Cậu kết thúc rồi? Lần này làm sao nhanh như vậy?" Trình Cẩm U phát hiện ánh mắt An Kính bay qua mới chú ý tới Lam Mạt Lê, hơi kinh ngạc nhìn cô, Lam Mạt Lê làm giải phẫu là thật sự rất nhanh, nhưng cô lại không nghĩ rằng cô có thể nhanh như vậy thì kết thúc một ca giải phẫu, phẫu thuật dự tính năm tiếng kết thúc, mới qua ba tiếng rưỡi mà thôi.

"Ừm, vấn đề lần này không có quá lớn, cho nên rất nhanh thì có thể kết thúc, kéo quá lâu, đối với bệnh nhân cũng không quá tốt." Hơi mím môi, Lam Mạt Lê nhìn gương mặt tương tự với An Cẩn một chút, quay lại tầm mắt, mỉm cười trả lời Trình Cẩm U kinh ngạc.

"Hai người là muốn đi ăn cơm sao?"

"Không phải, Kính vừa rồi đã theo mình đi ăn cơm, chúng tôi vừa mới trở về đây!"

Lại xuất hiện rồi, biểu tình e thẹn kia, là bởi vì đi cùng cới An Kính sao? Rõ ràng bình thường mình cũng bên cậu ấy cùng đi ăn cơm..

"Như vậy a, vậy mình đi ăn cơm trước, hẹn gặp lại!"

"Hẹn gặp lại!"

Lam Mạt Lê ngồi một mình ở phòng ăn nhân viên, tay cầm lấy cái nĩa, đâm lấy mì ý trong khay, trong đầu không ngừng hồi tưởng đến mỗi một cái biểu tình khi Trình Cẩm U đối mặt An Kính mới sẽ xuất hiện, mỗi một cái ngữ khí thẹn quá thành giận, mỗi một cái động tác đại diện cho thân cận, không tự chủ, lại nghĩ tới quá trình quen biết với Trình Cẩm U.

Trình Cẩm U là bạn học cùng lớp với Lam Mạt Lê thời kỳ sơ trung (trung học cơ sở), chân chính thích Trình Cẩm U là ở cao nhị (là lớp 11) năm đó, Trình Cẩm U vì Lam Mạt Lê bổ túc toán học, sớm chiều dưới sự ở chung mà yêu thích, cô thích ôn nhu của nàng ấy, thích sự chu đáo của nàng ấy, thích khi nàng ấy nhưng vẫn là độ cong nhếch miệng lên, thích nàng ấy bất đắc dĩ nhìn mình không ngừng lặp lại phần nghiêm túc cùng một loại toán hình khi hình không biết vẫn là nhẫn nại giảng giải cho cô

Chí nguyện lúc trước của Lam Mạt Lê kỳ thực không phải y học, mà là hội họa, chỉ là vì theo đuổi bước chân của Trình Cẩm U, cho nên kiên quyết dự thi trường học giống với nàng ấy, hệ khoa giống nhau, lại ở sau đó, từ hai tay run rẩy vốn là đối với cắt xẻ thân thể đối mặt hoảng sợ máu tanh nội tạng đến bây giờ nghiêm túc tiếp đãi mỗi một sinh mệnh, mới chính thức thích nghề nghiệp của chính mình.

"Mình nên từ bỏ không?"

Từ bỏ cảm tình đối với Trình Cẩm U? Nhưng mà không cam lòng a.. Nhiều năm như vậy.. Không phải nói buông thì có thể buông..

Chúng ta luôn có một đoạn cảm tình không cách nào dễ dàng bỏ xuống, đoạn cảm tình này thì giống như một màu sắc, sâu sắc ấn ở địa phương thuần trắng sâu trong nội tâm mình

Giấy trắng luôn là không cách nào quên đi màu sắc đầu tiên ở trên người mình lưu lại, bởi vì đó là màu sắc mà nó lần đầu tiên gặp phải, cũng là dấu chân đầu tiên bước vào lãnh địa của nó.

Trình Cẩm U là một màu sắc đầu tiên sâu trong nội tâm của Lam Mạt Lê, cũng là duy nhất.

Hết chương 3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play