Nếu không phải có ông nội ở đây, Tiêu Mộng Hy nhất định sẽ úp cái đĩa trong tay lên mặt Phó Ngọc Khâm.

Muốn có con?

Đồ tưởng bở.

Sao anh không lên trời luôn đi.

Cô thừa dịp không có người chú ý, hung hăng véo cánh tay anh một cái, mặc kệ có phải để lại vết véo gì hay không, đau chết cho đáng đời anh.

Trên mặt Phó Ngọc Khâm thủy chung duy trì nụ cười nhạt nhẽo, dưới tròng kính mỏng manh, đuôi mắt nhướng lên, nhìn qua tâm tình có vẻ không tệ.

Tiêu lão gia tử đối với câu trả lời của anh phi thường hài lòng, khóe miệng nhếch đến mang tai, gật gật đầu: “Tốt, tốt, vẫn là Ngọc Khâm hiểu chuyện, không giống hai đứa kia.”

Tiêu Mộng Ninh còn chưa về đến nhà, đã hắt hơi liên tiếp vài tiếng, anh ấy xoa xoa mũi, rốt cuộc là tên vương bát đản nào đang mắng hắn.

Trợ lý thấy thế liền tăng nhiệt độ điều hòa lên: “Anh Ninh, lễ vật cho lão gia tử đã chuẩn bị xong rồi.”

Tiêu Mộng Ninh gật gật đầu: “Ừ, biết rồi.”

Anh ấy vừa xem vụ án vừa nói: “Tài liệu phiên tòa buổi chiều cũng phải chuẩn bị sẵn, nói với Tiểu Ngô, để cô ấy đi với tôi.”

Trợ lý: “Vâng.”

Hai mươi phút sau, xe dừng lại ở cửa nhà họ Tiêu, anh ấy tự mình cầm lễ vật vào cửa.

Tiêu lão gia tử đang chơi cờ với Phó Ngọc Khâm, nhìn thấy anh ấy đến, chua ngoa nói: “Ôi, còn biết đường về nhà cơ à.”

Tiêu Mộng Ninh đưa lễ vật lên, lấy lòng nói: “Ông nội, nghe lời này của người, con nhớ người lắm đấy.”

Tiêu lão gia tử: “Nhớ tôi? Anh nhớ tôi nhưng lại không về thăm tôi.”

Tiêu Mộng Ninh: “Không phải vì bận rộn với công việc sao?”

Tiêu lão gia tử chỉ chỉ vị đối diện này: “Chỉ có mình anh mới bận à? Ngọc Khâm không bận, ngày đầu tiên người ta trở về liền ngay lập tức đến thăm tôi đấy.”

Tiêu Mộng Ninh liếc nhìn tên vua nịnh nọt, răng nghiến đến vang lên ken két: “Tập đoàn Phó thị bận rộn như vậy, không ngờ tới Ngọc Khâm còn có phần hiếu tâm này, thật sự là khó có được.”

Anh ấy cắn thật mạnh hai chữ “hiếu tâm”, trong mắt toát ra vẻ mặt bất mãn.

Anh ấy cũng nhìn không quen bộ dáng giả vờ giả vịt này của anh, nhìn cái kiểu cật lực lấy lòng kia, quả thực rất đáng ghét.

Không được, quay đầu vẫn là phải làm cho Hy Hy ly hôn với cậu ta.

Phó Ngọc Khâm không thèm để ý tới biểu cảm trong ánh mắt anh ấy, dưới tròng kính là một đôi mắt mỉm cười: “Công việc vĩnh viễn cũng không thể làm xong, vẫn là người nhà quan trọng hơn.”

Tiêu lão gia tử vừa nghe, đầu tiên là cho cháu trai nhà mình một cái liếc mắt, quay đầu lại: “Người đã đến đông đủ rồi, đi, ăn cơm đi.”

Phó Ngọc Khâm đưa tay đỡ Tiêu lão gia tử lên, đi theo vào phòng ăn.

Phía sau Tiêu Mộng Hy và Tiêu Mộng Ninh liếc nhau, hiếm khi được một lần có cùng kẻ thù, thầm nghĩ: Vua nịnh nọt.

-

Phó Ngọc Khâm là khách quý của nhà họ Tiêu, lúc ăn cơm các trưởng bối nhao nhao gắp thức ăn cho anh, anh khách khí bưng bát cơm lên tiếp nhận, bộ dáng khiêm tốn lại hiểu lễ nghĩa.

Các trưởng bối nhà họ Tiêu trên mặt vui vẻ như hoa nở, càng nhìn càng hài lòng.

Tiêu Mộng Hy không quên mình đang giảm cân, lúc ăn có chút kén chọn, dầu mỡ không ăn, muối nhiều không ăn, canh đậm không uống, món tráng miệng không ăn.

Cầm đũa rất lâu, chán nản vì không tìm được món mình có thể ăn được.

Tiêu phu nhân vừa nhìn thấy bộ dáng này của cô, hai hàng lông mày bất giác nhíu lại cùng một chỗ, muốn phê bình, lại cảm thấy thời điểm không thích hợp, đành phải lén ở dưới bàn đá đá cô.

Tiêu Mộng Hy nhận được ám chỉ của mẹ, cố gắp một ít thức ăn.

Không bao lâu, Tiêu phu nhân lại hướng về phía cô, ý bảo cô gắp thức ăn cho Phó Ngọc Khâm.

Cô cầm đũa đặc biệt chọn gắp những món anh không thích ăn, anh không ăn cay, cô tận tâm gắp cho anh món cá cay nhất.

Anh không thích ăn rau mùi, cô đặc biệt cho múc cho anh một chén súp gà với rau mùi.

Dù sao cô cũng thích làm theo cách trái ngược.

Làm xong, tâm tình mỹ mãn chờ anh xấu mặt.

Không có biện pháp, Phó phu nhân mà mất hứng, ai cũng đừng nghĩ có thể được dễ chịu, nhất là thủ phạm chọc bà mất hứng, càng đừng nghĩ đến chuyện sẽ được trải qua ngày tháng yên lành.

Kỳ thật ngẫm lại, Tiêu Mộng Hy cũng không biết mình cụ thể là đang giận cái gì, đại khái cảm thấy bị người nào đó lợi dụng cho nên tâm tình mới khó chịu đi.

Cô có chút hứng thú nhìn, chờ cảnh tượng huy hoàng đến.

Đáng tiếc là, chờ trái chờ phải, cảnh tượng huy hoàng không có đến, mà cảnh vả mặt đến trước. Phó Ngọc Khâm bất động thanh sắc gắp tất cả đồ ăn của cô ăn.

Mặc kệ là cay, chua, hay rau mùi.

Lúc ăn thong thả ung dung, động tác tao nhã, chọc cho những người khác liên tục khen ngợi.

“Đứa nhỏ Ngọc Khâm này không tệ, không kén ăn.”

“Nhìn người ta xem, rồi lại nhìn đám con cháu của chúng ta, nào so sánh được.”

“Nhà họ Phó rất biết cách nuôi dạy con cái, về sau chúng ta cũng phải học theo.”

“Một người đàn ông như Ngọc Khâm thật sự là dù thắp đèn lồng cũng không tìm thấy.”

“Đúng vậy, đúng vậy, nhã nhặn lễ phép, tính tình ôn hòa, trời sinh một đôi với Hy Hy nhà chúng ta.”

“...”

Tiêu Mộng Hy bưng chén lên uống một ngụm canh, trong lòng oán thầm: Cái rắm gì đấy, anh ta phải là kể diễn kịch giỏi nhất mới đúng.

Luận về kỹ năng diễn xuất, phải thuộc cấp bậc ảnh đế.

Tiêu Mộng Ninh cũng chịu không nổi cảnh các chú các thím cứ luôn miệng khen anh, âm dương quái khí hỏi: “Ở nước ngoài đang yên đang lành, vì sao lại trở về? Chẳng lẽ…”

Anh ấy dừng lại một chút: “Chẳng lẽ, ở nước ngoài lăn lộn không nổi?”

Dứt lời, Tiêu lão gia tử cho anh ấy một đũa, trực tiếp gõ lên trán anh ấy: “Nói bậy bạ cái gì đấy hả.”

Tiêu Mộng Ninh ôm trán, oán giận nói: “Ông nội, con đã bao nhiêu tuổi, còn gõ đàu con.”

“Bao nhiêu tuổi? Bao nhiêu tuổi thì anh cũng là cháu trai tôi nhá.” Tính tình Tiêu lão gia tử rất nóng nảy, tính cách ngay thẳng, giúp lý không thân, thấy cháu trai nhà mình không tiến bộ, nhịn không được dạy dỗ vài câu, tầm mắt của ông rơi xuống trên đầu ba Tiêu: “Dạy cũng dạy không xong.”

Tiêu Phong bưng một ly nước ấm lên: “Ba, bớt giận.”

Dưới gầm bàn dùng sức đá một cái, vốn định đá Tiêu Mộng Ninh, ai ngờ đá lệch, đá trúng Tiêu Mộng Hy.

Lúc này trong tay Tiêu Mộng Hy đang bưng chén, bị đá như vậy, tay run lên, chén nghiêng sang một bên, thật trùng hợp, đổ lên người Phó Ngọc Khâm, thật là...

□。□

Tiêu Mộng Hy đặt bát xuống, buông tay nói: “Em không cố ý.”

Sau đó hỏi: “Ai vừa đá con!”

Tiêu Phong nhíu mày, không thừa nhận.

Tiêu Mộng Ninh nhịn cười, bả vai run phát ra tiết tấu vui vẻ.

Tiêu phu nhân thấy thế vội vàng chạy tới: “Ngọc Khâm không có sao chứ?”

Phó Ngọc Khâm lắc đầu: “Không sao ạ.”

Bác hai Tiêu nhìn vị trí bị canh đổ vào, khóe miệng mấp máy, vị trí quan trọng của đàn ông, bị bỏng sẽ không tốt, ra chủ ý nói: “Vẫn là nhanh chóng đi thay quần áo đi.”

“Đúng đúng, đi thay quần áo.” Tiêu phu nhân bảo Tiêu Mộng Hy dẫn anh lên trên lầu.

Phòng ngủ giữa lầu hai, là phòng ngủ của Tiêu Mộng Hy, Trước khi kết hôn cỗ vẫn luôn ở chỗ này, căn phòng công chúa màu hồng nhạt.

Đây là lần thứ hai Phó Ngọc Khâm bước chân vào phòng của cô, lần đầu tiên là vào ngày kết hôn, ôm người từ chỗ này đi.

Lúc ấy có nhiều người, anh chưa kịp nhìn kỹ, hiện tại xem ra, Phó phu nhân vẫn mang theo tâm hồn của một thiếu nữ.

Tiêu Mộng Hy đưa quần áo cho anh, bĩu môi: “Phóng vệ sinh ở kia, đi thay đi.”

Phó Ngọc Khâm nhận lấy quần áo, trên gương mặt lạnh lùng nặn ra một tia ý cười, khóe miệng nhẹ cong lên, không nói gì cả, trực tiếp đặt tay lên thắt lưng.

Nhẹ nhàng tháo một nhát, cởi bỏ thắt lưng.

Anh tùy tay rút ra, ném lên trên giường.

Trên giường treo màn lụa màu hồng nhạt, khi thắt lưng màu đen chạm vào chậm rãi phiêu động, một màn này khiến người ta mơ màng cực độ.

Đôi mắt hạnh của Tiêu Mộng Hy trợn lên, thẳng tắp nhìn vào mắt anh, giọng run run: “Anh, anh muốn làm gì?”

Động tác trên tay Phó Ngọc Khâm không có dấu hiệu dùng lại, một bên đi tới gần cô, một bên kéo khóa quần: “Em cho rằng là gì?”

Tiêu Mộng Hy kiên tục lùi về phía sau, hàng mi dài run rẩy, tay vô ý thức đặt trước ngực: “Anh, anh đừng có làm chuyện xằng bậy, đây, đây chính là nhà của em.”

Phó Ngọc Khâm tiếp tục tới gần: “Lúc làm không phải em rất thích sờ cơ thể anh sao.”

Màu ửng đỏ từ cổ Tiêu Mộng Hy bắt đầu lan ra: “Em, em thích sờ cơ thể anh cơ nào, anh nói bậy.”

Phó Ngọc Khâm cúi người kề sát vào: “Em rất khẩn trương?”

Tiêu Mộng Hy ho nhẹ một tiếng: “Em mới không khẩn trương.”

“Vậy sao em lại đỏ mặt?”

“Tại em nóng.”

Phó Ngọc Khâm dồn người đến mép giường, dừng lại bước chân, nhẹ buông tay, quần trượt xuống dưới.

Tiêu Mộng Hy phản xạ có điều kiện che mắt lại, đỏ mặt nói: “Phó Ngọc Khâm anh — lưu manh.”

Một lúc lâu sau cũng không nghe thấy tiếng phản bác, ngón tay che mặt hay hơi hé ra, tròng mắt xuyên thấu qua khe hở ngón tay nhìn loạn, trước mắt không có ai cả.

Cô lại hé ra lớn hơn nữa, hàng mi dài phối hợp lay động vài cái, tầm mắt rơi vào cánh cửa phòng vệ sinh đang mở, bên trong truyền đến tiếng đeo thắt lưng sột sột soạt soạt.

Cô giơ tay lau mồ hôi, mé, bị chơi rồi.

Phó Ngọc Khâm thay quần áo xong từ phòng vệ sinh đi ra, nhướng mày liếc mắt đánh giá cô một cái, trên mặt lộ ra nụ cười đầy thâm ý.

Mày Tiêu Mộng Hy nhăn lại, đón nhận ánh mắt này: “Anh cười như vậy là có ý gì?”

Phó Ngọc Khâm không thèm tranh luận với cô, dẫn đầu đi ra khỏi cửa.

Tiêu Mộng Hy nhìn chằm chằm vào bóng dáng của anh, trong lòng muốn cho anh mấy đấm, trước kia chỉ thấy anh lãnh khốc vô tình, hiện tại lại thêm một danh hiệu —

Thối không biết xấu hổ.

Tiêu Mộng Ninh đang dựa vào tay vịn cầu thang yên lặng chờ hai người bọn họ xuống, thấy người đầu tiên xuống lầu là Phố Ngọc Khâm, liền xem thường lười đón tiếp.

Anh ấy vẫy tay với Tiêu Mộng Hy: “Hy Hy, cho em xem thứ hay ho.”

Tiêu Mộng Hy nhảy nhảy xuống: “Cái gì?”

Tiêu Mộng Ninh lấy điện thoại di động ra, giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để ba người nghe được: “Chàng trai anh tuấn.”

Tiêu Mộng Hy bày ra vẻ mặt khó hiểu: “Hả?”

Tiêu Mộng Ninh kéo tay cô: “Em quên rồi à, không phải anh nói sẽ giới thiệu mấy chàng trai anh tuấn trong văn phòng của anh cho em sao.”

Tiêu Mộng Hy phản ứng lại: “À, quên rồi.”

Tiêu Mộng Ninh làm như đang hiến tặng vật quý nói: “Đều tại em chọn lựa không kỹ càng, thế nào? Thích ai?”

Tiêu Mộng Hy vừa muốn từ chối, lại nhìn thấy bóng người phía trước, cười xấu xa, tức chết anh nè.

Cô cầm lấy điện thoại của Tiêu Mộng Ninh, như có chuyện lạ nói: “Người này… Không tệ, người này… Cũng khá tốt, người này…”

Phó Ngọc Không lộn trở lại, không nói hai lời, kéo tay cô lôi đến phòng ăn.

Tiêu Mộng Ninh ngăn lại: “Làm gì vậy hả?”

Phó Ngọc Khâm âm trầm nói: “Ăn — cơm.”

Tiêu Mộng Ninh: “Cậu đói thì cứ việc đi ăn, tôi và Hy Hy có chuyện quan trọng phải làm.”

Mặt Phó Ngọc Khâm lạnh như băng: “Tránh ra.”

Tiêu Mộng Ninh lại tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: “Phó Ngọc Khâm cậu đừng quên, lúc trước khi kết hôn với Hy Hy cậu đã nói sau này sẽ không can thiệp vào chuyện của đối phương, ai chơi theo ý người nấy.”

Đây là điều thứ ba trong thỏa thuận mà bọ họ đã cam kết trước khi kết hôn: Sau khi kết hôn không liên quan tới nhau.

Phó Ngọc Khâm chậm rãi liếc nhìn Tiêu Mộng Hy, ánh mắt càng trở nên âm trầm: “Em nói với anh ta?”

Điều thứ năm trong thỏa thuận: Tất cả những gì trong thỏa thuận này, đều phải giữ bí mật.

Tiêu Mộng Hy mím mím môi, giải thích nói: “Cái này… Em, không phải… Anh ấy…”

“Tùy em.” Đột nhiên Phó Ngọc Khâm buông tay ra, nhấc chân đi về phía trước.

Tiêu Mộng Hy: “...”

Mé, rối con mẹ nó loạn hết lên rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play